Nghe Nói Phương Xa Có Người

Chương 1: Chị Đàn của cậu, như rùa trong hũ đã bị bắt



Còn hai mươi phút nữa là kết thúc tiết tự học cuối cùng của lớp 11. Vượt qua hai mươi phút cuối cùng này, điều chờ đợi toàn thể học sinh lớp 11 là kỳ nghỉ hè một tuần.

Có người cảm thấy kỳ nghỉ hè này quá dài, tận đến bảy ngày, sợ là sẽ ảnh hưởng đến tiến độ ôn luyện của bọn họ, dù sao sau khi khai giảng bọn họ sẽ bước thẳng vào lớp 12, thời gian không chờ đợi một ai ------ Đương nhiên, đây chỉ là thái độ của một số ít cá nhân tích cực, ngược lại là những cá nhân không tích cực như Lục Vân Đàn - thành phần của nhóm học sinh cá biệt luôn làm cho giáo viên chủ nhiệm lớp 11/2 phải đau đầu.

Thầy chủ nhiệm còn ngồi trên bục giảng, Lục Vân Đàn đã ở dưới lớp giở trò, đặt tờ giấy trắng trên vở Hóa học, sau đó giả vờ nghiêm túc làm bài, điệu bộ giống đang viết lên giấy, còn chưa viết xong một câu, phía sau bỗng nhiên bay tới một cục giấy nhỏ, rơi chính xác lên bài thi của cô.

Tất nhiên, trong nhóm học sinh cá biệt không chỉ có mỗi cô.

Lục Vân Đàn ngước mắt nhìn thoáng qua bục giảng, xác nhận chủ nhiệm đang chú tâm viết báo cáo, mới yên tâm xoay người.

Ngồi phía sau cô cũng là một học sinh cá biệt, nhìn mập mạp đáng yêu, tên là Trịnh Hòa, người có biệt danh là Hạ Tây Dương.

Bởi vì trong phòng học rất yên lặng nên Hạ Tây Dương không dám nói chuyện, chỉ nhìn Lục Vân Đàn nháy mắt ra hiệu, đồng thời dùng ngón tay mập mập chỉ cục giấy nhỏ trên bàn Lục Vân Đàn, ý bảo cô mở ra.

Lục Vân Đàn quay lại, mở tờ giấy mà Hạ Tây Dương ném tới ra, thấy một câu viết bằng mực đen chữ như gà bới: Chị Đàn, khởi nghĩa đi, thiên hạ đã học bù mệt mỏi lắm rồi!

Lục Vân Đàn nghẹn lời, cầm bút ghi lên tờ giấy: Sắp tới kỳ nghỉ rồi còn khởi nghĩa cái gì nữa?

Viết xong cô ném giấy lại, sau đó tiếp tục viết lên giấy của mình. Mới vừa viết xong tờ giấy của mình, Hạ Tây Dương lại ném giấy lên, bên trên ghi: Trên thế giới này làm gì có kỳ nghỉ hè nào chỉ kéo dài bảy ngày chứ, đến thần linh cũng phải nổi giận!

Thực ra Lục Vân Đàn cũng nghĩ như vậy, chỉ có bảy ngày nghỉ hè, qua quýt với ai vậy, thà không có còn hơn!

Nhưng hiện tại cô không có trạng trạng để ý đến chuyện khởi nghĩa, bởi vì có một chuyện quan trọng hơn đang đợi cô đi xử lý –

Chỗ ngồi của cô ngay dưới cửa sổ gần hành lang, trong lúc nghỉ giải lao giữa tiết, trên hành lang có ba bạn học nữ đang đứng nói chuyện phiếm. Cô vốn không phải đang nghe lén, nhưng đột nhiên có một bạn nhắc tới Chu Lạc Trần, lỗ tai cô lập tức dựng lên.

Một bạn nữ nói: “Trưa nay Trần Tư Vũ khoe khoang ở ký túc xá là cuối tuần trước Chu Lạc Trần hẹn cậu ta đi xem phim.”

Trần Tư Vũ là học sinh lớp 11/2, Chu Lạc Trần học lớp 11/9, lớp chọn.

Một bạn nữ khác nói: “Thật hay giả vậy?”

Bạn nữ kia trả lời: “Chính Trần Tư Vũ nói mà, không lẽ lại là giả? Nếu vậy khi lộ ra không phải mất mặt lắm sao?”

Bạn nữ thứ 3 tham gia trò chuyện: “Nhưng Trần Tư Vũ rất xinh đẹp, cậu ấy là hoa khôi của khối, rất nhiều bạn nam trong lớp thích cậu ấy, chắc không phải là giả đâu.”

Bạn nữ thứ nhất khinh thường: “Cậu ta mà là hoa khôi cái gì, là bông hoa giao tiếp* thì có, toàn bộ nam sinh trong lớp đều là anh trai mưa của cậu ta đấy.”

(*bông hoa giáo tiếp: ý chỉ những cô gái giỏi giao tiếp theo nghĩa khinh miệt, gặp người khác giới nào cũng tỏ ra thân thiết.)

Bạn nữ thứ 2 phụ họa: “Tớ cũng nghĩ cậu ta không phải hoa khôi, còn không đẹp bằng Lục Vân Đàn.”

Bạn nữ 3: “Nhưng Chu Lạc Trần không thích Lục Vân Đàn, cậu ta thích trà xanh, còn chị Đàn thẳng tính quá.”

Lục Vân Đàn đang nghe lén: “....”

Muốn cà khịa Trần Tư Vũ thì các cậu cứ cà khịa đi, muốn khen tôi xinh đẹp cứ khen đi, giết cậu ta một ngàn tổn hại tôi 800 thì có nghĩa lý gì chứ?

Còn nữa, làm sao có chuyện cuối tuần trước Chu Lạc Trần hẹn Trần Tư Vũ đi xem phim được? Cuối tuần trước không phải cậu ta dùng Wechat hỏi cô những câu hỏi Vật lý sao? Không lẽ lại còn có thể vừa cùng Trần Tư Vũ xem phim vừa cùng cô giải đề?

Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!

Nhất định là Trần Tư vũ nói dối!

Ngay lúc cô định đứng lên vạch trần Trần Tư Vũ nói dối thì chuông vào học reo lên, các bạn nữ kia vội vàng chạy về phòng học. Lục Vân Đàn đã mất đi cơ hội mở miệng trình bày chân tướng, cho nên cô rất ấm ức, càng nghĩ càng ấm ức.

Từ nhỏ cô đã mắc một tật xấu, đó là độc đoán và bảo vệ đồ ăn, chỉ cần là đồ của mình thì tuyệt đối không cho phép người khác xâm phạm, bằng không sẽ tức giận, rất tức giận, bất kể thế nào cũng muốn cướp về.

Mặc dù Chu Lạc Trần hiện tại vẫn chưa phải là người của cô, nhưng chẳng mấy chốc rồi sẽ phải, cho nên Trần Tư Vũ đang bịa đặt tin đồn nhảm đó để khiêu khích cô, cô phải nhanh chóng đánh trả mới được.

Cô viết lên tờ giấy sự thật việc cuối tuần trước, vốn định gấp tờ giấy lại rồi đưa cho một bạn nữ vừa nói chuyện phiếm trên hành lang lúc nãy. Ai ngờ cô vừa gấp tờ giấy lại, chủ nhiệm lớp Tạ Huấn đã đi tới như một linh hồn, đưa tay về phía cô: “Giao ra đây.”

Lục Vân Đàn: “...”

Thân là thành phần của nhóm học sinh cá biệt có điểm này là không tốt, vì luôn dễ dàng trở thành mục tiêu giám sát của chủ nhiệm.

Cô nhanh chóng hoán đổi hai tờ giấy trong tay cho nhau, sau đó giao tờ giấy Hạ Tây Dương ném cho cô —— mặc dù làm như vậy rất có lỗi với Hạ Tây Dương, nhưng cô không thể để lộ Chu Lạc Trần.

Tạ Huấn mở giấy ra nhìn lướt qua, sau đó lạnh nhạt nhìn Lục Vân Đàn, lại hờ hững nhìn Trịnh Hòa, trong lòng thở dài một hơi, nói ra lời bất đắc dĩ: “Hai em có năng lực đấy nhỉ, lại còn mưu đồ khởi nghĩa? Chuyện gì đây? Chuẩn bị noi theo Trần Thắng Ngô Quảng* phải không? Có cần chuẩn bị cho các em một lá cờ, trên đó viết ‘Vua Lục Vân Đàn’ không?”

(*Khởi nghĩa Trần Thắng Ngô Quảng của Trung Quốc.)

Cả lớp cười vang.

Lục Vân Đàn và Trịnh Hòa yên lặng cúi đầu, ngoan ngoãn nghe dạy dỗ, nghiêm khắc chấp hành lời phê bình và án phạt dành cho học sinh cá biệt lúc vi phạm quy định, đánh không trả lời, mắng không cãi lại, thái độ ngoan ngoãn tiếp nhận hết tất cả sự phê bình, còn sau nay có sửa đổi hay không thì chưa biết.

Tạ Huấn tức giận không muốn nói chuyện với họ nữa, dứt khoát thi hành chính sách ‘mắt không thấy tim không đau’: “Đi ra cửa đứng, tan học vào văn phòng gặp tôi.”

Hai bạn học sinh cá biệt lập tức đứng dậy, vẫn không quên giả vờ cầm theo sách và bút, cúi đầu đi ra ngoài cửa, vai sánh vai đứng trên hành lang.

Lục Vân Đàn đặt cuốn ‘45 đề thi Hóa học’ lên lan can, sau đó mở sách ra, cầm bút bắt đầu thưởng thức cảnh đẹp trong khu giảng dạy của khối 11.

Hạ Tây Dương cũng vậy, giả vờ mở cuốn ‘53 đề thi tiếng Anh’ ra, sau đó bắt đầu thả hồn ngó loanh quanh khu giảng dạy trước mặt.

Trường trung học Đông Phụ có diện tích rộng lớn, kiến trúc độc đáo, mỗi khối có một khu giảng dạy riêng, ba khu dạy học đều có cách trang trí giống nhau, kiến trúc thiết kế theo hình ‘冂’, bên trái là tòa nhà năm tầng, mỗi tầng có bốn phòng học; tòa nhà đối diện cổng chính là phòng vệ sinh và phòng trà nước; bên phải là toà nhà văn phòng của giáo viên bộ môn và các phòng chức năng; chính giữa là khoảng sân trống được lát bằng gạch màu xanh, với ba sân cầu lông được ngăn cách bởi những luống hoa.

Lúc Lục Vân Đàn đang thầm cà khịa trong lòng là thiết kế này thật vô đạo đức - phòng học của học sinh sát ngay phòng làm việc của giáo viên, thì Hạ Tây Dương ở bên cạnh bỗng “ồ” một tiếng: “Bảng thành tích được dán khi nào vậy?”

Lục Vân Đàn vô thức nhìn về hướng đối diện lầu 1. Quả nhiên ở trên bức tường đầu cầu thang lầu có dán một danh sách đỏ cực lớn. Trên đó công bố rõ ràng thành tích cuộc thi cuối kỳ của 942 học sinh toàn khối —— ban Khoa học tự nhiên ở phía trước, ban Văn ở phía sau, bảng vinh danh học sinh giỏi và bảng học sinh yếu vừa liếc qua đã thấy ngay.

Hạ Tây Dương bỗng nhiên bắt đầu quan tâm thành tích chị Đàn của cậu ấy: “Chị Đàn, kỳ thi lần này thế nào? “

Lục Vân Đàn hơi có chút kiêu ngạo: “Cũng tàm tạm, xếp thứ 461.”

Ban khoa học tự nhiên có hơn 600 người, cô tự nhủ mình có thể thi lọt vào top 500 là đã rất giỏi rồi, hơn nữa thành tích này đủ để cho cô trở thành nhân tài kiệt xuất trong nhóm học sinh cá biệt.

Hạ Tây Dương: “Chị Đàn thật tuyệt vời!” Đây là lời nói từ tận đáy lòng, cũng không phải nịnh nọt, bởi vì cậu ấy xếp cuối cùng.

Lục Vân Đàn khiêm tốn: “Thường thôi thường thôi, haha~”

Tiếng cười cuối câu đã bán rẻ nội tâm của cô, thiếu chút nữa bay lên trời xanh.

Hạ Tây Dương lại bỗng nhiên “này” một tiếng: “Đó không phải là Lương Vân Tiên sao? Học sinh lớp 11/9 cũng tan học sớm nhỉ?”

Trên hành lang của lầu 1 đối diện xuất hiện một bóng dáng cao ráo đẹp trai.

Nụ cười rạng rỡ của Lục Vân Đàn lập tức đông cứng trên mặt, sự đắc chí của cô cũng lập tức biến thành sợ hãi. Hay nói cách khác, cô đột nhiên nhận rõ một sự thật —— thật ra thứ hạng 461 này cũng không phải là giỏi lắm.

Rồi bỗng dưng cô lại nghĩ, trường học thiếu đạo đức vô cùng, mỗi lần công bố bảng thành tích là không chỉ công bố thứ hạng và tổng điểm, mà còn công bố điểm các môn giỏi nhất và kém nhất.

Cô thi được tốt nhất là môn Ngữ Văn: 139 điểm; Kém nhất là môn Tiếng Anh, chỉ thiếu “1” so với Ngữ Văn, 39 điểm.

Cái thành tích ‘xuất sắc’ này, có lẽ sẽ chọc Lương Vân Tiên tức chết mất thôi...

Mặc dù cô cũng không biết vì sao mình lại rén Lương Vân Tiên như vậy, nhưng vẫn cứ bất giác hoảng sợ, giống như Tôn Ngộ Không gặp Đường Tăng vậy. Cô lập tức cúi người xuống lan can, giơ cuốn sách ‘45 đề thi Hóa học’ lên chắn trước mặt, sợ người đối diện nhận ra mình.

Hạ Tây Dương hoàn toàn không phát hiện chị Đàn của cậu ấy đang luống cuống, vẻ mặt hâm mộ nhìn thiếu niên nhẹ nhàng đối diện: “Lương Vân Tiên đẹp trai thật đấy, mặc đồng phục mà cũng đẹp trai tới như vậy.”

Lục Vân Đàn khinh thường, hừ một tiếng: ‘Một tên thư sinh thối, đẹp trai chỗ nào chứ.” Cô vừa nói vừa lén lút nhìn lên hướng đối diện.

Rất tốt, Lương Vân Tiên không chú ý tới chỗ cô đứng phạt.

Xin hãy cứ như vậy.

Hạ Tây Dương khó được một lần phản bác chị Đàn của cậu ấy: “Người ta không phải là thư sinh, là công tử, công tử trong ‘công tử thế vô song’*.”

(*công tử thế vô song nằm trong câu thơ ‘Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song’, câu thơ này ám chỉ sự kết hợp hoàn hảo giữa trai tài gái sắc, đại khái là người phụ nữ có nét đẹp như ngọc, người đàn ông tuấn tú vô song, nhẹ nhàng thanh thoát; hai người đều tài năng và xinh đẹp, một cặp trời sinh.)

Lục Vân Đàn bực bội: “Cậu nói nhảm gì đấy? Còn biết đọc thơ à?” Tầm mắt của cô vượt qua mép sách, lại len lén nhìn thoáng qua hướng đối diện, phát hiện chuyện không may. Lương Vân Tiên đang đứng bất động trước bảng thành tích.

Người này lúc nào cũng đứng nhất ban Khoa học tự nhiên, luôn luôn là phần tử tích cực, muốn tìm kiếm thứ hạng của mình là chuyện quá dễ dàng, cho nên bây giờ chắc chắn không phải anh đang tìm thứ hạng của mình, nếu không thì sẽ không đứng lâu như vậy.

Ba giây sau, Lương Vân Tiên quay người, mặt không biểu cảm nhìn về phía lớp 11/2.

Đối mặt với khoảnh khắc này, Lục Vân Đàn như bị điện giật, quyết đoán quay người, cúi xuống bên cửa sổ đối diện với lớp học, đặt cuốn ‘45 đề thi Hóa học’ trong tay lên bệ cửa sổ, cầm lấy bút làm bộ hết sức chuyên chú bắt đầu viết bài.

Hạ Tây Dương sửng sốt, cậu ấy nhìn Lục Vân Đàn đã giảm đi rất nhiều kiêu ngạo, sau đó nhìn về phía Lương Vân Tiên đối diện, bất chợt hiểu ra điều gì đó, kinh ngạc nói: “Chị Đàn, không phải cậu nói không sợ mà?”

Lục Vân Đàn giận dữ: “Tôi mà sợ cậu ấy à? Một tên thư sinh thối thì việc gì phải sợ? Tôi chỉ cần đấm một phát là cậu ấy bay xa ngay lập tức!”

Hạ Tây Dương: “Nếu cậu sợ thì chạy đi, trốn vào nhà vệ sinh nữ là tốt nhất.”

Lục Vân Đàn nhìn chằm chằm vào sách Hóa học: “Mắc gì tôi phải chạy? Tôi mà còn sợ một tên thư sinh thối sao?”

Hạ Tây Dương bắt đầu thông báo: “Cậu ấy đến rồi cậu ấy đến rồi, cậu ấy đang đi về hướng chúng ta.”

Lục Vân Đàn: “...”

Hạ Tây Dương: “Còn khoảng 100m.”

Lục Vân Đàn: “...”

Hạ Tây Dương: “Chân cậu ấy dài thật, còn khoảng 50m thôi.”

Lục Vân Đàn: “...”

Cô vẫn nên chạy thôi.

Không ngại mất mặt, cô nói: “Tôi nhịn không nổi nữa!” Nói xong cô bỏ chạy, chạy như điên về hướng WC nữ.

Lương Vân Tiên vồ hụt, trơ mắt nhìn Lục Vân Đàn chạy trốn ngay trước mắt.

Hạ Tây Dương rất trượng nghĩa, cũng rất trung thành, dùng hết sức để bảo vệ mặt mũi chị Đàn của cậu ấy: “Chị Đàn của tôi chạy rồi, nhưng không phải vì sợ cậu, cậu ấy là không nhịn được cần đi WC thôi, thật sự không phải vì sợ cậu, cậu đừng tưởng bở.”

Lương Vân Tiên: “...”

Anh thở dài, giơ tay lên vỗ vỗ vai Hạ Tây Dương: “Tôi biết rồi.” Nói xong, anh đi thẳng về hướng nhà WC.

Hạ Tây Dương sợ hãi, quyết đoán cản đường anh: “Cậu muốn làm gì?”

Lương Vân Tiên: “Về nhà.”

Hạ Tây Dương: “Về nhà sao cậu đi hướng nhà vệ sinh?”

Lương Vân Tiên nhàn nhạt nói: “Nhà vệ sinh có cửa sau.”

Hạ Tây Dương ngạc nhiên, bỗng nhiên hiểu một chuyện ——

Chạy vào WC không phải thượng sách, mà lạ hạ sách!

Chị Đàn của cậu ấy như rùa trong hũ bị túm rồi.

-

Tác giả có lời muốn nói:

Hạ Tây Dương: “Chị Đàn của tôi tiêu đời rồi!”

Lục Vân Đàn: “Còn không phải cậu bảo tôi chạy vào WC sao!”

Hạ Tây Dương: “Tôi không ngờ Lương Vân Tiên lại túc trí đa mưu như thế, nghĩ tới việc nhà vệ sinh không có sửa sau.”

Lương Vân Tiên:...

Lương Vân Tiên: “Là người khác cũng sẽ nghĩ tới điểm này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.