Edit + Beta: Toả Toả
Trần Đình nhận thấy phản ứng của Tưởng Du, bèn nhìn theo ánh mắt của đối phương thì thấy chàng trai mình gặp lúc trước.
Khoé môi cậu ta mím chặt, biểu tình của đối phương tối hôm giật lấy Tưởng Du từ trong tay mình, chỉ sợ không phải là quan hệ bạn bè đơn giản.
Trong lớp ngoài lớp đều có thể gặp, nói duyên phận cũng không ai tin tưởng.
Khoé mắt cậu ta liếc nhìn Tưởng Du một cái, dễ dàng phát hiện sự vui mừng và ánh sao trong mắt anh.
Tim cậu ta bất giác chùng xuống, khoang miệng tràn đầy chua xót.
“Đàn anh, hay là chúng ta đến thư viện đi?” Trần Đình kéo áo khoác của Tưởng Du, trên mặt vẫn giữ một nụ cười.
“Hả?” Tưởng Du quay người lại.
“Đàn anh, chúng ta đến thư viện thôi.” Trần Đình túm quần áo của anh, lắc lư làm nũng.
Tưởng Du nhíu mày: “Đi thôi.”
“Vâng!”
Tưởng Du liếc nhìn Phó Thành ở đối diện sân bóng rổ, phát hiện đối phương đang chăm chú theo dõi trận đấu.
Anh nhún vai, còn tưởng rằng hắn đến đây tìm mình.
Xem ra là do anh nghĩ nhiều rồi.
Anh xoay người, đem ly trà sữa đã uống xong ném chính xác vào thùng rác, tay đút vào túi rồi đi theo Trần Đình.
Trong nháy mắt Tưởng Du xoay người, một đôi mắt đen nhánh rơi vào trên người anh, trong mắt loé lên vẻ phức tạp.
“Bạn học, cẩn thận!”
Một quả bóng rổ quay về hướng Phó Thành, các cầu thủ lo lắng hét to.
Phó Thành chỉ hơi nâng mắt, tay nhẹ nhàng giơ lên dễ dàng tiếp được bóng.
Một trong những cầu thủ chạy lên xin lỗi: “Xin lỗi nhé, chắc cậu không bị thương đi.”
Phó Thành lạnh lùng quét mắt nhìn đối phương một cái, tay dùng sức ném lại quả bóng rổ cho cậu ta.
Bóng rổ đập mạnh vào lòng bàn tay của cầu thủ, cậu ta cau mày, xoa xoa lòng bàn tay phát đau.
“Cẩn thận một chút.” Giọng điệu Phó Thành mang theo tức giận nói.
“Được được được……”
Tưởng Du dẫn Trần Đình đến trước cửa thư viện, lúc này đang là giờ tan học, bên trong ngồi gần như đầy ắp học sinh.
Mọi người đều đang tập trung tin thần học tập, vì kỳ thi tuyển sinh đại học năm sau mà cố gắng.
Anh vô thức giảm tốc độ, kéo cổ áo Trần Đình, nói nhỏ: “Đừng làm phiền bọn họ.”
“Ơ, dạ.”
Hai người đi quanh thư viện một vòng, Tưởng Du giới thiệu sơ qua quá trình mượn và trả sách.
Vẻ mặt Trần Đình như đã hiểu, khẽ mỉm cười phụ hoạ.
“Chúng ta đến canteen xem đi.” Tưởng Du chủ động đề nghị, sau khi thấy Trần Đình gật đầu liền nhấc chân đi trước.
Trần Đình đuổi theo phía sau, cùng đi sóng vai với anh.
Đột nhiên một giọng nói thu hút sự chú ý của hai người, nhìn xuyên qua bụi cây họ thấy một nam một nữ bên trong.
Cô gái ngượng ngùng trao bức thư tình cho chàng trai: “Đàn anh, em thích anh đã lâu lắm rồi.”
Nói xong mặt càng đỏ thêm, cô mím chặt môi chờ đợi câu trả lời của chàng trai.
Chàng trai rõ ràng bị hoảng sợ, sững người một chỗ.
Một lúc sau, cô gái từ từ ngẩng dậy, khổ sở nhìn chàng trai trước mặt, trong mắt rơi xuống một giọt nước.
“Em… đã hiểu rồi.” Cô gái kéo ra một nụ cười.
Vừa mới xoay người, chàng trai từ phía sau liền ôm chầm lấy cô, tay giật lấy bức thư tình của cô gái.
“Anh vẫn chưa trả lời, sao em lại hiểu được chứ?”
“Đàn anh, vậy……” Cô gái thụ sủng nhược kinh*, hai mắt mở to, nước mắt nhanh chóng rơi xuống.
(*) Thụ sủng nhược kinh: Được sủng ái mà lo sợ.
“Anh cũng thích em.” Chàng trai nói từng chữ một.
Tưởng Du bĩu môi, vỗ vỗ Trần Đình: “Đi thôi.”
“Không xem hết sao?” Trần Đình tiếc nuối nói, nhìn thấy Tưởng Du đi về phía trước, không muốn phải rời đi.
“Đàn anh Tưởng Du, lời tỏ tình lúc nãy……”
“Chỗ đó là chỗ vắng vẻ trong trường học dùng để tỏ tình, cậu không phát hiện ở sau thư viện có một rừng cây che chắn sao? Nơi đây rất bí mật, rất nhiều học sinh đều thích tỏ tình ở đó.” Tưởng Du nói.
Trần Đình gật gật đầu, nhìn về phía Tưởng Du: “Vậy đàn anh, đã có cô gái nào tỏ tình với anh chưa?”
Tưởng Du vén một ít tóc: “Cậu cảm thấy tôi không có sao?”
“Có có.” Trần Đình đảo mắt, rút ngắn khoảng cách của hai người: “Vậy tại sao anh lại không chấp nhận người khác vậy?”
“Không thích.” Tưởng Du suy nghĩ một chút, trong đầu liền hiện lên bộ dáng của Phó Thành.
“Không thích? Là do không thích đối phương hay là do không thích con gái?” Trần Đình nói đùa, nhưng trong mắt lại cực kỳ nghiêm túc, nín thở chờ đối phương đáp lại.
Tưởng Du nghi hoặc quay đầu lại nhìn Trần Đình, vươn tay búng lên trán của cậu ta một cái: “Sao cậu nhiều chuyện vậy.”
“Em…..” Trần Đình che lại cái trán bị búng đau, trong lúc cúi đầu khoé miệng khẽ cong lên, làn da trắng nõn đỏ bừng.
Cậu ta còn chưa nói xong đã bị một giọng nói cắt ngang.
“Tưởng Du!” Giọng điệu vừa lớn vừa có chút tức giận.
Tưởng Du hết hồn, quay đầu lại liền thấy Phó Thành đang đứng ở phía sau, sắc mặt tối sầm.
“Phó Thành?” Tưởng Du hơi kinh ngạc, cười nói: “Cậu đến tìm tôi sao?”
Phó Thành bình tĩnh nhanh chóng đi đến đứng giữa hai người.
Sau khi đôi mắt lạnh lùng nhìn thoáng qua Trần Đình, hắn quay đầu lại nhìn Tưởng Du đang cười xán lạn.
“Không phải nói là sẽ cùng nhau về nhà sao?” Phó Thành nghiến răng nói.
“Hả? Có sao?”
“Có!”
Tay Phó Thành kéo Tưởng Du qua, đi nhanh về phía trước.
“Ê ê ê.” Tưởng Du bị lôi về phía trước, khó khăn nói với Trần Đình phía sau: “Cậu về nhà trước đi.”
“Được…..” Trần Đình nhàn nhạt trả lời, mắt nhìn chằm chằm vào hai người đã rời đi.
Tưởng Du trực tiếp bị Phó Thành kéo ra khỏi trường học, anh rũ mắt nhìn xuống cổ tay đang bị giữ chặt.
Có thể cảm giác được rõ ràng nhiệt độ cơ thể của Phó Thành, vào mùa đông quả thực là trà nóng, ấm áp toàn thân.
“Phó Thành.” Anh gọi.
Phó Thành không trả lời, nhưng bước chân lại chậm lại.
“Cậu làm sao thế?” Tưởng Du thuận thế nắm chặt lấy cổ tay hắn, mắt nhìn chằm chằm vào mặt đối phương.
“Không có gì.” Phó Thành nhìn quét qua người bên cạnh một cái rồi buông tay.
“Chúng ta hẹn cùng nhau về nhà khi nào thế?” Tưởng Du nhìn thấy hắn đút tay vào túi quần, anh suy tư một chút, cũng bỏ tay vào túi hắn luôn.
Ngón tay chạm vào lòng bàn tay của Phó Thành, bị hắn đá thẳng ra khỏi túi.
Tưởng Du chưa từ bỏ ý định, tay lại vươn vào, lần này không chút do dự trực tiếp nắm chặt tay đối phương.
“Tưởng Du!” Phó Thành mắng: “Buông tay.”
“Không đó!” Tưởng Du không để ý tới hắn, trực tiếp đan mười ngón tay vào nhau.
“Cậu…….!” Phó Thành trừng mắt nhìn đối phương rồi trực tiếp rút tay ra khỏi túi.
Nhìn bàn tay đang được nắm chặt, tim hắn nhảy lên một cái.
“Buông tay.”
“Cậu chắc chứ?” Tưởng Du dập tắt nụ cười, nghiêm túc hỏi.
Phó Thành nhìn sang chỗ khác, không trả lời câu hỏi của anh, chỉ là ngón tay lại cong lên đáp lại đối phương, lẳng lặng nắm tay của Tưởng Du bỏ vào túi.
Trên đường có không ít người tò mò, đều nhìn về phía hai người.
Phó Thành bỏ qua hết ánh mắt xung quanh, nhưng dư quang vẫn luôn chú ý đến Tưởng Du bên cạnh, sợ đối phương cảm thấy xấu hổ.
Sau khi nhận thấy vẻ mặt sung sướng của Tưởng Du, trái tim luôn treo lên được bỏ xuống.
“Túi của cậu ấm quá.” Tưởng Du nói.
“Ừm, có một miếng noãn bảo bảo(*).” Phó Thành nhàn nhạt nói: “Tôi sợ lạnh.”
(*): Noãn bảo bảo là một loại miếng dán giữ nhiệt trong mùa đông.
“Đã sợ lạnh mà cậu còn ngồi dưới gió lạnh xem bóng rổ.” Tưởng Du ghét bỏ nói.
Phó Thành cụp mắt xuống, miệng hơi hé mở: “Cậu với đàn em khoá dưới kia…..
Rất thân quen sao?”
“Hả? Không có, lần trước không phải tôi đã nói với cậu rồi sao, tôi ở bên ngoài trung tâm thương mại cứu được một thiếu niên, chính là cậu ấy.” Tưởng Du không để tâm nói, ngón tay gãi gãi lòng bàn tay của đối phương, càng bị nắm chặt hơn.
“Ờm.” Phó Thành thở phào một hơi: “Tại sao cậu ta lại tìm cậu đi tham quan trường với mình?”
“Cậu ấy nói ở trường chỉ biết có tôi, tôi thấy cậu ấy giống em trai của mình nên đã đi dạo với cậu ấy.” Tưởng Du giải thích.
“Em trai?” Trong mắt Phó Thành hiện lên ý cười, dùng đầu ngón tay chạm vào đối phương, nhẹ nhàng quét qua.
“Ừm, ánh mắt rất giống nhau.”
“Tối nay có muốn cùng nhau đi ăn chút gì không?” Phó Thành nghiêng đầu, tâm trạng rất tốt nói.
“Được, tôi biết có một chỗ rất được.” Tưởng Du cười ranh mãnh..