Ưu điểm của công việc tự do chính là có thể thoải mái phân bổ thời gian, không cần điểm danh mỗi ngày. Nhược điểm là khi chuyển sang chế độ làm việc thì ngay cả ngày nghỉ cũng không thể nghỉ.
Ngày quốc tế lao động người khác đều đang vui vẻ nghỉ lễ thì Lục Vân Đàn chỉ có thể ngồi cong lưng trong phòng làm việc đánh máy—— Giữa tháng ba cô lại bắt đầu viết một cuốn sách mới trong khi quyển hiện tại còn chưa viết xong, nếu một ngày không đánh máy thì cô sẽ rất bi thảm vì không thể cập nhập chương mới.
9 giờ tối, Lục Vân Đàn vẫn ngồi trước máy tính gõ bàn phím lạch cạch ầm ĩ. Thậm chí có lúc cô đã nghĩ rằng nếu một ngày nào đó thời kỳ đỉnh cao của mình kết thúc, năng lực cạn kiệt và phải chuyển nghề thì cô sẽ xin làm anh hùng bàn phím cho một công ty quảng cáo, chắc sẽ rất có tương lai!
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn
Bên cạnh máy tính của cô có một chiếc Ipad mini dựng thẳng đứng, cô đang gọi video qua Wechat. Bên kia màn hình là thư viện của MIT, trong camera còn có một anh chàng đẹp trai mặc áo hoodie màu đen.
Lúc này, anh chàng đẹp trai cũng đang ngồi trước máy tính lạch cạch gõ phím.
Sau khi Lục Vân Đàn gõ xong dấu câu cuối cùng của chương thì cẩn thận kiểm tra lại chính tả, sau đó cô đăng bản thảo của chương này lên trang web, vậy là nhiệm vụ công việc hôm nay xem như đã xong.
Nhưng con người ấy mà, không nên quá rảnh rỗi vì rảnh rỗi là sẽ bắt đầu muốn tìm việc gì đó để làm, kết quả là nữ hiệp Đàn di chuyển tầm nhìn tới màn hình ipad——
Lúc này bên Mỹ đang là 9 giờ sáng, Lương Vân Tiên đang sửa luận văn tiến sĩ của mình nên vẫn chưa chú ý tới có ánh mắt nho nhỏ ở màn hình đối diện đang chăm chú nhìn chằm chằm vào màn hình. Khuôn mặt với những góc cạnh rõ ràng cực kỳ có sức hút của anh, đặc biệt là đôi môi mỏng màu hồng nhạt kia kết hợp với sống mũi cao tạo thành một góc độ hoàn mỹ, không khỏi khiến người ta muốn cắn cho một miếng thật đau.
Đúng rồi, còn có yết hầu cũng dụ dỗ người ta phạm tội.
Nhưng nhìn được mà không sờ được, thật sự làm cho người ta vò đầu bứt tai, hận không thể trực tiếp vươn tay qua màn hình kéo người nào đó ra, sau đó ấn xuống bàn hung hăng chà đạp.
Bang chủ Đàn tựa lưng vào ghế dựa, nheo mắt nhìn chằm chằm chàng thư sinh xinh đẹp trên màn hình một hồi lâu, trong lòng không thể kiềm chế được mà nảy sinh một ý nghĩ xấu xa: Ai bảo cậu mang cái dáng vẻ quá không an phận này chứ? Nếu bổn nữ hiệp bắt cậu về núi làm áp trại phu nhân thì chắc chắn không phải lỗi của tôi! Là cậu quyến rũ tôi! Hừ!
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn
Lương Vân Tiên với tay cầm cốc cà phê bên cạnh, lúc đưa lên miệng anh mới chú ý tới ánh mắt chăm chú trên màn hình di động. Anh mỉm cười nuốt ngụm cà phê xuống, yết hầu di chuyển lên xuống. Vì để tránh làm phiền đến người khác nên anh lặng lẽ dùng khẩu hình miệng nhìn màn hình nói: "Sao vậy?"
Anh đeo tai nghe bên tai phải nên có thể nghe được Lục Vân Đàn nói, nhưng Lục Vân Đàn lại bị câu nói trong im lặng của anh quyến rũ đến quên mất mình đang ở trong môi trường có thể thoải mái lên tiếng, cô cũng im lặng dùng khẩu hình trả lời anh: "Không có gì đâu!" Cô còn lo anh không hiểu ý mình nên cố ý làm cho khuôn miệng trông thật khoa trương.
Lương Vân Tiên không thể nhịn cười.
Lục Vân Đàn buồn bực sững sờ vài giây rồi mới hiểu ra vì sao anh cười, cô đột nhiên xấu hổ, thẹn quá hóa giận: "Thường dân bé nhỏ như cậu mà cũng dám cười nhạo bổn bang chủ!"
Vì đã bị trục xuất khỏi Thanh Vân bang nên bây giờ anh đã trở thành thường dân.
Lương Vân Tiên lấy điện thoại trên giá đỡ lên, gõ chữ trả lời:【Tiểu dân không dám.】
Lục Vân Đàn: "Vậy cậu cười cái gì? Đừng tưởng rằng cậu đang ở Mỹ thì tôi không có cách đối phó với cậu nhé!"
Lương Vân Tiên:【Vậy nữ hiệp Đàn định đối phó với tôi như thế nào?】
Lục Vân Đàn suy nghĩ: "Còn tùy xem cậu có trở về hay không, nếu cậu về thì tôi sẽ xem xét tha thứ cho cậu. Nếu cậu không trở về thì tôi bay qua Mỹ đánh cậu, dù sao giờ tôi cũng có tiền rồi, tôi là một tiểu phú bà đấy!"
Cuối năm ngoài cô đã bán bản quyền tiểu thuyết của mình để chuyển thể thành phim, tuy chỉ là phim chiếu mạng nhưng giá cũng khá hời. Dù sao cũng đủ để cô sang Mỹ vài lần, chạy qua bên đó bắt cóc một tên thư sinh thối hẳn là không có vấn đề gì.
Lương Vân Tiên lại bị chọc cười:【Nữ hiệp Đàn oai phong như vậy, tôi nào dám không về?】
Lục Vân Đàn cuối cùng cũng hơi hài lòng mỉm cười "Vậy cậu định khi nào sẽ về?"
Lương Vân Tiên:【Nhất định sẽ về trước ngày 17 tháng 6 tới.】
Vậy là chỉ còn hơn một tháng nữa, còn có thể mừng sinh nhật của cô—— Trong lòng Lục Vân Đàn vô cùng vui vẻ nhưng ngoài miệng thì vẫn lạnh lùng: "Hừ, có trở về thì cũng không mời cậu tới tham gia tiệc sinh nhật của bổn bang chủ đâu, chỉ mời thành viên Thanh Vân bang thôi."
Lương Vân Tiên hiểu ý cô, còn vô cùng phối hợp đáp một câu:【Xin bang chủ chỉ điểm, tiểu dân phải làm gì mới có thể gia nhập lại bang phái?】
Lục Vân Đàn rất kiêu ngạo: "Thanh Vân bang cũng không phải của một mình tôi, tự tôi nói thì không tính, vẫn phải trưng cầu ý kiến của quân sư Lý và hai phó bang chủ."
Lương Vân Tiên im lặng nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động trong vài giây, ăn ngay nói thật:【Vậy chắc tôi không thể gia nhập lại được rồi.】
Lục Vân Đàn không nhịn được cười: "Ha Ha Ha, sao cậu có thể nghĩ hai phó bang chủ như vậy chứ!"
Lương Vân Tiên thở dài:【Chỉ dựa theo kinh nghiệm thôi.】
Lục Vân Đàn không hề đồng tình với anh, ngược lại còn sung sướng khi người ta gặp họa: "Ai bảo cậu bảy năm không trở về? Thời gian bảy năm rất dài đấy, hai phó bang chủ đã sớm tận dụng thời cơ củng cố địa vị rồi. Cậu đừng nghĩ có thể hạ bệ bọn họ, cũng đừng nghĩ đến việc thay thế họ, bổn bang chủ chắc chắn sẽ không cho phép."
Ý tứ chính là: Bổn bang chủ sẽ không thiên vị cậu đâu, cậu liệu mà làm!
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn
Lương Vân Tiên:【Nói cách khác, tôi sẽ không thể phục chức được?】
Lục Vân Đàn gật đầu: "Đúng vậy, dù sao thì hiện tại trong bang cũng không có vị trí thích hợp cho cậu!" Sau vài giây im lặng, cô nhìn vào màn hình rồi nói thêm: "Dù sao thì tiền triều cũng đã không còn nữa rồi."
Tiền triều không có, hậu cung có.
Muốn trở về thì chỉ có thể vào hậu cung thôi.
Bang chủ Đàn cảm thấy lời ám chỉ này đã hết sức rõ ràng rồi, hơn nữa cô còn cảm thấy lời nói này của mình vô cùng đẳng cấp. Vừa không hề đánh mất mặt mũi và tôn nghiêm của người đứng đầu bang phái vừa thân thiện chỉ ra cho đối phương một con đường sống—— Chỉ cần cậu tình nguyện chủ động giao thân cho bổn bang chủ thì bổn bang chủ có thể bảo vệ cậu trong vinh hoa phú quý!
Lương Vân Tiên cố nén ý cười, gương mặt lại lộ ra vẻ tiếc nuối:【Xem ra tiểu nhân không có hi vọng thăng tiến rồi.】
Lục Vân Đàn: "..."
Là do cô ám chỉ không đủ rõ ràng à? Hay do tên thư sinh thối này da mặt quá mỏng nên ngượng ngùng không dám trực tiếp bày tỏ suy nghĩ? Hoặc có lẽ là lạt mềm buộc chặt? Hay vì không muốn làm nam nhân của bổn bang chủ nên giả vờ hồ đồ không hiểu?
Hừ, lòng dạ đàn ông đúng là như kim dưới đáy biển, khiến người ta đoán không ra!
Nhưng không sao, tôi mặc kệ tên thư sinh thối nhà cậu nghĩ cái gì, dù sao thì cậu cũng sẽ sớm trở về, đến lúc đó mềm mỏng không được thì tôi sẽ cứng rắn, còn sợ cậu không nghe lời chắc!
"Cậu cũng đừng nản chí, không chừng đến khi trở về lại có cơ hội khác thì sao?" Bang chủ Đàn vô cùng am hiểu đạo lý thả dây dài câu cá lớn. Không sợ anh không phục, chỉ sợ anh không về, nên trước hết cứ lừa được người về đã: "Tôi còn đang chuẩn bị mua một chiếc xe máy điện mới đây, đợi cậu trở về sẽ đưa cậu đi hóng gió." Rồi lại cố ý bổ sung thêm: "Chính sách giao thông giờ đã thả lỏng hơn, xe máy điện có thể chở người rồi."
Lương Vân Tiên nhớ tới ngày quốc tế lao động bảy năm rước, hai người họ đã bị cảnh sát giao thông phạt đứng gác ở giao lộ, trên mặt anh lại nở nụ cười.
Lục Vân Đàn cũng đang nhớ đến chuyện này, vì lấy lòng người đẹp mà cô vừa vội vừa loạn nói thêm: "Cậu biết không, bảy năm rồi tôi vẫn chưa đổi chiếc xe máy điện đó, chỉ vì chiếc xe kia đã từng chở cậu đấy!" Cô lại cam đoan chắc nịch: "Xe của tôi chỉ từng chở một người con trai là cậu thôi!"
Lương Vân Tiên hơi nheo mắt:【Thật không?】
Bang chủ Đàn nhìn người đẹp trên màn hình gật đầu: "Thật mà! Đương nhiên là thật! Tôi lấy thanh danh nữ hiệp ra đảm bảo!"
Lương Vân Tiên:【Cậu muốn chở Chu Lạc Thần, là Chu Lạc Trần không đồng ý thôi.】
"..."
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn
Chuyện khi nào thế?
Đại não bang chủ Đàn đang hoạt động hết công sức để tự bảo vệ mình, sẽ định kỳ xóa những ký ức bất lợi nên câu trả lời của cô là: "Thật á? Sao tôi không nhớ? Cậu có nhầm không đấy?"
Lương Vân Tiên bình tĩnh gõ chữ:【Ngày cuối cùng của học kỳ hai năm lớp 11.】Còn bổ sung thêm:【Khoảng 17h45 chiều ngày 19 tháng 7.】
Lục Vân Đàn: "..."
Nói chính xác đến từng phút, có đúng là cậu ấy mất trí nhớ không thế?
Tên Thư sinh thối này có đang lừa cô không vậy?!
Nữ hiệp Đàn nheo mắt lại, giọng điệu nhàn nhã: "Xem ra trí nhớ của tiến sĩ Lương phục hồi không tệ nhỉ."
Lương Vân Tiên: "..."
Dự cảm có chuyện không lành.
Lục Vân Đàn bắt đầu bịa chuyện: "Vậy ngài có nhớ đã từng đồng ý với bổn nữ hiệp là chỉ cần tôi thi đỗ vào một trường đại học thì sẽ xếp cho tôi một ngàn bông hồng giấy không? Cậu còn nói là xếp không xong thì sẽ tự tìm tôi nhận tội cơ mà."
Lương Vân Tiên bất lực cười:【Nhớ rõ.】
Lục Vân Đàn vẫn đang đắm chìm trong vai diễn của mình, tự biên tự diễn: "Cái gì cơ? Không nhớ rõ á? Sao có thể..." Lời thoại còn chưa nói xong thì trong đầu cô đột nhiên có phản ứng——
Thế mà anh lại nói là nhớ rõ?
Hả?
Còn có chuyện tốt như thế à?
Xem ra tên thư sinh thối này thực sự có vấn đề về trí nhớ, ôi, sớm biết vậy thì đã tận dụng chiếm chút lợi ích rồi, một ngàn bông hoa hồng căn bản không đủ dập tắt tà ý trong đầu bang chủ Đàn.
Lục Vân Đàn vừa ảo não vì bụng dạ không đủ độc ác, vừa giả vờ bình tĩnh trả lời: "Ồ, nhớ rõ là tốt." Nói xong cô liền chuyển chủ đề để tránh lời nói dối bị vạch trần: "Đúng rồi, Chu Lạc Trần liên hệ với cậu chưa?"
Trong bảy năm qua, cô và Chu Lạc Trần vẫn duy trì mối quan hệ khá là vi diệu: Cô ghét Chu Lạc Trần nhưng lại đồng cảm với cậu ta, vì trong khi chờ đợi Lương Vân Tiên thì hai người đều là những kẻ lạc lối nên thỉnh thoảng sẽ liên hệ với nhau. Nội dung trao đổi ngắn gọn, chỉ hỏi đối phương xem có tin tức gì về Lương Vân Tiên hay không.
Cô đã đến Mỹ một lần vào mùa xuân năm tốt nghiệp đại học, nhưng vì thời gian và tiền bạc có hạn nên cô chỉ ở đó một tháng. Đi khắp hang cùng ngõ hẻm của Houston nhưng cô cũng không tìm được Lương Vân Tiên; Chu Lạc Trần thì sang Mỹ học nghiên cứu sinh sau khi tốt nghiệp đại học, chuyên ngành tài nguyên năng lượng ở đại học Stanford, vịnh San Francisco, trong ba năm đó cậu ta cũng không thể tìm được Lương Vân Tiên.
Mãi đến hơn hai tháng trước, cuối cùng thì Lương Vân Tiên cũng khôi phục trí nhớ và mở lại chiếc điện thoại di động cũ.
Sau khi nhận được tin tức của Lương Vân Tiên, Lục Vân Đàn vẫn nói với Chu Lạc Trần, dù cô cảm thấy Lương Vân Tiên chắc chắn cũng sẽ liên lạc với cậu ta:【Lương Vân Tiên đang ở Boston.】
Câu trả lời của Chu Lạc Trần đúng như cô đoán:【Tôi biết.】
Sau đó cô không nói hay hỏi bất cứ câu nào nữa vì cô lười nói nhiều với cậu ta.
Thay vì hỏi Chu Lạc Trần thì cô có thể hỏi Lương Vân Tiên, thế là cô lại nói vào màn hình ipad: "Hai người đã sớm gặp nhau rồi nhỉ?"
Cùng ở Mỹ thì chắc chắn gặp mặt dễ dàng hơn nhiều.
Lương Vân Tiên cũng không giấu giếm cô:【Ừ.】
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn
Lục Vân Đàn khịt mũi: "Cậu ta đúng là đồ kiêu căng tự phụ, cậu ta thích cậu nhưng cũng ghét cậu."
Lương Vân Tiên:【Cậu ta có hơi trẻ con.】Suy nghĩ một chút anh nói thêm:【Chủ yếu là bị ảnh hưởng từ gia đình, cậu ta sống cũng không dễ dàng gì.】
Hiện tại Lục Vân Đàn cũng ít nhiều hiểu được một vài chuyện về đời bố mẹ của họ: "Có một cặp bố mẹ như thế đúng là rất đáng thương, nhưng cậu không chọc giận cậu ta thì sao cậu ta cứ giận chó đánh mèo lên cậu vậy? Hừ! Dù sao thì tôi vẫn ghét cậu ta!"
Lương Vân Tiên mím môi:【Nếu nữ hiệp Đàn ghét cậu ta thì tôi cũng sẽ tuyệt giao với cậu ta luôn.】
Lục Vân Đàn sửng sốt, vội vàng nói: "Thế thì không cần!" Tuy là cô ghét Chu Lạc Trần nhưng cũng biết mình không có tư cách yêu cầu Lương Vân Tiên tuyệt giao với cậu ta, ngoài ra thì…… Cô cũng cảm thấy Chu Lạc Trần có hơi đáng thương, từ nhỏ đến lớn cũng chỉ có Lương Vân Tiên là bạn: "Nếu cậu ta đã biết sai và sửa chữa thì coi như là một đứa trẻ tốt, cậu vẫn có thể tiếp tục làm bạn với cậu ta."
Lương Vân Tiên mỉm cười:【Ừm, mọi chuyện đều nghe theo nữ hiệp Đàn.】
Những lời này đúng là rất hợp ý của Lục Vân Đàn, kết quả là cô nở nụ cười có chút đắc ý, còn cảm thấy mình vô cùng hiểu đạo lý, nhưng rất nhanh cô nhận ra hình như mình trúng kế rồi——
Tên thư sinh thối này lại dám lấy lùi làm tiến, còn chơi trò lạt mềm buộc chặt nữa cơ đấy!
Hừ, đồ gian trá!
Cô lập tức thu lại ý cười, phụng phịu nói: "Tôi mặc kệ giữa cậu và Chu Lạc Trần có chuyện gì, cậu muốn làm gì thì làm, muốn kết hôn với cậu ta cũng được luôn!"
Lương Vân Tiên: "..."
Trở nên thông minh hơn nhiều rồi.
Lục Vân Đàn thở dài: "Không nói chuyện với cậu nữa, tôi đi ngủ đây."
Lương Vân Tiên nhìn thời gian, đã gần 10 giờ rồi:【Ngủ ngon.】Sau đó anh lại dặn thêm:【Cậu dùng điện thoại ít thôi, đừng thức đêm nữa.】
Lục Vân Đàn không phục nhướng mày: "Tôi biết rồi!"
Thư sinh thối này đúng là vẫn dài dòng như trước!
"Tạm biệt, tôi cúp máy đây."
Lương Vân Tiên khẽ thở dài:【Được rồi, ngày mai gặp.】
Lục Vân Đàn cảm thấy mình cần phải nhắc nhở anh một chút: "Chuyện ngày mai thì để ngày mai nói, bổn bang chủ cũng không phải người cậu muốn gặp là gặp được."
Lương Vân Tiên hiểu ý, lập tức trả lời:【Gần đây viết luận văn nên áp lực rất lớn, cũng chỉ có bang chủ Đàn mới có thể giúp tôi giải quyết vấn đề thôi.】
Lục Vân Đàn: "Tôi đây lợi hại như thế sao?"
Lương Vân Tiên:【Tất nhiên.】
Lục Vân Đàn vui vẻ: "Vậy được rồi, tôi miễn cưỡng đồng ý ngày mai gặp cậu."
Lương Vân Tiên không nhịn được bật cười:【Vậy đa tạ bang chủ Đàn đã ưu ái.】
Lục Vân Đàn: "Quan tâm người não tàn một chút thôi."
Lương Vân Tiên: "..."
Lục Vân Đàn cười gian: "Đó là dì nói."
Một tháng trước, quý bà Tống Từ đã đến Boston thăm con trai mình, tình cờ bắt gặp hai người bọn họ đang gọi video. Quý bà Tống Từ vô cùng sốt ruột, sợ Lục Vân Đàn sẽ vì thằng con trai của bà bảy năm không về mà oán giận nên đã đoạt lấy điện thoại trong tay con trai. Trước hết bà ấy nói tỉ mỉ bệnh tình của anh: bác sĩ Mike nói thằng bé bị chứng mất trí nhớ do nguyên nhân thần kinh, không phổ biến nên chúng ta cũng không hiểu vì sao người khác không sao còn nó lại bị. Có thể là do trước đó não bộ của nó phát triển chưa đầy đủ, não tàn nên cháu hãy cố gắng nhân nhượng nó một chút.
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn
Lục Vân Đàn lúc ấy suýt nữa đã cười lớn.
Lương Vân Tiên khẽ thở dài:【Trước đó bà ấy đã nói với ông bà ngoại rằng tôi mất trí nhớ do bệnh tâm thần, sau đó lúc nói chuyện với ông bà nội thì lại bảo do tôi bị mấy tên quỷ nhỏ ở Mỹ ám.】
Lục Vân Đàn; "Ha ha ha ha ha, thật đúng là mẹ ruột của cậu mà."
Lương Vân Tiên mỉm cười đáp lại:【Ý tôi là cậu đừng nên học theo bà ấy.】
Lục Vân Đàn: "Hiếm có ai lại có tâm hồn thú vị như dì, trong vạn người mới có một đấy. Kiểu thư sinh thối nhàm chán như cậu tất nhiên sẽ không hiểu, nhưng tôi hiểu nha!"
Ý là: Tôi cứ học đấy lêu lêu!
Lương Vân Tiên nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại, do dự một lúc rồi gửi một tin nhắn:【Bà ấy thường bắt tay với bà nội tôi để chọc ghẹo bố tôi.】
Lục Vân Đàn thích thú, chân thành nói: "Xem ra dì thật sự là một người thú vị." Nếu không thì sao bà ấy có thể hòa thuận với mẹ chồng như vậy?
Lương Vân Tiên hít một hơi thật sâu, nín thở gõ:【Cậu học theo bà ấy là muốn bắt tay nhau cùng bắt nạt tôi trong tương lai chứ gì?】
Lục Vân Đàn sửng sốt rồi suy nghĩ: Ý gì đây? Nữ hiệp như cô bắt nạt một tên thư sinh thối như anh mà còn cần phải liên thủ với người khác nữa à? Ồ, đang coi thường ai vậy!
Cô khinh thường hừ nhẹ, ngạo nghễ nhìn vào màn hình nói: "Cậu đừng tưởng rằng mấy năm nay tôi không chăm chỉ rèn luyện công phu, mình tôi đánh mười cậu cũng không thành vấn đề đâu, cơ bản là không cần giúp đỡ!" Cuối cùng cô còn nghiêm túc cảnh cáo: "Hừm, tôi khuyên cậu nên chăm sóc bản thân cho tốt, đừng tự tin quá!"
Lương Vân Tiên: "..."
Được rồi, được rồi.
【Tác giả có lời muốn nói】
Thật sự không phải người đẹp Lương không muốn hứa hẹn với bang chủ Đàn mà là do đầu óc của bang chủ Đàn không được nhanh nhạy cho lắm, trẻ nhỏ nên trong đầu không có chuyện yêu đương, chỉ có đánh đánh giết giết thôi.【Đầu chó】
*
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn
Bang chủ Đàn: Tôi chắc chắn sẽ chinh phục được cậu ấy bằng sự nhạy bén về tình yêu của mình!
Người đẹp Lương: Vậy thì kiếp này tôi sẽ không bao giờ có được cậu.