Nghe Nói Tôi Rất Nghèo

Chương 104: “Niên Niên, cậu lại lên đầu đề!”(hồi hai)



Máy bay hạ cánh vào giữa đêm, một giờ sau, xe dừng trước cánh cửa lớn chạm trổ số bảy đường Diên Vĩ. Quản gia mặc áo đuôi tôm chào hỏi hai người, chỉ huy tài xế và người giúp việc khuân hành lý đâu vào đấy.

Thấy Dư Niên mượn ánh đèn đường quan sát đài phun nước cẩm thạch trước cửa, Tạ Du đứng bên cạnh giới thiệu, “Ông nội và ba anh đều có thói quen giống nhau, thích mua bất động sản trong thành phố chính của các nước. Chỗ này là ông nội anh mua lại từ tay một quý tộc già phá sản, cùng chuyển nhượng, bên trong còn có tranh vẽ trên tường, tượng điêu khắc, đồ dùng trong nhà, chắc em sẽ thích.”

Hai người bước lên thềm đá, đi vào cửa, bên trong rộng rãi, trang trí cầu kỳ, trên trần cao là một bức tranh vẽ tinh xảo, ánh đèn chùm pha lê rực rỡ, trên tường còn treo bức tranh khổ lớn, vô cùng xa hoa.

Bước trên thảm, Tạ Du dắt Dư Niên lên lầu, “Lúc anh học ở học viện âm nhạc Leto đã từng tới đây ở hai ba lần với Tiêu Nhiên, cậu ấy còn nói khi tới đây cậu ấy luôn cảm thấy bản thân giống như vampire đã sống hai trăm.”

Dư Niên phát hiện, Tạ Du hiếm khi nhắc tới học viện âm nhạc Leto.

Cậu không né tránh, cũng không truy hỏi, chỉ thản nhiên hỏi, “Leto cách chỗ này xa không?”

“Không xa, thời gian di chuyển rất ngắn, phong cảnh dọc đường cũng rất đẹp, nhưng mà mấy ngày có tuyết đường sẽ trơn.” Hai người đứng trước cửa phòng ngủ, Tạ Du nói, “Em vào xem thử có thích không, nếu như không thích thì chúng ta đổi phòng khác.”

Dư Niên không kén chọn chỗ ở, cậu vào trong nhìn một chút, thấy bên trong trang trí vô cùng thuận mắt, bèn gật đầu, đùa giỡn, “Rất đẹp, nhưng mà giường cao quá, lỡ ngủ té xuống đất thì sao?”

“Không sao, ” Tạ Du im lặng vài giây, nhỏ giọng, “... anh ôm em ngủ.”

Ngủ một giấc thật ngon, thời tiết hôm sau rất tốt, ăn sáng xong, Dư Niên kéo Tạ Du mặc áo sweatshirt đôi, đội mũ lưỡi trai, mang theo hai vệ sĩ cùng đi dạo triển lãm nghệ thuật.

Ra khỏi phòng triển, giữa trưa mặt trời tỏa nắng chói chang, đài phun nước bên đường vang lên tiếng nước chảy rào rào, từng bầy chim bồ câu bay ngang qua. Ven đường có nghệ sĩ đường phố đánh đàn mandolin, hát dân ca truyền thống của địa phương.

Dư Niên cầm một chai nước suối, ung dung đứng dưới bóng cây, lắng tai nghe một lúc. Bỗng nghĩ ra gì đó, cậu kêu Tạ Du chờ mình một chút, sau đó bèn chạy tới trước mặt bà lão bán hoa bên lề đường, ngồi xổm xuống, mua một đóa tường vi hồng nhạt.

Dư Niên quay về cẩn thận cài đóa tường vi lên cổ áo Tạ Du, sau đó hát theo người ca sĩ đường phố, “Người em yêu ơi, ánh mắt anh lấp lánh ánh sáng, hoa tươi cũng không đẹp bằng anh, khi đêm tới mặt trời sẽ không còn sáng nữa, anh tựa như mặt trời rực rỡ huy hoàng...”

Hát xong, còn vui vẻ đắc ý cười.

Tạ Du nuông chiều nhìn cậu, không nhịn được, cúi đầu hôn xuống đôi mắt một mí của cậu.

Dư Niên giơ tay chạm vào đuôi mắt phải của mình, ra vẻ mất mát, “Ai, thật đáng thương, bên này không được quan tâm rồi.” Nói xong, còn thở dài não nề.

Tạ Du lại vội vàng hôn xuống bên mắt phải.

Ngoài mặt vẫn bình thản, nhưng trong lòng Dư Niên mừng rỡ, cậu chỉ mi tâm, “Chỗ này cũng cần tình yêu của bạn trai.”

Sau khi giữa chân mày được hôn, Dư Niên mới hài lòng, “Được rồi.”

Trái lại trong mắt Tạ Du lộ vẻ tiếc nuối, “Không cần nữa hả?”

Cuối cùng Dư Niên không nhịn được bật cười, chủ động hôn lên môi Tạ Du, rồi kéo người đi tới bên đài phun nước cho chim bồ câu ăn.

Cứ lang thang bên ngoài như vậy cả ngày, ăn tối xong còn đi tản bộ dọc bờ sông. Đến chập tối hôm sau, hai người mới thay quần áo nghiêm túc, ngồi vào trong xe.

Dư Niên nhạy cảm nhận ra, lần này Tạ Du mang theo rất nhiều người —— trong hai chiếc xe đi sau, đều là vệ sĩ.

Thu mắt, Dư Niên hỏi Tạ Du, “Buổi gặp mặt này có gì không ổn hả?”

“Buổi gặp mặt không có gì không ổn, là nhà Monti không yên ổn.” Tạ Du nghĩ mấy giây, nói, “Người tổ chức buổi gặp mặt này là Giovanni Calo de Monti, con trai thứ của nhà Monti. Nghe đồn mẹ hắn bị ba hắn nhốt mấy năm, không chịu nổi bèn tự sát. Cả nhà bọn họ thành tâm theo đạo Thiên chúa, nhưng anh cả của hắn bị hắn âm mưu hại chết, hắn còn cướp vợ anh trai mình, coi như tình nhân của mình.”

Dư Niên kinh ngạc, “Ừm... drama vậy?”

“Ừ, tình huống nhà bọn họ cũng không phải là bí mật trong giới thượng lưu. Con trai trưởng mua chuộc nhân tình của ba, mưu sát ba, thừa kế gia sản. Nhưng mà chưa tới một tháng thì bị em trai ruột giết, gia sản rơi vào tay em trai.”

Dư Niên tò mò, “Anh cả Giovanni có con không?”

“Có, một đứa con trai, sắp trưởng thành.”

Dư Niên hiểu được, “Vậy nên —— “

” Ừ, cẩn thận không thừa.”

Nói là buổi gặp mặt nhỏ, nhưng người đến lại có gần sáu mươi người. Trong phòng dạ tiệc, mùi hoa tươi hòa lẫn mùi rượu phác họa nên không khí lãng mạn xung quanh, ban nhạc biểu diễn vũ khúc cổ điển, quần áo lụa là dáng hình yểu điệu, khung cảnh xa hoa phung phí.

Dư Niên mắt nhìn thẳng đi theo Tạ Du, sau khi chào hỏi ngắn gọn với chủ nhân bữa tiệc thì hai người ngồi xuống ghế sa lon trong khu nghỉ. Có nhân viên tạp vụ đi tới đưa đồ uống và khay xì gà, đặt trên cái bàn tròn, sau đó yên lặng đứng chờ bên cạnh.

Xung quanh đều là nhóm người tụ năm tụ ba, mỗi người đều thấp giọng trò chuyện. Cũng có người đang nhảy múa theo điệu nhạc ở giữa sảnh. Mãi đến đúng tám giờ, Giovanni mới cầm ly rượu vang đỏ ngồi xuống ghế salon trước mặt mọi người.

Khác với buổi đấu giá, không có quá nhiều đồ đấu giá được giới thiệu, chương trình càng đơn giản hơn, người chủ trì đấu giá cũng không phải dân chuyên nghiệp, mà là một người khách đảm nhiệm.

Đồ đấu giá phần lớn là bảo vật sưu tầm có giá trị liên thành, tác phẩm của danh họa, hoặc là một lượng lớn vũ khí đạn dược, ngựa con thuần chủng, thậm chí còn có một quặng mỏ.

Tạ Du ngồi bên cạnh Dư Niên, thấp giọng nói, “Phần lớn người ở đây chỉ có hứng thú với kim cương châu báu, chắc sẽ ít người tranh giành cái dụng cụ đồng thau đó.”

Dư Niên gật đầu. Cậu không có cảm giác mất mát gì, dẫu sao giá trị của di vật văn hóa cũng bao gồm tính dân tộc. Hoặc là nói, ít người đấu giá, ngược lại càng có lợi với cậu.

Sau khi một viên kim cương thô màu hồng được bán ra với giá cao, Xương phương tôn lên sàn. Giống như Tạ Du đoán vậy, chỉ có một nhà sưu tầm đảo quốc, một phu nhân tay cầm quạt lông chim tham dự đấu giá.

Sau khi giá leo lên mười tám triệu đô la, một phe từ bỏ. Mà sau khi giá tăng lên hai chục triệu đô la, mặt nhà sưu tầm đảo quốc lộ vẻ không cam lòng, ngừng giơ bài.

Thấy đối phương nhìn sang, Dư Niên mỉm cười gật đầu chào hỏi.

Giờ phút này, hình như mùi nước hoa nơi đầu mũi trở nên thật nồng nặc.

Cậu nhỏ giọng lặng lẽ nói với Tạ Du, “Em còn định nếu như giá cao quá thì đi mượn tiền anh.”

Tạ Du nhớ lại tình tiết liên quan mình từng đọc qua trong fanfic CP, nhất thời có chút mong đợi.

Dư Niên: “Không ngờ lần này đi đấu giá vẫn còn dư tiền.”

Nhớ lại lần đầu tiên gặp Dư Niên trong thang máy ở giải trí Tinh Diệu, Tạ Du hỏi, “Không mua nổi đồ ăn ngoài?”

Dư Niên hiền lành gật đầu, nhớ lại, trái lại cũng không cảm thấy vất vả, cong môi cười nói, “Đúng vậy, khi đó em thật sự sắp không mua nổi đồ ăn rồi, em còn nhớ có liên tục mấy buổi sáng em ăn sáng bằng bánh ngọt anh đưa em.”

Buổi đấu giá mới chỉ diễn ra phân nửa, vẫn còn đang tiếp tục, biết trong lòng Dư Niên nhớ mong đồ đã mua được, Tạ Du không định ở lâu, sau khi từ chối lời mời ở lại của chủ nhân bữa tiệc, hắn đưa Dư Niên rời khỏi phòng dạ tiệc. Mà Xương phương tôn mua được và cả hộp đựng, đã được vệ sĩ ôm trong tay.

Xe khởi động, vừa mới lái ra khỏi biệt thự Monti, bỗng vang lên tiếng “Oành” thật lớn, làn khói dày đặc và ánh lửa bốc lên từ tòa nhà sang trọng. Mà trong nháy mắt tiếng nổ vang lên, Tạ Du lập tức nhanh chóng bịt kín tai Dư Niên.

Tài xế quay đầu xe bốn mươi độ để ghế sau có thể thấy rõ tình huống qua cửa kính xe. Tạ Du quan sát mấy giây, xác định, “Nơi xảy ra vụ nổ không phải phòng dạ tiệc, nhưng mà cũng không xa phòng dạ tiệc lắm, chắc là ở sân bên cạnh.”

Dư Niên vẫn còn sợ hãi, “Là nội đấu của gia tộc?” Cậu nhớ lại hồi trước Tạ Du từng nói qua con trai độc nhất của người anh cả đã qua đời sắp trưởng thành, người chú hại chết ba mình lại nắm trong tay tài sản và quyền hành gia tộc, nhất định song phương sẽ xảy ra chiến tranh.

“Có lẽ vậy, “Tạ Du thu mắt, cầm tay Dư Niên, bảo tài xế tiếp tục lái xe.

Ngày hôm sau báo đăng tin, tối hôm trước biệt thự Monti phát sinh một vụ nổ kinh hoàng, là do khí đốt thiên nhiên bị rò rỉ nên phát nổ.

Nhưng có tin tức chính xác truyền tới, tối hôm qua Giovanni Monti chết trong phòng dạ tiệc, gia tộc Monti đã có chủ nhân mới. Mà do lúc ấy xảy ra giao chiến, mặc dù các khách tham dự buổi gặp mặt không ai bị thương, nhưng các món đồ đấu giá cũng bị tổn hại nặng nhẹ không đều.

Dư Niên nhìn Xương phương tôn vẫn còn nguyên vẹn, thở phào nhẹ nhõm.

Không có ở lại nước Ý lâu, xế chiều hôm đó, đoàn người trực tiếp lên đường về nước. Máy bay vừa mới hạ cánh, Dư Niên đang buồn ngủ ngáp ngắn ngáp dài thì nhận được điện thoại của Mạnh Viễn.

“Niên Niên, cậu lại lên đầu đề!”

Dư Niên dụi đôi mắt lim dim, thắc mắc, “Chẳng phải mấy ngày nay tôi không có lịch trình sao?”

“Lần này là bị động lên tin tức!” Mạnh Viễn nói rõ chuyện trong vài câu, “Chủ một viện bảo tàng tư nhân ở đảo quốc tên Đằng Điền, mấy ngày nay vừa mới quay trở về từ một buổi đấu gia bí mật ở nước Ý.

Người này trước khi đi đã lập cho mình một lời thề, nói tuyệt đối sẽ mua được một dụng cụ đồng thau vô cùng quý giá về làm bảo vật trấn viện, đáng tiếc không thể thành công mua được, lúc nhận phỏng vấn, hắn nói dụng cụ đồng thau này cuối cùng bị cậu mua được.”

Ánh mắt Dư Niên lạnh lùng, “Hắn muốn mua về làm bảo vật trấn viện? Đúng lúc tôi cũng muốn mua về làm bảo vật trấn trạch.”

“Ha ha ha, sao tôi lại nghe được trong mấy lời này có mùi ngang tàng nhỉ?” Mạnh Viễn bật cười, lại nói, “Nhưng mà có một giáo sư họ Triệu, phê bình cậu mua đồ cổ tranh chữ cũng chỉ vì tiền mà thôi, là đồ mua danh cầu lợi, mực thơm cũng không che được mùi tiền thối trên người, sỉ nhục người có học thức.”

Dư Niên nắm được trọng điểm, “Họ Triệu?”

Mạnh Viễn đáp: “Tôi cũng biết có thể cậu sẽ nhận ra, không sai, tôi đã cố ý điều tra rồi, giáo sư này chính là ba Triệu Thư Á, cái này có tính là cả già cả trẻ hùa vô ăn hiếp không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.