- mẫu thân, cho ta xuống đi! - Bạch Ly lên tiếng. Chuẩn bị cho vụ ám sát nữ nhân này làm hắn tốn bao công sức, giết nàng, Hoàng Lam Phương sẽ mất đi chút khí lực.
Đã bao lâu nàng chưa khóc trong đau lòng như vậy? Cảm giác yêu 1 người là thế ư?
- Uyển Như Loan Loan! - giọng tên qủy sai hét lên tên nàng, Loan Loan khẽ gạt nước mắt chạy tới cầm quyển lý lịch số mệnh đi lên cầu Nại Hà.
- đúng. Ngươi hãy trở về đi, về không gian của ngươi!
Loan Loan khuôn mặt trắng bệch, ko phải chứ?
- ta.... ko thể ở lại không gian này sao?
- ko, ngươi bị người ta đâm vào tim, tim ngươi hiện tại đã vỡ vụn rồi!
- ta.... thực sự ko được sao?
- ân! - nói đoạn cô gái đó chiếu đèn sang bên cạnh, là thể xác của nàng! - đi đi, cũng do 1 phần lỗi của ta nên ta cho ngươi trở lại chuyện 1 năm trước, ta sẽ ko áy bay đó bị nổ, cho ngươi an toàn tới Trung quốc.1 chuyện nữa, ta buộc phải lấy đi ký ức của ngươi về chuyện này!
Nghe tới câu nói “ lấy đi ký ức “, Loan Loan khẽ cứng đờ, ko lẽ kể cả ký ức về hắn ư? Ko, nàng ko muốn thế!
- ta.... ta ko muốn, ta muốn luôn nhớ tới hắn! Chỉ là nhớ cũng được, xin đừng lấy đi ký ức của ta!!!
- ngươi đã ko thể trở về, ko thể yêu hắn được nữa, nhớ làm gì? Ko phải quên đi sẽ tốt hơn sao?ko nhớ tới hắn nữa, ngươi cũng sẽ tìm được người tới tốt hơn! - cô gái nhanh chóng lấy tay chạm vào trán nàng, 1 luồng sáng bay ra.
- ko! Đừng! Đừng lấy đi ký ức của ta, ta ko muốn quên đi hắn! Mau bỏ ta ra!!! - Loan Loan khuôn mặt đẫm nước, ôm đầu, thống khổ hét lên, từng chút ký ức đang bị rút đi.....
Phương.... lời hứa trọn đời bên nhau mà ta nói, ta ko thực hiện được rồi.....!