Lục Vân Đàn hiểu anh trai của cô đang dọa Lương Vân Tiên, cô thở phì phò trừng mắt nhìn anh ấy: “Anh đúng là không nhiệt tình hiếu khách một chút nào!” Sau đó ném trả lại cái quạt đã bị cô phá làm hai mảnh, kéo Lương Vân Tiên đi: “Đừng để ý đến anh ấy, chúng ta đi học bài!”
Nhưng vừa tới cửa thùy hoa thông đến sảnh thì giọng nói của mẹ cô đã vang lên sau lưng: “Lục Vân Đàn, hái cho mẹ mấy củ hành.”
Lục Vân Đàn không thể không dừng lại, nói lớn: “Dạ! Được ạ!” Sau đó cô nói với Lương Vân Tiên: “Cậu chờ tôi một chút, tôi sẽ quay lại liền.”
Lương Vân Tiên: “Ừ!”
Lục Vân Đàn chạy đến vườn rau góc tây nam bên cạnh, vén tay áo lên, nhanh nhẹn mà dứt khoát nhổ mấy cây hành lên rồi vội vàng chạy xuống bếp.
Lục Vân Phong sửa xong cây quạt, chầm chậm đi đến bên cạnh Lương Vân Tiên, ung dung đong dưa cây quạt xếp trong tay: “Thật đáng tiếc, đáng lẽ cậu nên đi theo con bé.”
Lương Vân Tiên: “...”
Lục Vân Phong nhếch đuôi lông mày, giọng nói ung dung: “Tôi thấy ấn đường cậu u ám, cơ thể hốc hác, sức khỏe bình thường không được tốt lắm đúng không?” Còn chưa nói hết câu anh ấy bắt lấy tay phải Lương Vân Tiên, chụm bốn ngón tay lại bắt mạch: “Ừm, tình trạng mạch quả nhiên... Vẻ mặt anh ấy bỗng nhiên lạnh lùng, lời nói đùa đột ngột dừng lại, nghiêm túc bắt mạch, sắc mặt lại càng đông cứng lại.
Hô hấp của Lương Vân Tiên như ngừng lại, hồi hộp bất an nhìn chằm chằm Lục Vân Phong.
Mạch của người khỏe mạnh là mạch bình thường.
Mạch đập có ba phần, một hơi thở bốn nhịp, không nổi cũng không chìm, không lớn cũng không nhỏ, nhịp đều đều, điềm tĩnh và nhẹ nhàng, lưu loát và mạnh mẽ, mạch thước chìm xuống liên tục.
Nhưng mạch cậu thiếu niên này lúc này lại chậm như rùa, ẩn ẩn hiện hiện, đường mạch chậm và ngắn, là điển hình của đoản mạch,hầu hết các bệnh chính đều khó điều trị.
Lục Vân Phong lòng nặng trĩu, buông lỏng cổ tay Lương Vân Tiên, bóp mạnh cằm của anh, không cho phép nghi ngờ: “Lè lưỡi ra.”
Lương Vân Tiên không hề phòng bị, vô thức nghe theo.
Tưa lưỡi trắng mỏng, lưỡi đỏ nhạt, đây là dấu hiệu của bệnh lý.
Lục Vân Phong buông Lương Vân Tiên ra: “Cậu biết mình đang bị bệnh đúng không?”
Lương Vân Tiên hốt hoảng nói: “Đừng nói cho cậu ấy biết!”
Lục Vân Phong chau mày: “Không chữa được?”
Lương Vân Tiên ấp úng mấy lần, khó khăn nói: “Là khối u lành tính, nhưng vị trí khối u không được khả quan lắm, nằm gần não nên không có bác sỹ nào đồng ý mổ.”
Não là cơ quan trụ cột của sinh mạng, trong quá trình phẫu thuật rất có thể có biến chứng khiến não bị tổn hại, ảnh hưởng trực tiếp đến tính mạng.
Tất cả các bác sỹ đều khuyên anh nên điều trị duy trì.
Nhưng không ai có thể chắc
chắn khối u trong đầu anh không chuyển biến xấu.
Nếu quả thật ngày đó đến, anh có thể sẽ bị liệt, bị mù, sẽ mất hết khả năng tự chăm sóc bản thân, chỉ có thể nằm trên giường bệnh ICU, từ từ cảm nhận cái chết.
Cũng có thể, anh sẽ không chết trong bệnh viện, mà là chết do đột nhiên bị xuất huyết não, chết do khối u vỡ, chết vì áp lực sọ quá cao, chết ở đầu đường xó chợ, chết lúc đi trên đường.
Có thể nói rằng, khối u kia như là một quả bom hẹn giờ đặt trong đầu anh, lúc nào cũng có thể kết thúc cuộc sống của anh.
Lục Vân Phong siết mạnh chiếc quạt xếp trong tay, sắc mặt cực kỳ ảm đạm: “Vậy tại sao cậu còn tiếp cận Vân Đàn nhà chúng tôi làm gì?”
Những lời này đúng là không có tình người, nhưng con người chung quy đều là ích kỷ.
Anh hiểu rất rõ em gái mình, con bé này tuy ngang ngược độc đoán nhưng lại là đứa trẻ ngốc trọng tình trọng nghĩa, nếu như sinh mạng của cậu thiếu niên trước mặt đột nhiên kết thúc, chắc chắn nó sẽ đau lòng rất lâu, có khi cả đời cũng không quên được.
Anh ấy không muốn em gái mình đau khổ.
Lương Vân Tiên cụp mắt xuống, mím chặt môi.
Anh biết Lục Vân Phong nói đúng, anh căn bản không có tư cách tiếp cận cô, đáng lẽ nên cách cô càng xa càng tốt, nhưng anh không làm được.
Lục Vân Phong hít sâu một hơi, giọng nói lạnh lùng: “Đến lúc sắp chết thì, hãy cút càng xa càng tốt, vĩnh viễn đừng để nó biết.”
Anh ấy vừa nói xong, Lục Vân Đàn từ trong phòng bếp chạy ra, Lục Vân Phong không nói gì nữa, quay người đi vào cửa thùy hoa.
Lục Vân Đàn lộc cộc chạy lại trước mặt Lương Vân Tiên, nhìn theo bóng lưng của anh cô rồi hỏi Lương Vân Tiên: “Anh của tôi có bắt nạt cậu không?”
Lương Vân Tiên lắc đầu cười: “Không có.”
Lục Vân Đàn hừ một tiếng: “May là anh ấy không làm vậy đấy, nếu không tôi sẽ đánh anh ấy.”
Người tập võ tai thính mắt tinh, dù đã đi đến cửa đông sương phòng, Lục Vân Phong vẫn có thể nghe được rõ ràng những lời đó: “Trước khi khoác loác cũng không nghĩ kĩ xem mình được bao nhiêu cân lượng bản lĩnh? Cái công phu mèo cào của em, cũng chỉ có thư sinh thối thấy em lợi hại.”
Lương Vân Tiên: “...”
Lục Vân Đàn: “...”
“Anh đúng là người phiền phức nhất.” Lục Vân Đàn thở phì phò nói: “Anh cứ chờ đi! Em nhất định sẽ trả thù anh!”
Còn chuyện sẽ trả thù như thế nào, nhất thời vẫn chưa nghĩ ra.
Lục Vân Phong khinh thường hừ lạnh một tiếng, đẩy cửa đi vào phòng.
Lục Vân Đàn tức giận dậm chân.
Lương Vân Tiên vội vàng an ủi: “Đừng tức giận nữa, anh cậu đang trêu cậu chơi đó.”
Lục Vân Đàn: “Không thú vị chút nào!”
Lương Vân Tiên: “Chúng ta tiếp tục học bài chứ?”
Lục Vân Đàn: “...”
So với việc học thì anh cô vẫn đáng yêu hơn.
Cô chẳng muốn học bài chút nào: “Hay là chơi thêm một chút nữa nha, sắp đến giờ ăn cơm trưa rồi, ăn cơm xong rồi học.”
Lương Vân Tiên nhìn đồng hồ: “11:30 rồi, đã hết thời gian nghỉ ngơi.”
Lục Vân Đàn cũng nhìn thoáng qua đồng hồ của cô: “Nhưng đồng hồ của tôi chỉ mới mười một giờ hai lăm.”
Lương Vân Tiên bị chọc cười: “Cậu đưa tôi xem nào?”
Lục Vân Đàn từ chối không đưa tay ra: “Sao cậu lại không tin tôi chứ?”
Lương Vân Tiên: “Tôi chỉ tin tưởng đồng hồ của tôi thôi.” Anh dẫn đầu đi về phía tây sương phòng: “Nhanh lên, buổi chiều còn có nhiệm vụ khác.”
Lục Vân Đàn bất đắc dĩ đi theo phía sau: “Còn có nhiệm vụ gì?”
Lương Vân Tiên: “Không làm bài tập nghỉ hè à?”
Bước chân của Lục Vân Đàn thoáng cứng đờ, vẻ mặt khiếp sợ: “Còn phải làm bài tập nghỉ hè nữa sao?”
Lương Vân Tiên: “Nếu không thì sao?”
Lục Vân Đàn: “Nhưng mà, nhưng mà nghỉ hè chỉ có bảy ngày, làm không xong nổi đâu.”
Lương Vân Tiên: “Phải làm cho xong, tôi sẽ giám sát cậu làm.”
Lục Vân Đàn vẫn chưa dứt tà tâm: “Tôi nghe nói giáo viên trường chúng ta không sửa bài tập nghỉ hè, bài tập đều đem đi bán giấy vụn, cho nên tốt nhất là chúng ta không nên làm, dù sao thì cũng trở thành giấy vụn.”
Lương Vân Tiên cố gắng duy trì tâm trạng vui vẻ: “Tôi không quan tâm nó có trở thành giấy vụn hay không, cậu cũng đừng bận tâm đến.”
Lục Vân Đàn: “...”
Dẫn sói vào nhà, mình chính là đang dẫn sói vào nhà!
Cắn môi dưới trầm mặc một lát, cô làm vẻ mặt chân thành tha thiết nhìn Lương Vân Tiên: “Xe máy điện của tôi đầy điện rồi, giờ tôi có thể đưa cậu về nhà, yên tâm đi tôi chạy xe rất giỏi.”
Lương Vân Tiên vẫn ung dung bình tĩnh: “Luật giao thông mới nhất của Đông Phụ quy định, xe máy điện không được phép chở người.”
Lục Vân Đàn: “Hay là, tôi chi tiền thuê taxi chở cậu về nhà.”
Lương Vân Tiên: “Nhà tôi không có ai ở nhà, tôi lại quên đem chìa khóa, không thể về được.”
Lục Vân Đàn: “...”
Cuối cùng hai người họ vẫn quay về Tây sương phòng, học sinh cá biệt bị học sinh tích cực nghiêm khắc giám sát, tiếp tục làm bài thi Tiếng Anh, mất 25 phút, cuối cùng cũng xong 2 bài đọc hiểu tiếp theo.
Không lâu sau, mẹ của Lục Vân Đàn đến gọi họ đi ăn cơm.
Ở Đông sương phòng có một căn phòng nhỏ, vì gần với phòng bếp nên trở thành phòng ăn.
Lục Vân Đàn vừa bước vào liền “Ồ” lên đầy kinh ngạc: “Nhiều món thế ạ.”
Trên bàn bát tiên* bày đầy ắp thức ăn, bốn món mặn bốn món rau còn có một bát canh.
(*bàn bát tiên: bàn vuông ăn cơm kiểu cổ của Trung Quốc)
Lục Vân Phong đã ngồi xuống bên bàn trước, không lạnh không nóng nói: “Không phải là do em yêu cầu sao? Muốn chiêu đãi tốt người bạn học đứng đầu khối.”
Lương Vân Tiên không dám nói lời nào, Lục Vân Đàn không muốn nói chuyện với anh trai cô, chỉ để ý kéo Lương Vân Tiên ngồi xuống, còn nói với anh: “Cậu đừng ngại, ăn nhiều một chút, mẹ của tôi nấu ăn rất ngon.”
Mẹ của cô Kỷ Tuyết Sam cũng nói: “Đúng đấy, không dễ gì mới đến đây một lần, ăn nhiều một chút.” Sau đó cầm muỗng xúc cơm lên, bắt đầu xới cơm cho mọi người, đầu tiên xới cho Lương Vân Tiên, xúc tới ba xới lớn.
Lương Vân Tiên choáng váng, Lục Vân Đàn cũng choáng váng: “Mẹ xới cho cậu ấy nhiều cơm quá, làm sao ăn hết được.”
Kỷ Tuyết Sam: “Sao lại ăn không hết được? Bao nhiêu đó còn không đủ cho Tiểu Thanh ăn đấy chứ.”
Lục Vân Đàn: “...”
Ai mà không biết Tiểu Thanh nổi tiếng là ăn rất nhiều chứ.
Tiểu Thanh chính là Đệ Tử Đầu Nấm, lúc này cậu ấy cũng ngồi ở bên cạnh bàn ăn, Kỷ Tuyết Sam xới cho cậu ấy bốn xới cơm, sau đó cho Lục Vân Đàn hai xới.
Lục Vân Đàn: “Con, con cũng không ăn hết đâu ạ.”
Kỷ Tuyết Sam: “Ăn không hết thì cho anh con ăn.”
Lục Vân Đàn nhìn một chén cơm lớn trước mặt Lương Vân Tiên, lại nhìn cái chén không của anh cô, sau đó bưng chén cơm của mình lên trút hết cơm trong chén của mình sang chén của anh trai, rồi bỏ chén không trước mặt Lương Vân Tiên: “Cậu chia cho tôi một nửa đi.”
Cô biết Lương Vân Tiên chắc chắn sẽ ngại không dám nói mình ăn không hết, nên cô mới làm vậy.
Không ngờ anh của cô lại dằn mạnh đũa lên bàn, đứng dậy bỏ đi, vô cùng tức giận: “Không ăn nữa!”
Lục Vân Đàn: “...”
Lương Vân Tiên: “...”
Sau đó hai người họ yên lặng nhìn nhau, thống nhất đưa ra kết luận: Hai chúng ta hình như đắc tội với anh ấy rồi.
Lương Vân Tiên trong lòng lo lắng không yên, Lục Vân Đàn lại không hề sợ hãi, còn nghĩ thầm: Hừ, đây được xem là sự trả thù của bổn nữ hiệp!
Lục Vân Phong thật sự không quay lại ăn cơm, Kỷ Tuyết Sam cũng không thèm để ý đến anh ấy.
Sau khi ăn cơm xong, Lục Vân Đàn và Lương Vân Tiên lại quay lại Tây sương phòng.
Suốt một buổi chiều, Lục Vân Đàn đều bị trấn áp, bị giám sát học Tiếng Anh, Lương Vân Tiên trước hết giao cho cô nhiệm vụ có thời hạn ---- nếu như cô không hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian quy định, thời gian nghỉ ngơi sẽ bị hoãn lại ---- đợi sau khi cô hoàn thành nhiệm vụ, Lương Vân Tiên sẽ sửa bài làm cho cô, sau đó giải thích bài.
Nhiệm vụ thứ nhất là đọc hiểu, đến chọn từ thích hợp điền vào chỗ trống, rồi làm bài trắc nghiệm và cuối cùng là viết bài.
Ở tỉnh không tính điểm phần nghe hiểu, nên tạm thời không cần nghĩ đến.
Lục Vân Đàn tràn đầy tự tin giao bài Tiếng Anh cô đã làm xong cho thầy giáo Lương, kết quả là nhận được đầy gạch chéo đỏ.
Cô tràn đầy phẫn nộ, Lương Vân Tiên cũng rất tức giận: “Lục Vân Đàn, cậu có thể nói cho tôi biết he is someone like MaYun có nghĩa là gì không?”
Lục Vân Đàn lời lẽ hùng hồn: “Cái này mà cậu cũng không hiểu à? Anh ấy là một doanh nhân thành đạt đó!”
Lương Vân Tiên: “...”
Someone like MaYun = doanh nhân thành đạt
Lương Vân Tiên lại một lần nữa không giữ được bình tĩnh, trực tiếp đẩy bài văn mẫu có đáp án đến trước mặt cô, không cho phép bàn cãi: “Trước tiên chép hai lần, sau đó nhớ kỹ, hai mươi phút sau kiểm tra, học không thuộc tiếp tục chép.”
Lục Vân Đàn: “...”
Hừ!
Dù bất bình tức giận, nhưng cô vẫn làm theo yêu cầu của anh, thành thật sao chép đáp án sau đó học thuộc lòng.
Nhưng thời gian hai mươi phút đối với thành phần học sinh cá biệt như cô là không đủ, lần đầu đọc thuộc lòng ngắt quãng, phải sao chép lần hai, lại học thêm hai mươi phút mới trôi chảy vượt qua bài kiểm tra.
Cuối cùng cũng xong một để bài, Lục Vân Đàn mệt mỏi muốn chết, thời gian nghỉ ngơi cũng không muốn đi ra ngoài chơi, nằm nhoài ra bàn giống như chó chết.
Lương Vân Tiên còn mệt hơn cả cô, nhưng anh không nghỉ ngơi mà lấy bút viết vẽ lên bản kế hoạch, căn cứ tiến độ hôm nay điều chỉnh kế hoạch ngày mai.
Lục Vân Đàn nhìn thoáng qua đồng hồ: “Gần bốn giờ rồi còn học sao? Mệt chết đi được.”
Lương Vân Tiên: “Lần này cho cậu nghỉ thêm vài phút.”
Lục Vân Đàn nâng cao cảnh giác: “Sau đó thì sao?”
Lương Vân Tiên: “Tổng kết lại các điểm kiến thức trong bài thi cuối kỳ một lần nữa.” Vì thời gian nghỉ hè ngắn, anh không kịp làm cho cô hệ thống ôn tập, chỉ có thể cho cô giải đề, để trong quá trình này cô củng cố lại kiến thức.
“Ồ, được rồi.” Lục Vân Đàn lại liếc thầy giáo Lương, “Rồi sau đó thì sao? Có phải sẽ kết thúc buổi học bù không? Tôi thấy cậu cũng vất vả rồi, hôm nay học đến đây thôi nha?”
Lương Vân Tiên nhìn cô: “Sau đó thì làm bài tập hè.”
Lục Vân Đàn: “...”
Thư sinh, cậu đối xử với tôi như vậy thật sự không thân thiện chút nào.
Cô tội nghiệp nói: “Không thể không làm sao?”
Lương Vân Tiên: “Không thể.”
Lục Vân Đàn chưa từ bỏ ý định: “Hay là cậu làm trước đi, làm xong cho tôi mượn tôi chép lại.”
Lương Vân Tiên khẽ thở dài: “Tôi cũng muốn giúp cậu, nhưng tiếc là chúng ta không cùng lớp.”
Lục Vân Đàn: “...”
Sao tôi không cảm nhận được sự tiếc nuối của cậu thế nhỉ
Cô tuyệt vọng nằm nhoài lên trên bàn: “Tôi thật là đáng thương, cố gắng học tập như vậy nhưng phần thưởng nhận được lại là làm bài tập hè.”
Lương Vân Tiên bị chọc cười, dừng bút, nhìn cô hỏi: “Cậu muốn nhận phần thưởng gì?”
Lục Vân Đàn ngẫm nghĩ: “Muốn một tờ giấy khen học sinh giỏi, tôi chưa từng nhận được bao giờ.”
Lương Vân Tiên cười nói: “Được, ngày mai tôi sẽ đưa cho cậu một tờ.”
Lục Vân Đàn cũng cười: “Người phát thưởng cậu ghi tên cậu sao?”
Lương Vân Tiên rất dễ nói chuyện: “Cậu muốn tớ ghi Lý Hải Quân cũng được.”
Lý Hải Quân, hiệu trưởng trường trung học số hai.
“Ha ha ha ha.” Lục Vân Đàn không thể ngừng cười, cười chảy cả nước mắt.
Sau khi cười xong, cô nói: “Hay là vẫn nên ghi tên của cậu đi, ít nhất mười năm sau lấy ra xem, tôi còn có thể nhớ cậu là ai.”
Lương Vân Tiên thoáng ngơ ngác.
Mười năm, đối với anh mà nói là kỳ hạn xa vời không giám hy vọng.
Nói không chừng vẻn vẹn vài năm sau anh đã chết rồi.
Nhưng có thể được cô nhớ tới mười năm cũng là sự kiện đáng được ăn mừng.
Sau đó, anh rất chân thành nói: “Vậy cứ như lời cậu nói đi, tôi cho cậu giấy khen, cậu nhớ tôi mười năm.”
Lục Vân Đàn: “Chuyện này có gì mà không được, trí nhớ của tôi rất tốt, hai mươi năm cũng được.”
*
Sau khi tổng kết xong kiến thức Tiếng Anh, học sinh cá biệt bị học sinh tích cực nghiêm khắc yêu cầu, không tình nguyện mở bài tập nghỉ hè ra.
Vừa làm được một nửa bài tập Sinh Học, Lục Vân Đàn nhận được tin nhắn WeChat của mẹ cô: [Học sinh giỏi nhất khối có ở lại nhà ta ăn cơm tối không?]
Lục Vân Đàn trả lời: [Có ạ, nhà cậu ấy không có ai ở nhà, cậu ấy lại không mang theo chìa khóa.]
Mẹ cô: [Vậy thì con đi mua cho mẹ 5 tệ bánh bao đi.]
Lục Vân Đàn: [Chuyển cho con 6 tệ.]
Mẹ cô: [Sao lại phải trả nhiều thêm 1 tệ vậy?]
Lục Vân Đàn: [Phí đimua đấy ạ!]
Mẹ cô: [Trước đây không phải chỉ 50 xu sao?]
Lục Vân Đàn: [Bánh bao từ 1 tệ bốn cái tăng lên thành 1 tệ hai cái rồi, phí đi mua của con không tăng sao?]
Mẹ cô: [Mẹ không cần con đi nữa, để anh con đi, nó không đòi tiền công.]
Lục Vân Đàn: [...]
Đau xót mất một cơ hội kiếm tiền.
Cô không cam lòng, quay đầu nhìn Lương Vân Tiên: “Đi, chúng ta đi tìm anh trai tôi.”
Lương Vân Tiên hít sâu một hơi: “Làm gì?”
Lục Vân Đàn: “Mẹ tôi bảo anh ấy đi mua bánh bao.”
Hai người cùng nhau đi ra cửa, Lục Vân Đàn dặn dò Lương Vân Tiên: Lát nữa cậu không được nói gì hết, tất cả phải nghe theo tôi đấy.”
Tuy không hiểu có chuyện gì, nhưng Lương Vân Tiên vẫn đáp lại cô: “Ừ.”
Đến mái hiên trước cửa đông sương phòng, Lục Vân Đàn dùng tay gõ gõ cửa phòng: “Anh! Anh!”
Lục Vân Đàn: “Mẹ bảo anh đi mua 5 tệ bánh bao, nhưng bên ngoài nóng lắm, nếu anh không muốn đi, em có thể đi thay anh.”
Lục Vân Phong vòng tay trước ngực, khẽ dựa lưng lên khung cửa: “Nói tiếp, nói điểm chính.”
Lục Vân Đàn: “Công đi mua là 2 tệ.”
Lục Vân Phong sững sờ: “Trước đây không phải 50 xu sao?”
Lục Vân Đàn nói lại câu nói cũ: “Bánh bao từ 1 tệ bốn cái tăng lên thành 1 tệ hai cái rồi, phí đi mua của em không tăng sao?”
Lục Vân Phong: “Từ 50 xu tăng hẳn lên 2 tệ? Chân của em nạm vàng à?”
Lục Vân Đàn: “...”
Lục Vân Đàn lời lẽ hùng hồn: “Em chỉ từ 50 xu tăng lên 1 tệ thôi, nhưng là em với Lương Vân Tiên cùng đi, mỗi người 1 tệ là 2 tệ.”
Lương Vân Tiên: “...”
Lục Vân Phong tức giận ---- dựa vào cái gì mà còn bắt anh cho cái đồ thư sinh đau ốm triền miên tiền?
Anh ấy bước thẳng ra khỏi phòng, sắc mặt tái nhợt nhìn chằm chằm Lương Vân Tiên nói: “Không cần đến cậu, tự tôi đi!”
Lương Vân Tiên vô tội bị liên lụy, không biết phải làm sao nhìn vê phía Lục Vân Đàn, Lục Vân Đàn dùng ánh mắt bảo anh đi theo, đồng thời nhỏ giọng nói với anh: “Trên phố của chúng tôi có rất nhiều đồ ăn ngon, tí nữa cậu muốn ăn gì cứ lấy, rồi nói với chủ tiệm là tính vào cho tài khoản của Lục Vân Phong là được.”
Lương Vân Tiên cuối cùng cũng hiểu rõ ý đồ của cô, không nhịn được cười.
Lục Vân Phong đi ở trước liền dừng bước, tức giận quay đầu lại: “Lục Vân Đàn, anh nghe thấy đấy nhé.”
Lương Vân Tiên vội vàng thu lại nụ cười.
Lục Vân Đàn xấu hổ: “oh...”
Hơn 6 giờ chiều, đang là giờ cao điểm của dòng người trên phố cổ, hai bên đường cửa hàng đều mở cửa, dòng người trên đường có người vừa tan ca về, có người vừa đi đón con tan học về, còn có người cố ý đi vào thời gian náo nhiệt này để mua đồ.
Ba người họ hòa vào dòng người đi xe đạp, xe máy điện và những người qua lại trên đường tạo thành phố xá sầm uất giờ tan tầm, Lục Vân Phong cao ngạo đi phía trước, Lục Vân Đàn dẫn Lương Vân Tiên chầm chậm đi phía sau.
Những cư dân sống trên con phố cổ này hầu như đều quen biết nhau.
Lúc đi ngang qua một quầy hàng bán bánh mì mật ong, Lục Vân Đàn dừng lại, hỏi Lương Vân Tiên: “Cậu muốn ăn không? Ngon lắm đó!”
Thật sự thì Lương Vân Tiên không thích ăn đồ ngọt, nhưng nhìn thấy đôi mắt sáng long lanh của cô tràn ngập mong chờ, anh không tự chủ được gật gật đầu: “Ừ.”
Lục Vân Đàn cười tươi nói với chủ tiệm: “Chú Lý, cho cháu 2 cân, tính vào tài khoản của anh cháu ạ.”
Chú Lý cười ha hả: “Được rồi.” Chú ấy vừa dùng kẹp nhét bánh mì vào túi nhựa đựng thực phẩm vừa nhìn Lương Vân Tiên, hỏi: “Vân Đàn, đây là ai vậy?”
Lục Vân Đàn trả lời rất lớn: “Cậu ấy là học sinh giỏi nhất khối của bọn cháu! Cháu rủ cậu ấy đến nhà học bài ạ!” Đồng thời nhấn mạnh, “Học suốt một ngày luôn đấy ạ, làm mấy đề bài.”
Lương Vân Tiên rất muốn cười, nhưng vì giữ gìn mặt mũi của cô nên anh cố nhịn.
Chú Lý dựng thẳng ngón tay cái về phía cô: “Rất giỏi. “
Lục Vân Đàn: “Đó là chuyện đương nhiên ạ!”
Sau khi nhận túi nhựa từ chú Lý, Lục Vân Đàn lấy một cái bánh mì nhỏ từ bên trong ra đưa cho Lương Vân Tiên, sau đó lấy cho mình một cái, vừa đi vừa ăn.
Đi đến một cửa tiệm phía trước, lúc đi ngang qua một người phụ nữ bế theo đứa bé trên tay, đứa bé trong tay người phụ nữ bỗng nhiên nắm lấy tóc Lục Vân Đàn, la lớn: “Dì nhỏ, cháu cũng muốn ăn!”
Lực tay của cậu bé này quả thật rất mạnh, da đầu Lục Vân Đàn bị kéo rất đau, không thể không đứng lại, nhìn cậu bé với vẻ mặt bối rối.
Gọi ai là dì nhỏ vậy?
Người phụ nữ mặc áo sơ mi kẻ vuông màu đỏ thẫm vội vàng cười cười với Lục Vân Đàn: “Nhận nhầm người.”
Cậu bé lại hét lên: “Dì nhỏ! Cháu cũng muốn ăn! Dì bảo mẹ cháu mua cho cháu đi.”
Lục Vân Đàn vẫn là vẻ mặt bối rối, trong lúc đang định nói với cậu bé kia là mình không biết mẹ của cậu bé là ai, Lương Vân Tiên bỗng nhiên mở miệng, chỉ vào người phụ nữ, hỏi cậu bé: “Em có biết bà này không?”
Cậu bé lập tức lắc đầu, hét lên: “Không biết! Cứu mạng!”
Người phụ nữ kia vẻ mặt bối rối, vội vàng bưng kín miệng cậu bé.
Lục Vân Đàn sững sờ, bỗng nhiên hiểu ra mọi chuyện, thẳng thừng ném bánh mì trong tay đi, đồng thời hô to: “Có bọn buôn người!”
Cô dùng tay phải đâm thẳng vào mắt người phụ nữ buôn người, thừa lúc bà ta bị đau cô dùng một tay cướp lấy cậu bé trong ngực bà ta.
Kẻ buôn người thấy tình thế bất lợi thì quay người bỏ chạy, hơn nữa đi đứng cực nhanh, luồn đi như là cá chạch, Lương Vân Tiên đuổi theo bà ta nhưng không được.
Tuy nhiên người dân trên phố cổ cũng không phải người ăn chay*, người phụ nữ buôn người bị mọi người bao vây ngay tại chỗ, hai ông chú với cánh tay trần tóm lấy tay bà ta, đẩy bà ta nằm xuống đất.
(*không phải người ăn chay: một câu thường nói của người Trung Quốc ý chỉ không phải người hiền lành dễ bị bắt nạt.)
Lúc mọi người đang tập trung quanh kẻ buôn người, có một người đàn ông trung niên mặc áo phông đen thái độ hoàn toàn ngược lại, ông ta lộ rõ vẻ lo lắng, cúi đầu bước vội ra khỏi đám đông.
Lục Vân Đàn tinh mắt đã phát hiện ra ông ta, hô to: “Bà ta có đồng bọn!” Đồng thời chặn đường đi của ông ta, để ngăn ngừa ông ta chạy trốn.
Nào ngờ trong người ông ta lại cất một con dao gấp, lúc Lục Vân Đàn sắp đến trước mặt ông ta, ông ta đột nhiên rút con dao ra, đâm về phía cô.
Lục Vân Đàn vốn định đá một phát vào người ông ta, nhưng không ngờ ông ta có dao, lại đang ôm cậu bé trên tay nên không cách nào dùng tay được, đành phải quay người, dùng lưng của mình che cho cậu bé không bị thương.
Lương Vân Tiên không kịp suy nghĩ, vươn lên chắn trước người Lục Vân Đàn.
Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, một thanh quạt xếp trên trời bay tới, đánh vào cổ tay ông ta, mũi dao lệch đi, chém một phát vào cánh tay Lương Vân Tiên, sau đó dao gấp trên tay kẻ mặc áo phông đen bay ra ngoài.
Ông ta kinh ngạc muốn bỏ chạy, nhưng chưa kịp chạy thì bị một người mặc đường phục màu trắng thân hình cao gầy như mỹ nhân nhanh chóng xông đến trước mặt ông ta, cười lạnh: “Ông còn muốn chạy đi đâu?”
Người đàn ông vô thức đấm đá loạn xạ, người đẹp kia bổ một đấm xuống chặn lại, đồng thời nâng chân trái lên, không hề khoan nhượng đạp lên đầu gối phải của ông ta, ngay sau đó là tiếng nứt xương răng rắc vang lên, người đàn ông quỳ trên mặt dất, kêu lên một tiếng thảm thiết.
Người phụ nữ buôn người đã bị người dân phố cổ dùng dây thừng trói gô lại, có người còn dùng trứng gà ném bà ta, vừa ném vừa mắng: “Cũng không mở mắt chó của bà ra nhìn xem đây là nơi nào? Dám đến phố cổ bắt cóc trẻ con sao?”
Lục Vân Phong buông lỏng tay, đồng bọn của người phụ nữ hoàn toàn ngã gục co quắp trên mặt đất, Lục Vân Phong bỏ qua ông ta, đi nhanh đến trước mặt Lương Vân Tiên: “Cánh tay cậu sao rồi? Còn có thể cử động không?”
Lương Vân Tiên lắc đầu: “Không nghiêm trọng đâu ạ, chỉ là một vết thương nhỏ.”
Lúc này, Lục Vân Đàn mới nhận ra trên cánh tay phải của Lương Vân Tiên toàn là máu, áo sơ mi trắng đều sắp nhuộm thành màu đỏ.
Cô nhắm mắt lại, trái tim bỗng co rút mạnh mẽ, trong lồng ngực xuất hiện một sự căm phẫn ngút trời.
Một cụ ông tóc bạc đi ra khỏi đám người, vẫy vẫy tay về hướng Lương Vân Tiên: “Cậu đi theo tôi, tôi băng bó cho cậu trước.”
Lục Vân Phong hất cằm, ý bảo Lương Vân Tiên đi qua: “Đi thôi, chú Lưu mở phòng khám.”
“Dạ.” Lương Vân Tiên giữ lấy miệng vết thương trên tay đang chảy máu, đi về phía chú Lưu.
Lục Vân Đàn trao đứa bé cho anh trai cô, nhanh chóng chạy theo anh.
Máu không ngừng chảy ra theo miệng vết thương của Lương Vân Tiên, rơi xuống đất.
Đôi mắt của Lục Vân Đàn như có cát rơi vào, dường như còn đỏ hơn màu đỏ của máu, lửa giận trong lòng liên tiếp dâng lên.
Cô bỗng nhiên quay người, đi về hướng người đàn ông buôn người.
Lương Vân Tiên dừng chân lại gọi: “Vân Đàn!”
Lục Vân Đàn ngoảnh mặt làm ngơ, không kiềm chế được cơn giận tới trước mặt ông ta, hung hăng trừng mắt với lão: “Chó chết! Người của tôi mà ông cũng dám động vào sao!”
#Người giám hộ điên cuồng#
*
Người có bệnh khối u cần duy trì tâm trạng vui vẻ
Giúp Lục Vân Đàn học bù để duy trì tâm trạng vui vẻ thất bại
Tông kết: Thầy giáo Lương là đang mạo hiểm tính mạng của mình để giúp Lục nữ hiệp học bù [đầu chó]