Nghe Nói Tôi Rất Nghèo

Chương 119: “Tạ Du, em thật sự vô cùng sợ . . .”



Nơi hẹn gặp vẫn là Ngự Lãm. So với lần gặp mặt trước đó, cổ áo hay ống tay áo của Lộ Dịch Sâm vẫn phẳng phiu không có nếp nhăn nào, nhưng dường như khuôn mặt hắn già đi mấy phần, giữa đôi lông mày có vẻ mệt mỏi rõ ràng. Lúc Dư Niên bước vào, hắn lịch sự đứng lên, “Mạo muội hẹn gặp cậu, quấy rầy rồi.”

Dư Niên cũng gật đầu đáp lại, “Mấy ngày nay tôi không có lịch trình gì, không có quấy rầy.”

Hai người ngồi xuống, nước trà màu hổ phách được rót vào ly, mùi trà lan tỏa trong không gian, Dư Niên im lặng chờ đối phương mở lời.

Ly trà trước mặt Lộ Dịch Sâm khói lượn lờ bay lên, tư thế ngồi của hắn vô cùng nghiêm chỉnh, giọng nói hơi khàn, mở lời trước, “Tình trạng thân thể của ngài ấy thật sự không tốt, mấy ngày trước tinh thần đã khá hơn một tí nhưng tối qua lại chuyển biến xấu hơn, bác sĩ đi theo bận rộn cả đêm, mãi tới sáng hôm nay mới ổn lại.”

Dư Niên thắc mắc, “Vậy bác —— “

Lộ Dịch Sâm tiếp lời, “Cậu đang định hỏi tại sao trong lúc này tôi lại không ở bên cạnh ngài ấy mà trái lại tôi lại tới gặp cậu, đúng không?”

Dư Niên không có vẻ mất tự nhiên khi bị nhìn thấu, “Đúng vậy, đây đúng là thắc mắc của tôi.”

“Thật ra thì lần gặp mặt này giữa chúng là do tôi tự quyết định, mục đích tôi hẹn cậu là muốn thuyết phục cậu nhận lấy quỹ đồng thau.” Ánh mắt Lộ Dịch Sâm nhìn Dư Niên đầy phức tạp, thậm chí trong lời nói mang theo một chút khẩn cầu, hắn tự giải thích cho lời nói của mình, “... Ngài ấy vô cùng xem trọng cái quỹ đồng thau này, nếu giao nó cho những người khác, ngài ấy không an tâm.”

“Ngài ấy không nỡ ép cậu nhận, có thể do tôi đi theo ngài ấy nhiều năm nên không đành lòng nhìn ước nguyện của ngài ấy không thành, vậy nên mới tự ý âm thầm hẹn gặp cậu.”

Bàn tay cầm ly trà siết chặt, Dư Niên khẽ gật đầu, “Tấm lòng của bác khiến tôi rất cảm động, nhưng nếu đã nói tới chỗ này rồi thì tôi muốn biết, nguyên nhân chân chính bác và bác Hà cố chấp muốn giao lại quỹ đồng thau cho tôi. Nếu không, tôi không dám nhận.”

Trong phòng yên tĩnh lại, ngay cả âm thanh thìa và cốc va vào nhau cũng không có, trong không gian thoang thoảng mùi huân hương, Lộ Dịch Sâm rũ mắt, sau vài giây mới trả lời, “Xin lỗi, tôi không thể nói.”

Mạnh Viễn và Thi Nhu ngồi chờ trong xe, thấy Dư Niên trở lại, Mạnh Viễn ân cần hỏi, “Sao rồi? Rốt cuộc mục đích của đối phương là gì?”

“Lộ Dịch Sâm nói, bác ấy tự ý hẹn gặp tôi.” Dư Niên trầm ngâm, “Từ trong lời nói của Lộ Dịch Sâm, có thể suy ra bác Hà Kiêu cơ thể ốm yếu, chắc không kiên trì được lâu. Bọn họ muốn đưa quỹ đồng thau cho tôi, nhưng lại nói không thể nói nguyên nhân cho tôi được.”

Mạnh Viễn chưa từng gặp qua loại chuyện này, hắn sờ cằm, “Dựa theo suy nghĩ của tôi, trường hợp đầu tiên là, Thanh Sơn Dư thị và ngài Tu Ninh tiếng lành đồn xa, cậu là con cháu của Dư gia, quỹ đồng thau là bảo bối vô cùng quý giá đối với người ta, giao cho người khác thì không yên tâm, chỉ tin mỗi cậu, vậy nên mới cố chấp chỉ muốn đưa cho cậu.”

Dư Niên nghe, gật đầu.

Mạnh Viễn tiếp tục nói, “Trường hợp thứ hai là, hành động khác thường này có âm mưu bẫy rập gì đó ở trong. Nếu như có âm mưu, vậy thì một là kết thù với cậu, hai là kết thù với nhà cậu, thù này còn vô cùng sâu, vậy nên đến cuối cùng vị Hà tiên sinh này sẽ tìm thời điểm phù hợp, đẩy cậu xuống hố.”

Dư Niên trầm tư, “Quả thật đối phương có hỏi tôi hai câu, hỏi ông ngoại của tôi có phải là Dư Tu Ninh không, bà ngoại của tôi có phải là Thịnh Lệnh Nghi không, còn hỏi sinh nhật của tôi có phả vào giao thừa không.”

Thi Nhu vẫn không lên tiếng bắt đầu mở miệng, “Có thể suy nghĩ của chị có chút ngây thơ, nhưng... có lẽ là vị Hà tiên sinh này không có con cháu, cũng không có người thừa kế, vậy nên muốn trước khi mình qua đời thì tìm được một người có thể tin tưởng được để giao phó quỹ đồng thau?”

Những lời này của Thi Nhu vẫn luôn lởn vởn trong đầu Dư Niên.

Lúc Tạ Du trở về thấy Dư Niên ngồi trên ghế dựa đặt sát cửa sổ, dường như đang ngẩn người. Hắn đi qua đó, một tay cởi cà vạt, cúi người hôn Dư Niên một cái, “Đang nghĩ gì vậy?”

Dư Niên phục hồi tinh thần, nhích sang bên cạnh một chút, sau khi Tạ Du ngồi xuống, cậu quen thói dựa vào người hắn, “Em đang nghĩ, thật ra nếu so sánh giữa hai tình huống thì tụi nó cũng gần giống nhau. Lúc ấy bà Phùng không có con cháu mà bà cũng cảm thấy đời này của mình cũng sắp tới điểm cuối, không chừng vào một ngày nào đó sẽ chết nên mới giao bức cảo “Kỳ Thiên Đức” cho em mang về nước, còn nói em muốn làm gì với nó thì làm.

Lần này bác Hà Kiêu muốn giao lại cái đế của quỹ đồng thau cho em, nhưng mà, tại sao em có thể nhận được bức cảo “Kỳ Thiên Đức” của bà Phùng, nhưng lại dè chừng cái đế quỹ đồng thau? Giống như là vô thức... nảy sinh mâu thuẫn.”

Ngón tay cậu móc vào ngón tay của Tạ Du, giống như đang lầm bầm, khẳng định lại, “Ừ, đúng là mâu thuẫn thật. Từ quản gia tên Lộ Dịch Sâm tới tìm em cho đến Hà Kiêu nằm liệt giường em tới gặp, em vẫn không giải thích được cảm xúc trong lòng, cảm thấy rất mâu thuẫn.”

Tạ Du kéo người vào trong ngực, vòng tay qua ôm, dịu dàng hỏi, “Tại sao Niên Niên lại cảm thấy mâu thuẫn?”

Dư Niên ngơ ngác vài giây, “... Em cũng không biết.”

Tạ Du xoa đầu Dư Niên, “Nếu như em nghĩ không ra, vậy trước hết đừng nghĩ tới nó nữa.”

Bóng đêm phủ xuống như một tấm màn, bao phủ hàng ngàn cao ốc vào bóng tối. Lộ Dịch Sâm kéo rèm cửa sổ ra, toàn bộ ánh đèn neon của cả thành phố chiếu sáng cả mảnh trời hiện ra trước mắt Hà Kiêu.

Ngồi xuống ghế cạnh đầu giường, Lộ Dịch Sâm bèn nghe Hà Kiêu hỏi, “Có phải hôm nay cậu đi gặp nó không?”

“Cái gì cũng không qua mắt được ngài.” Giọng Lộ Dịch Sâm rất nhẹ, nói thật, “Cậu Dư chấp nhận lời hẹn của tôi, đi gặp tôi. Nhưng mà cậu Dư rất kiên quyết, không nói rõ nguyên nhân, cậu ấy sẽ không đồng ý nhận quỹ đồng thau.”

Hà Kiêu dựa vào gối, đôi môi tái nhợt. Y nhẹ giọng ho vài cái, trong mắt tràn ngập ý cười, “Rất giống mẹ nó, vô cùng bướng bỉnh, nhìn bề ngoài thì hiền lành mềm mỏng nhưng thực tế chỉ cần quyết định chuyện gì đó, người ngoài nói một ngàn lần mười ngàn lần, cũng sẽ không lọt tai một câu.”

Lộ Dịch Sâm gật đầu, trầm mặc mười mấy giây, hắn lại hỏi, “Thưa ngài, ngài thật sự không muốn nói ra?”

Hà Kiêu nhìn thành phố rực sáng đèn đóm ngoài cửa sổ, chậm rãi lắc đầu, giọng khàn khàn, “Tôi chưa từng xuất hiện trong cuộc đời của nó từ hai mươi hai năm trước, thậm chí cũng không biết đến sự tồn tại của nó. Bây giờ tôi lấy tư cách gì đột nhiên xuất hiện, nhúng tay vào cuộc sống của nó? Hơn nữa, tình hình bây giờ của tôi cũng không biết còn trụ vững được đến bao giờ, cậu nói xem làm sao tôi có thể nhẫn tâm nói cho nó biết chứ?”

Lại ho thêm vài tiếng, Hà Kiêu yếu ớt nói, “Nó vẫn còn trẻ nhưng không có mẹ, lại phải tiễn đưa ông ngoại và bà ngoại, hà cớ gì tôi phải bắt nó tiễn thêm tôi, tăng thêm đau khổ cho nó? Còn không bằng tôi yên lặng chết đi, để nó nghĩ là cho dù không biết đang ở nơi nào, nhưng chung quy nó vẫn còn có một người thân trên thế giới này, cũng coi như có một nơi để gửi gắm tâm tình. Nếu không, nó sẽ cảm thấy vô cùng bi thương.”

Lộ Dịch Sâm không đành lòng, “Thưa ngài, nhưng ngài —— “

“Tôi đã cảm thấy mỹ mãn rồi.” Hà Kiêu chặn lời của Lộ Dịch Sâm, “Nó rất tốt, thực sự vô cùng vô cùng tốt. Tôi phải kiềm chế ham muốn, có thể nhìn nó một cái thôi, tôi đã thỏa mãn rồi.”

Hắn lại dặn Lộ Dịch Sâm, “Cậu đi theo tôi đã nhiều năm, đừng tự ý đi tìm nó nữa.”

Lộ Dịch Sâm giao hai tay trước ngực, cuối cùng vẫn đồng ý, “Vâng, thưa ngài.”

Dư Niên có thể ý thức được giấc ngủ của mình rất nông, luôn lặp đi lặp lại cùng một giấc mơ.

Trong mơ là bản thân hồi còn nhỏ đi về nhà từ nhà trẻ, thắc mắc hỏi ông bà ngoại, tại sao mấy đứa bạn khác của con trừ ông bà ngoại còn có ba mẹ, có ông bà nội và cả anh chị nữa mà con lại không có?

Khi đó ông ngoại đang phơi sách, nghe thấy câu hỏi này, ông ngoại kéo cậu đến cạnh ông, không có lảng tránh, cũng không có nói dối, mà chỉ dịu dàng nói rằng, “Mẹ của Niên Niên nhà ta, sau khi sinh Niên Niên xong luyến tiếc không nỡ rời khỏi thế giới này. Còn ba Niên Niên là ai hả? Đáp án của câu hỏi này, ông ngoại và bà ngoại cũng không biết, bởi vì đây là bí mật nhỏ của mẹ Niên Niên.”

“Giống như ông cũng có bí mật nhỏ của mình, mấy ngày trước ông ngoại lại lặng lẽ mua một bình sứ về, không thể để bà ngoại biết, đây cũng là bí mật nhỏ của ông ngoại, đúng không?”

“Đúng vậy, Niên Niên nói rất đúng. Bởi vì là bí mật nhỏ của mẹ nên ông bà cũng không biết. Nhưng mà, mặc dù Niên Niên nhà ta không có ba, cũng không có ông bà nội, nhưng mẹ Niên Niên, bà ngoại Niên Niên và ông đều vô cùng vô cùng yêu con, con có thể cảm nhận được, đúng không?”

“Đúng, mọi người đều rất yêu con.”

Cậu lại mơ thấy, bản thân thời tiểu học đeo cặp sách tan học đi về nhà, bác Trầm đã làm xong cơm tối. Cậu ngồi trên ghế cầm đũa ăn rồi ăn, nước mắt lã chã rơi xuống bát cơm.

Bà ngoại lo lắng xoa đầu cậu, hỏi, “Chuyện gì đã xảy ra với Niên Niên nhà ta vậy? Ở trường học chịu thiệt thòi à? Hay là gặp chuyện gì khiến con khó chịu sao?”

Cậu ngẩng đầu lên, lúc này mới lộ một tia nức nở, nghẹn ngào hỏi, “Bà ngoại, có, có phải ba không muốn mẹ và con không, vậy nên cho tới bây giờ vẫn chưa từng xuất hiện? Mỗi ngày ba mẹ bạn cùng bàn của con đều tới đón bạn ấy về nhà, con cũng muốn ba mẹ đón con về nhà...”

Hốt hoảng tỉnh lại từ trong mơ, dường như trong mắt vẫn còn ngấn lệ. Phòng ngủ yên tĩnh, bên cạnh là tiếng hít thở đều đặn của Tạ Du. Dư Niên mở to mắt ngẩn người một hồi, nghiêng người rúc vào lồng ngực Tạ Du, co người lại.

Khi cậu còn rất nhỏ đã từng giấu ông ngoại và bà ngoại lặng lẽ khóc rất nhiều lần, thậm chí còn tưởng tượng nếu như ba mẹ của cậu đều có mặt, thì bộ dạng sẽ như thế nào. Hoặc là có một ngày, ba cậu đột nhiên xuất hiện ở trước mặt cậu, xoa đầu cậu, ôm cậu lên, sẽ là cảnh tượng như thế nào.

Nhưng càng lớn cậu cũng càng hiểu rõ, không thể để bản thân mãi đắm chìm trong mộng tưởng đẹp đẽ, không thể đặt tất cả sự tốt đẹp và mong đợi lên một con người hoàn toàn xa lạ. Nếu không, cậu sẽ không thấy rõ vô vàn điều tốt đẹp của những người bên cạnh dành cho cậu, thậm chí kỳ vọng càng lớn, thất vọng sẽ càng lớn.

Cậu sợ hãi, từ đó ngăn cấm bản thân mơ những giấc mơ hão huyền, bởi vì những thứ này đều là ước nguyện xa vời không thể với tới.

“Niên Niên?”

Nghe giọng nói khàn khàn ngái ngủ của Tạ Du, Dư Niên nép sát vào trong ngực hắn, hơi co lại, “Ừm?”

Bàn tay ấm áp của Tạ Du sờ lên gò má hơi lạnh của Dư Niên, hôn xuống, “Gặp ác mộng?”

“Không có, em chỉ mơ thấy mấy chuyện hồi nhỏ thôi.” Dư Niên cầm cổ tay của Tạ Du, áp lòng bàn tay của đối phương lên mặt mình, nắm chặt không buông. Giọng nói của cậu có chút trầm, “Anh hỏi em, tại sao lại cảm thấy mâu thuẫn, thật ra không phải em không biết.”

Tạ Du không lên tiếng.

Giọng nói của Dư Niên thấp hơn vài phần, “Em sợ.”

Nghe được một sự run rẩy trong âm cuối của cậu, Tạ Du đưa tay, ôm chặt người trong ngực.

Dư Niên cuộn tròn trong ngực Tạ Du, gắt gao nắm chặt áo ngủ của hắn, một lúc sau, một giọng nói nghẹn ngào vang lên trong bóng đêm, “Tạ Du, em thật sự vô cùng sợ...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.