Lục Vân Đàn không dễ dàng bỏ cuộc như vậy, chỉ cần là điều cô thích thì sẽ theo đuổi, cố gắng thực hiện, tuyệt đối không để mình cả đời nuối tiếc.
Quan niệm sống của cô là: Hôm nay có rượu hôm nay say, người của hôm nay thì hôm nay theo đuổi.
Nếu không, để đến ngày mai có thể sẽ không còn nữa, dù sao cũng đâu thể xác định được ngày mai và chuyện ngoài ý muốn cái nào sẽ tới trước, tốt nhất là tùy theo lòng mình sống hết mỗi ngày.
Cho nên, cô của hai năm trước chỉ đứng ở hành lang sân vận động khóc trong giây lát, sau đó ôm hoa đuổi theo.
Lúc ấy, cô căn bản không để ý Lương Vân Tiên đang đứng bên cạnh Chu Lạc Trần, thẳng thừng nhét bó hoa hồng khác biệt đó vào tay Chu Lạc Trần: "Lục Vân Đàn tôi sẽ không bao giờ lấy lại đồ tôi đã cho đi!" Rồi quay người bỏ đi, không cho cậu ta cơ hội trả hoa lại.
Từ hôm đó, cô bắt đầu mở ra đoạn đường dài buồn chán theo đuổi Chu Lạc Trần.
Đầu tiên cô nhờ Vu Tiểu Lộc đi xin WeChat của Chu Lạc Trần, nhưng Chu Lạc Trần không đồng ý add cô, hết cách, cô chỉ có thể đi đường vòng, lại đi tìm Vu Tiểu Lộc xin WeChat của Lương Vân Tiên, vì Lương Vân Tiên là bạn thân của Chu Lạc Trần từ nhỏ, nếu có thể cùng anh tạo dựng mối quan hệ tốt, chuyện kết bạn với Chu Lạc Trần sẽ dễ dàng.
Lúc gửi lời mời kết bạn với Lương Vân Tiên, trong lòng Lục Vân Đàn có chút lo lắng, bởi vì Vu Tiểu Lộc nói Lương Vân Tiên là người rất lạnh lùng, cũng không tùy tiện thêm WeChat của nữ sinh lạ, số nữ sinh từng bị anh từ chối có thể nói là nhiều vô số, cho nên Lục Vân Đàn lo lắng Lương Vân Tiên sẽ không trả lời cô.
Nhưng thực tế thì Lương Vân Tiên cũng không lạnh lùng như trong lời đồn, sau một ngày một đêm chờ đợi, cuối cùng anh cũng đồng ý lời mời kết bạn của cô.
Mặc dù rất buồn bực vì tại sao anh cần phải cân nhắc tới một ngày một đêm, nhưng có thể kết bạn với anh, Lục Vân Đàn đã rất vui rồi, dù sao thì bước quan trọng nhất hướng tới thành công đã thực hiện được.
Lục Vân Đàn là một người rất biết cách giữ bình tĩnh, lúc mới vừa kết bạn WeChat với Lương Vân Tiên, cô cũng không vội xin anh phương thức liên lạc của Chu Lạc Trần, mà trước hết kết giao bạn bè với anh anh đã, nếu không thì lộ ra là mình chỉ vì cái trước mắt thôi.
Đợi sau khi thân thiết hơn với Lương Vân Tiên rồi, cô mới phơi bày chân tướng, hỏi anh có thể cho cô xin WeChat của Chu Lạc Trần không?
Cô vốn tưởng rằng Lương Vân Tiên trước tiên sẽ hỏi cô sao lại xin liên hệ của Chu Lạc Trần? Nhưng Lương Vân Tiên lại hiểu lòng người hơn so với tưởng tượng của cô, hình như đã sớm biết cô sẽ làm như vậy, không nói một lời đã gửi số WeChat của Chu Lạc Trần cho cô, đồng thời thông báo một câu: [Đừng tùy tiện cho người khác, cậu ấy không thích bị quấy rầy.]
Cô son sắc thề: [Yên tâm đi, tuyệt đối không cho người khác!] hơn nữa, cô đâu có ngốc, sao có thể đẩy người mình thích cho người khác chứ?
Kho báu của cô, phải cất giấu kỹ thật tốt mới được.
Sau khi kết bạn WeChat với Chu Lạc Trần, cô đã thành công thiết lập mối quan hệ tốt đẹp với cậu ta.
Nhưng con người Chu Lạc Trần rất kỳ lạ, người trên mạng và ngoài đời hoàn toàn không giống nhau, bất kể trên WeChat hai người họ nói chuyện có bao nhiêu nồng nhiệt thì khi gặp trong trường không hề chủ động chào hỏi với cô, mỗi lần nhìn thấy cô đều là dáng vẻ lạnh như băng, như thể hoàn toàn không quen biết cô.
Vậy nên ở trường hoc, mỗi lần Lục Vân Đàn nhìn thấy cậu ta, đều có cảm giác như gặp mặt bạn trên mạng, lạ lẫm, xấu hổ, không biết nên làm sao, còn không tự nhiên bằng lúc ở cùng Lương Vân Tiên, mặc dù cô kiên trì chủ động đến chào hỏi Chu Lạc Trần thì cậu ta cũng đáp lại thờ ơ.
"Cậu nói xem, có phải Chu Lạc Trần mắc chứng sợ xã hội không?" Lục Vân Đàn ném tờ kế hoạch học tập mà Lương Vân Tiên đưa cho cô sang một bên, không hề hứng thú với chuyện học tập này, chỉ muốn hiểu rõ con người bí ẩn của Chu Lạc Trần, "Ở trên mạng thì thao thao bất tuyệt, nói rất nhiều chuyện, còn ở bên ngoài sao lại trầm lặng ít nói hoàn toàn trái ngược như vậy?"
Lương Vân Tiên thở dài, đặt một bộ bài thi Tiếng Anh lên trước mặt cô, không cho phép từ chối: "Làm xong bài đọc hiểu trong 40 phút, không làm xong thì không được nghỉ giải lao."
Lục Vân Đàn: "..."
Tôi nói chuyện tình yêu với cậu, cậu lại nói chuyện học hành với tôi? Lại còn hạn chế thời gian?
Cô bất bình tức giận: "Cậu đúng là một thư sinh thối vô vị!"
Lương Vân Tiên bình tĩnh nhìn đồng hồ: "Còn 38 phút."
Lục Vân Đàn: "..."
Hứ!
Cô miễn cưỡng cầm bút lên, nhưng không thật sự làm bài tập, bắt đầu tìm lý do: "Phải hoàn thành tới bốn bài viết, thời gian 40 phút cơ bản là không đủ."
Lương Vân Tiên đã sớm biết để cô làm bài tập không hề dễ dàng, bình tĩnh trả lời: "Thời gian làm bài thi ở kỳ thi đại học bình thường là 40 phút."
Lục Vân Đàn: "Nhưng bây giờ tôi chỉ có 38 phút."
Lương Vân Tiên: "Bài thi này cậu đã làm một lần rồi."
Lục Vân Đàn nhìn qua phần A đề thi đọc hiểu, nói: "Thật sao? Sao tôi không có một chút ấn tượng nào nhỉ?"
Lương Vân Tiên hít một hơi thật sâu, cố gắng duy trì tâm trạng vui vẻ: "Đây là bài thi cuối kỳ."
Lục Vân Đàn: "Ồ." Cô còn lời lẽ hùng hồn, "Thì tôi thi được có 39 điểm mà, không có ấn tượng là chuyện rất bình thường."
Lương Vân Tiên: "..."
Lương Vân Tiên duy trì tâm trạng vui vẻ thất bại: "Lục Vân Đàn, bây giờ, ngay lập tức, học bài đi."
Lục Vân Đàn không phục hừ một tiếng, không lãng phí thời gian nữa, cuối cùng cũng bắt đầu làm bài, nhưng cô cứ liên tục bĩu môi, cặp mày xinh đẹp cũng bướng bỉnh nhíu lại, trên mặt biểu hiện rõ mấy chữ "Không tình nguyện".
Lương Vân Tiên bị những biểu cảm này của cô chọc cho nở nụ cười, bất đắc dĩ thở dài, lấy một bộ sách Tiếng Anh trong cặp ra bắt đầu giải đề cùng cô.
Sau khi học sinh cá biệt bị học sinh tích cực kiểm soát, trong phòng sách cực kỳ yên tĩnh chỉ còn lại tiếng hai người lật giấy trả lời câu hỏi.
Lương Vân Tiên mất chưa đến 20 phút là làm xong bốn bài đọc hiểu, sau đó nhìn qua phía Lục Vân Đàn, thiếu chút nữa thì anh bị tức chết ---- 20 phút rồi mà một bài đọc hiểu còn chưa làm xong, lại còn đang nghịch cục tẩy.
Anh cố gắng hết sức giữ bình tĩnh: "Lục Vân Đàn, học khó như vậy sao?"
Lục Vân Đàn ngẩng đầu, thành thật nói: "Tôi không thích học Tiếng Anh."
Lương Vân Tiên nhíu mày, hỏi: "Tại sao lại không thích?"
Lục Vân Đàn: "Tôi không có hứng thú, hơn nữa tôi cũng không có ý định sẽ ra nước ngoài, cũng không có ý định học Tiếng Anh chuyên nghiệp, vậy tại sao phải học Tiếng Anh? Nếu chỉ vì bài thi môn Tiếng Anh thì chỉ lãng phí thời gian."
Lương Vân Tiên suy nghĩ một lúc, rất chân thành trả lời cô: "Bộ giáo dục yêu cầu học sinh học tiếng Anh, không phải là để chúng ta tăng thêm áp lực thi cử, mà là hy vọng tương lai đất nước chúng ta có thể phát triển phồn vinh thịnh vượng, phù hợp với tiêu chuẩn quốc tế, có thể mang văn hóa của chúng ta ra thế giới, đồng thời học tập kỹ thuật tiên tiến của phương Tây, dùng tư tưởng ‘học tập phương Tây dùng để đối phó với phương Tây’. Thiếu niên mạnh thì nước mạnh, cho nên chúng ta phải học Tiếng Anh, không cần biết sau này có ra nước ngoài hay không."
Lục Vân Đàn giật mình, nội tâm cảm thấy chấn động.
Bỗng nhiên nghĩ đến hai câu treo ở bên trong võ quán nhà mình 《Thiếu niên Trung Quốc nói》——
Thiếu niên mạnh thì nước mạnh, thiếu niên giỏi thì nước giỏi, thiếu niên giàu thì nước giàu, thiếu niên độc lập thì nước độc lập.
Tôi cũng là thiếu niên đấy nhé.
Được rồi, vậy thì tôi sẽ học Tiếng Anh.
Vì học tập phương Tây dùng để đối phó với phương Tây mà.
Lục Vân Đàn cuối cùng cũng cầm bút lên, bắt đầu cam tâm tình nguyện làm bài, nhưng vài giây sau cô lại ngẩng đầu lên, vẻ mặt xấu hổ nhìn Lương Vân Tiên: "Tôi không ngờ cậu lại có suy nghĩ lòng mang thiên hạ như vậy, từ nay tôi sẽ không bao giờ gọi cậu là thư sinh thối nữa."
Lương Vân Tiên bất đắc dĩ mỉm cười: "Gọi như thế nào tùy cậu, chỉ cần cậu có thể học tập cho tốt là được."
Lục Vân Đàn: "Được thôi, thư sinh thối."
Lương Vân Tiên: "..."
Lục Vân Đàn cười đắc ý, cuối cùng bắt đầu thành thật làm bài.
Đến 11 giờ 20, chuông báo giờ giải lao Lục Vân Đàn cài đặt vang lên, lúc đó cô còn chưa làm xong phần B đề thi đọc hiểu, bốn câu lựa chọn mới làm xong ba câu, còn thiếu một câu cuối cùng chưa xong.
Tiếp tục làm cho xong câu cuối cùng này hay nên nghỉ ngơi trước nhỉ? Nội tâm học sinh cá biệt Lục Vân Đàn phân vân.
Lương Vân Tiên quá hiểu Lục Vân Đàn, cảnh báo: "Làm xong câu cuối cùng mới được nghỉ."
Lục Vân Đàn liếc anh, bắt đầu cãi: "Thi đại học, khi tiếng chuông kết thúc vang lên là không thể viết tiếp được nữa."
Lương Vân Tiên phản bác: "Cậu cũng biết sao? Đã biết như vậy sao trong lúc làm bài còn nghịch cục tẩy?"
Sau đó, cô dẫn Lương Vân Tiên đến võ quán chỗ dãy nhà có cửa ra vào.
Đệ Tử Đầu Nấm ở trong gian phòng nhỏ ngược lại với cổng trăng phía đông, nhưng vì trời quá nóng, cậu ấy núp ở trong điều hòa không ra ngoài.
Trong sân có bố trí rất nhiều vũ khí dùng để luyện công, có những hình nhân bằng gỗ lớn nhỏ khác nhau, còn có những cọc hoa mận* cao thấp khác nhau.
(*cọc hoa mận: những trụ tròn để đứng lên luyện công.)
Trên đầu trời nắng chang chang, mọi vật trong sân đều bị phơi nắng cảm giác như sắp bị tan chảy.
Nhưng Lục Vân Đàn lại không hề sợ nóng, đứng trên sân, thực hiên động tác tiêu chuẩn Tam Tự Thế*, mặt mày hớn hở nhìn Lương Vân Tiên: "Cậu biết Hình ý quyền là gì không?"
Lương Vân Tiên biết rõ, nhưng trong lòng hiểu rằng không thể trả lời là "Biết rõ", nếu không thì rất có thể sẽ bị khiêu khích:"Yo, cũng biết nhiều đấy nhỉ, vậy cậu giảng về nó thử?" Nhưng anh cũng không thể trả lời là không biết, vì sẽ làm cô mất hứng, rồi cô sẽ chế nhạo: "Hứ, Hình ý quyền mà cậu cũng không biết? Đúng là kiến thức nông cạn."
Vậy nên, anh chỉ có thể trả lời: "Tôi có nghe qua nhưng không hiểu nhiều lắm, cậu có thể nói cho tôi nghe một chút không?"
Đúng ý của Lục Vân Đàn: "Được thôi!" Sau đó bắt đầu kích động phổ cập kiến thức: "Đúng như tên gọi, bài quyền này là sự kết hợp giữa hình thức và ý nghĩa, chính là hình ý quyền. Bố tôi là người dạy hình ý quyền, là truyền nhân chính thống đó!"
Lương Vân Tiên: "Đỉnh vậy!"
Lục Vân Đàn: "Đương nhiên phải đỉnh rồi! Ông võ lâm có câu châm ngôn như thế này: Thái cực mười năm không ra khỏi cửa, Hình ý một năm đánh chết người, đó là nói đến sự độc đáo của Hình ý quyền. Thái cực cần luyện nội công, thời gian luyện càng dài thì công phu càng cao thâm, nhưng Hình ý quyền thì không giống vậy, hình ý lợi hại, học một năm có thể đánh chết người." Cô dương dương tự đắc nhìn Lương Vân Tiên, "Thế nào, cậu có muốn học cùng tôi không?"
Lương Vân Tiên cố nén cười: "Võ công của nữ hiệp Đàn như thế nào?"
"Tôi là quán quân giải võ thuật cả nước đấy!" Lục Vân Đàn vung tay ra quyền, đánh vào không khí, phong cách quyền mãnh liệt, xoay vai và hông, ống tay áo không có gió mà vẫn tung bay, "Hình ý quyền, biến nắm đấm thành cây thương, tâm ý lục hợp, tức là tâm cùng ý kết hợp, ý cùng khí kết hợp, khí cùng lực kết hợp, vai cùng hông kết hợp, khuỷu tay cùng đầu gối kết hợp, tay cùng chân kết hợp."
"Hình ý quyền dùng Tam tự thế cùng các cọc làm cơ sở, Ngũ hành quyền là cốt lõi của nó, chia ra Bổ, Toản, Băng, Pháo, Hoành." Nói xong, cô giơ tay lên bước lên phía trước, vung hai tay làm động tác bổ búa: "Chiêu này là Bổ quyền, ngăn cản kẻ địch tấn công đồng thời bổ phía sau não, nhẹ thì hôn mê, nặng thì chết người." Mỗi lần nói ra một chiêu thức, cô sẽ chân thành biểu diễn một lần, tư thế chuyển động linh hoạt, eo nhỏ mềm dẻo, quyền pháp nhanh mà mạnh mẽ, "Toản quyền giống như nước, lợi dụng tất cả mọi cơ hội, phá vỡ điểm yếu của đối phương; Băng quyền giống như mũi tên rời khỏi dây cung, chuyển động liên tục; Pháo quyền thuộc hỏa, giống như pháo nổ; Hoành quyền giống như khung dầm, có thể phá Băng quyền."
Cô mặc một bộ đồ luyện công màu trắng, dưới ánh mặt trời chiếu xuống tỏa sáng rực rỡ, Lương Vân Tiên nhìn không chớp mắt, vẻ mặt cực kỳ chăm chú, phải mất một thời gian dài mới có thể chớp mắt một lần.
Sau khi biểu diễn xong một màn, trên trán Lục Vân Đàn đổ đầy mồ hôi, đôi má trắng nõn cũng bị nóng đỏ lên, nhưng không hề thấy mệt mỏi, cô chắp hai tay ra sau lưng, khẽ nâng cằm lên và kiêu ngạo nhìn Lương Vân Tiên: "Thế nào? Tôi có lợi hại không?"
Lương Vân Tiên gật đầu: "Cực kỳ lợi hại."
Lục Vân Đàn thõa mãn mỉm cười, nhưng mà cô vẫn chưa khoe khoang đủ đâu, đang chuẩn bị tiếp tục biểu diễn cho Lương Vân Tiên xem mười hai hình quyền, thì cửa sân bỗng nhiên bị đẩy ra, mẹ cô và anh trai cô đi mua đồ ăn trở về.
Lục Vân Đàn nói lớn: "Anh, ném cây quạt của anh cho em, để em quạt xíu nào!"
Lục Vân Phong không thèm nhìn cô, ném cây quạt trong tay qua, Lục Vân Đàn đưa tay bắt được cây quạt đang bay tới.
Lục Vân Phong vừa đi đến phòng bếp vừa thờ ơ nói: "Không dễ dàng gì gặp được một kẻ ngốc, tranh thủ thời gian khoe khoang một lần đi, dù sao kẻ ngốc cũng sẵn lòng cổ vũ."
Lương Vân Tiên: "..."
Lục Vân Đàn: "..."
"Hứ! Anh là đồ phiền phức nhất!" Sau khi nhận được cây quạt, Lục Vân Đàn đi đến trước mặt Lương Vân Tiên, vừa quạt cho mình và anh, vừa nhỏ giọng thì thầm: "Đừng để ý đến anh ấy, anh ấy là đồ độc mồm độc miệng, đáng đời anh ấy 24 tuổi còn độc thân."
Lương Vân Tiên ngước mắt lên, nhìn chằm chằm bóng lưng Lục Vân Phong, chờ sau khi anh ấy đi vào phòng bếp, anh mới nhỏ giọng hỏi: "Anh của cậu đang làm nghề gì?"
Lục Vân Đàn: "Con buôn thuốc đông y." Thật ra là mở công ty bán sỉ thuốc đông y, nhưng hiện tại tâm trạng cô không vui, nên gọi anh ấy là con buôn thuốc đông y, lúc tâm trạng vui vẻ, hoặc là lúc tìm anh của cô than nghèo kể khổ sẽ đổi giọng "Ông chủ Lục, anh trai tôn kính của em."
Lương Vân Tiên: "Anh ấy cũng biết võ sao?"
"Tất nhiên là anh ấy biết, hơn nữa cách thức ra chiêu của anh ấy còn rất tàn nhẫn, bố của tôi đã chỉ cho anh ấy toàn bộ độc chiêu rồi." Lục Vân Đàn nhỏ giọng nói, "Bây giờ võ thật quy định không thể truyền sát chiêu* ra bên ngoài, nên trên thị trường bây giờ các võ quán chỉ dạy các chiêu thức giúp tăng cường sức khỏe cơ thể, những chiêu thức độc ác không thể dạy cho người ngoài, trừ khi là đệ tử chính thống, cho nên những người lên mang rêu rao mình là bậc thầy võ công gì đó cậu đừng có tin, những người nghiêm túc và có bản lĩnh thật sẽ không bao giờ làm những chuyện như vậy, vì sẽ trở thành mục tiêu bị nhòm ngó."
(*sát chiêu: chiêu thức độc có thể đánh chết người.)
Lương Vân Tiên chỉ chú ý tới câu nói đầu tiên: "Chiêu thức của anh trai cậu tàn nhẫn lắm à?"
Lục Vân Đàn không nói gì, mà chỉ dừng động tác quạt lại, sau đó quay đầu lại lén lút nhìn về phía phòng bếp, rồi nắm lấy nửa trên cây quạt, đồng thời bóp chốt ở phần đuôi cây quạt, hai tay cùng lúc dùng sức kéo ra, lá quạt và những nan quạt được làm từ gỗ tử đàn bị kéo ra, lộ ra một thanh thép màu đen được chế tạo rất sắc bén, toàn thân toát ra ánh sáng sắc lạnh.
Lương Vân Tiên trừng lớn hai mắt.
Lục Vân Đàn giơ cây quạt có dao bên trong lên: "Biết anh ấy có bao nhiêu tàn nhẫn chưa? "Mỹ nhân độc ác" là dùng để chỉ anh ấy." Cô lại thở dài, "Nhưng cậu cũng đừng sợ anh ấy, cây quạt này của anh ấy là kiểu: Bình thường chỉ dùng làm đồ trang sức, sẽ không lấy ra làm vũ khí, lúc đi vùng biên giới xa xôi nhập hàng mới lấy ra phòng thân."
"Cũng chưa chắc là vậy."
Giọng nói của Lục Vân Phong đột nhiên truyền đến.
Lương Vân Tiên giật mình ngẩng đầu lên, Lục Vân Đàn kinh ngạc quay người lại, hai khuôn mặt bối rồi nhìn Lục Vân Phong bỗng nhiên xuất hiện.
Lục Vân Phong nheo mắt, như cười như không nhìn chằm chằm Lương Vân Tiên: "Nếu tôi thấy ai không vừa mắt, nói không chừng sẽ đâm đối phương thành cái sàng đấy."
Lương Vân Tiên: "..."
# bị anh vợ chi phối sợ hãi #
*
Ghi chú:
*Hình ý quyền dùng Tam tự thế cùng các cọc làm cơ sở, Ngũ hành quyền là cốt lõi của nó, chia ra Bổ, Toản, Băng, Pháo, Hoành.
* Thái cực mười năm không ra khỏi cửa, Hình ý một năm đánh chết người.
*Hình ý quyền, biến nắm đấm thành cây thương, tâm ý lục hợp, tức là tâm cùng ý kết hợp, ý cùng khí kết hợp, khí cùng lực kết hợp, vai cùng hông kết hợp, khuỷu tay cùng đầu gối kết hợp, tay cùng chân kết hợp.
*Toản quyền giống như nước, lợi dụng tất cả mọi cơ hội, phá vỡ điểm yếu của đối phương; Băng quyền giống như mũi tên rời khỏi dây cung, chuyển động liên tục; Pháo quyền thuộc hỏa, giống như pháo nổ; Hoành quyền giống như khung dầm, có thể phá Băng quyền.
Mấy câu trên đều là tác giả sưu tập tư liệu tra được, có trích dẫn nội dung tư liệu, có căn cứ vào sự hiểu biết của tác giả soạn lại nội dung.