Nghe Nói Tôi Rất Nghèo

Chương 23: “Tôi tự biết chừng mực.”



Nhưng mà vào lúc không biết là lần tua lại thứ mấy, tay Tạ Du đột nhiên dừng lại. Lông mày hắn nhíu nhẹ, tua đi tua lại một đoạn video không mấy nổi bật nhiều lần.

Không đúng.

Trong lòng Tạ Du thấp thỏm, hắn cầm điện thoại nhanh chóng bấm số Khúc Tiêu Nhiên, không chờ bên kia mở miệng hắn đã nói, “Dư Niên làm sao vậy?”

Hiển nhiên Khúc Tiêu Nhiên không hiểu, mờ mịt hỏi ngược lại, “Ai làm sao? Anh tôi ra nước ngoài, mấy ngày nay tôi không tới công ty, ” hắn nghe giọng điệu Tạ Du có chút không đúng, vội vàng nói, “Tạ Tiểu Du, cậu đừng nóng vội, tôi lập tức giúp cậu hỏi! Sẽ nhanh thôi!”

Tạ Du cúp điện thoại, cầm di động, ánh mắt rơi xuống Dư Niên trong đoạn phim không dời.

Hắn không có nhìn lầm, có một khoảng thời gian ngắn ngủi trên mặt Dư Niên lộ vẻ đau xót, nhưng rất nhanh lại bị nụ cười che lấp.

Không lâu sau, Khúc Tiêu Nhiên gọi điện lại.

“Này, vì sao cậu biết vậy? Dư Niên đúng là đã xảy ra chuyện.”

Hơi thở Tạ Du nghẹn lại, trầm giọng hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Tôi gọi thẳng hỏi Mạnh Viễn, Mạnh Viễn nói ngày ghi hình hôm đó, lúc diễn thử có hóa trang không biết là thằng chó nào đổ nước lên chỗ Dư Niên nhảy trên sân khấu nên cậu ấy bị trượt chân té ngã. Vốn dĩ đầu gối sẽ chạm đất, nhưng Dư Niên thông minh, tránh được đầu gối, chỉ bị trặc chân.”

Tạ Du nói chậm lại, “Lúc...  Diễn thử có hóa trang?”

“Đúng vậy, chính là lúc diễn thử có hóa trang! Sau đó Mạnh Viễn tự mình đưa Dư Niên đi bệnh viện, cũng không bị thương nặng. Mà Niên Niên Hữu Dư nhà cậu vẫn có thể nhịn xuống được, chân bị thương vẫn gắng gượng ghi hình.” Khúc Tiêu Nhiên nói đến đây cũng than thở, “Gồng mình chịu đựng nhảy tận mấy phút, chỉ nghĩ thôi đã thấy đau!”

Nhất định rất đau.

Tạ Du xem lại đoạn kia không chớp mắt.

Nhất định là đau đến mức không nhịn nổi nên mới sơ hở để lộ vẻ mặt đó trong một giây?

“... A lô Tạ Tiểu Du, cậu vẫn đang nghe chứ?”

“Vẫn còn.” Tạ Du khàn giọng, “Có kết quả chưa?”

“Sắp có rồi, bên tổ chương trình nói bọn họ sẽ cho một cái công đạo.”

Cúp điện thoại, Tạ Du ngồi yên vài giây. Một lúc lâu sau, hắn mở giao diện tin nhắn ra, ngón tay ngừng trên bàn phím một lúc vẫn không nhấn xuống.

Hiện tại, hắn không thể.

Trong mắt hiện lên giễu cợt, sau đó lại bị thay thế bằng lạnh lùng. Tạ Du cầm điện thoại, mở chương trình ra tiếp tục xem.

Trong video, biểu tình Dư Niên không có nửa phần bất thường, ngồi trên ghế salon trong phòng nghỉ chờ kết quả bỏ phiếu, nụ cười thoải mái, thường trò chuyện với Hạ Minh Hi bên cạnh.

Ống kính vừa lướt là có thể nhìn thấy Dư Niên đã cởi giày da màu đen, đi vào dép lê nhạt màu. Không ít khán giả cũng chú ý tới điều này, trong nhất thời thành tiêu điểm thảo luận của đạn mạc.

“—— Vì sao Dư Niên đổi dép rồi? Mặc dù đang trong phòng nghỉ nhưng cũng không thể tùy tiện như vậy chứ?”

“—— Không chừng là do giày da cọ chân đấy, thật yếu đuối!”

“—— ha ha, mới ra mắt mà cứ thế đùa giỡn đại bài?”

(đùa giỡn đại bài: cho rằng mình rất quan trọng, mình là trung tâm, là cái rốn của vũ trụ:v) 

“—— hẳn phải có nguyên nhân gì chứ?”

Cùng lúc đó, Mạnh Viễn gọi điện thoại Dư Niên.

“Tin tức tôi đã đăng, bỏ ra một khoản tiền lớn để bọn họ share lại! Đệt, vẫn còn mấy antifans nói cậu yếu đuối đùa giỡn đại bài, đau chân nhức đầu! Ồn ào trên đạn mạc của video đã không tính rồi, bọn họ còn chuyển mặt trận sang weibo tiếp tục ồn ào nữa! Sao bọn họ lại rảnh rỗi vậy?”

Dư Niên khuyên Mạnh Viễn, “Bọn họ nhiều nhất cũng chỉ có thể nói trên mạng, không thể đến trước mặt tôi mà nói được.”

Mạnh Viễn hừ vài tiếng, miễn cưỡng đè lửa giận xuống, “Bây giờ cũng tốt, sủa càng hăng, sau này tự vả càng đau!” Hắn nén giận, nói sang chuyện khác, “Vừa nãy lão Hà gọi điện cho tôi.”

Dư Niên hiểu được, “Có kết quả?”

“Kết quả quần què!” Mạnh Viễn hạ thấp giọng, “Tra tới tra lui, cuối cùng nói là một nhân viên tạp vụ không chú ý, lên sân khấu dọn dẹp trong vài phút giải lao lúc diễn thử có hóa trang nhưng không vắt khô khăn nên nước đọng lại trên sân khấu. Cmn cái này cũng tính?”

Dư Niên rũ mắt, tầm mắt cố định tại một điểm nào đó trong không khí, “Nhưng ở trường quay có rất nhiều người, tất cả mọi người đều bận rộn, lại không có quản chế, vì lẽ đó căn bản cũng không có thể xác định được rốt cuộc là vô tình hay cố ý, đúng không?”

“Đúng vậy.” Mạnh Viễn khàn giọng, “Tôi cũng không có cách nào đi tìm lão Hà kiên quyết bắt cậu ta phải cho tôi một câu trả lời hợp lý, cậu ta cũng không thể đưa được.”

Thấy Dư Niên không lên tiếng, Mạnh Viễn tiếp tục nói, “Bên tổ chương trình sẽ đăng một thông báo, nói rõ tình huống cụ thể, sẽ bồi thường gấp đôi tiền thuốc men, yêu cầu của chúng ta nếu bọn họ có thể đáp ứng thì bọn họ cũng hết sức phối hợp.”

Dư Niên hiểu, đây coi như là kết quả tốt nhất rồi, thậm chí trong đó còn có sức ép của Mạnh Viễn nữa. Dù sao hiện tại cậu cũng chỉ là một người mới nhỏ bé ở trong giới này.

“Mạnh ca, có thể có được kết quả này đã không dễ dàng.” Giọng điệu Dư Niên ôn hòa, cười nói, “Sau này tôi sẽ chú ý hơn.”

Mạnh Viễn vừa nghe cậu nói như vậy thì hiểu Dư Niên đã hiểu rõ, có thể do người trẻ tuổi lại quá hiểu chuyện nên thay vào đó càng khiến người đau lòng hơn, Mạnh Viễn thở dài, “Xảy ra chuyện này lại có thông báo của tổ chương trình, hình tượng của cậu sẽ tốt hơn. Bây giờ cậu nghỉ ngơi cho khỏe, đừng để mấy việc vặt ảnh hưởng tới trạng thái của mình, ” hắn cười khổ, “Giống như tôi thường nói, đừng để bị ảnh hưởng.”

Dư Niên trả lời, “Không trách Mạnh ca, dù sao minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng.”

Nghe xong câu này, Mạnh Viễn vốn cảm thấy chính mình không thể bảo vệ Dư Niên cẩn thận, hiện tại trong lòng càng áy náy hơn, hắn lại lo lắng Dư Niên sẽ chịu áp lực lớn, “Dù sao cậu cũng được hạng nhất mấy lần rồi, cuộc thi kế tiếp chúng ta đạt hạng hai hạng ba cũng không sao, chăm sóc chân cho tốt mới là việc quan trọng nhất, con đường phía sau còn dài.”

Dư Niên rũ mắt, khuôn mặt sáng sủa, cong môi cười nói, “Không thể nhảy, tôi vẫn còn cổ họng, muốn khiến tôi không đạt hạng nhất có lẽ đối phương phải tìm phương pháp độc câm tôi mới được.”

Mạnh Viễn ngẩn ra, cười ha ha, nhất thời buồn bực trong lòng biến mất phân nửa, “Đúng vậy, hạng nhất là của chúng ta, ai cũng đừng hòng cướp được!”

Cậu vừa mới cúp điện thoại của Mạnh Viễn thì điện thoại lại vang lên. Cậu nhìn tên hiện trên màn hình, lúc nhận điện thoại bất giác khẩn trương, “Chú Vinh?”

Vinh Nhạc cười, “Đã trễ thế này rồi, không quấy rầy giấc ngủ của cháu chứ?”

Dư Niên vội vàng nói, “Không có không có, cháu còn chưa ngủ, bên chỗ chú đang là buổi chiều hả?” Cậu vô cùng lo lắng hỏi, ”... Có thành công không?”

Vinh Nhạc biết cậu đã lo lắng mấy ngày nay, sẽ không thừa nước đục thả câu, “Rất thuận lợi, chú đấu ba lượt với một nhà sưu tầm châu Âu, sau đó hắn không tình nguyện thu tay lại nên chú mua được rồi. Thủ tục đã làm xong, rất nhanh có thể mang bình rượu ngọc U Điểu Minh Chi về nước rồi.”

Về nước.

Dư Niên nhắm mắt lại, một hồi lâu mới nói, “Chú Vinh, cảm ơn chú.”

“Ồ, nghe giọng điệu này, Tiểu Niên Niên của chúng ta chuẩn bị khóc nhè rồi hả?” Vinh Nhạc giả vờ ngạc nhiên nói, “Mà hình như đã lâu chú chưa thấy lại khuôn mặt khóc nhè của cháu thì phải?”

Dư Niên hít cái mũi hơi cay cay, cười phản bác, “Không khóc, thật sự không có khóc.”

“Nếu như cháu muốn khóc, chú có thể làm bộ không nghe thấy.” Vinh Nhạc không biết nhớ ra cái gì đó, giọng điệu ôn hòa, “Trước khi thầy và vợ đi không yên tâm nhất chính là cháu. Nói cháu bề ngoài nhìn giống như chẳng quan tâm cái gì hết, nhưng thực tế rất bướng bỉnh, nói rằng, cho dù ngàn dặm khổ sở nhất định cháu sẽ làm. Nên hai người dặn bọn chú trông chừng cháu nhiều hơn một chút.”

Dư Niên dựa vào gối ôm, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, “Lúc nào bà ngoại cũng không yên tâm.”

Cậu nhớ ông ngoại đã từng nói, bọn họ kết tóc lập lời thề trăm năm, nếu như người nào chín mươi bảy tuổi đã chết thì nhất định phải chờ ba năm trên cầu Nại Hà. Chắc bây giờ bọn họ đã đoàn tụ rồi.

Trong điện thoại, Vinh Nhạc cười nói, “Không nói việc này nữa, không chừng sau khi cúp điện thoại chắc chắn cháu sẽ lén lút trốn trong chăn khóc. Ngày mai chú bay về nước, đến lúc đó chú sẽ tự mình đưa bình rượu ngọc U Điểu Minh Chi tới biệt thự.”

Lần này, động tác Mạnh Viễn cực kỳ nhanh, chương trình kết thúc chưa được bao lâu đã xoát nhiệt độ lên rồi. Tổ chương trình “Thiên Lại” phối hợp nhanh chóng đăng thông báo, nói tường tận tình huống, @Dư Niên. Còn đăng weibo ảnh Dư Niên chống gậy xuống sân khấu.

Thông báo đăng chưa tới nửa giờ, khu bình luận như ong vỡ tổ.

“—— cố ý xem lại một lần lúc Niên Niên thi đấu, hồi trước còn vui vẻ cười ha ha ha, nói không xé được quần áo, hiện tại lại không cầm nổi nước mắt! Ròng rã hơn sáu tiếng đồng hồ! Không thể tưởng tượng sẽ đau đến mức nào! Rốt cuộc vì sao cậu ấy có thể nhịn nhịn đau kiên trì nhảy xong vậy?”

“——1551 thực sự rất đau lòng! Tui đưa cho bạn thân, hỏi cậu có thể nhìn ra người vừa hát vừa nhảy này bị trặc chân đến mức không đứng nổi không? Cô ấy xem ba lần, cũng không nhìn ra. Chỉ hy vọng sau này tổ chương trình chú ý những chi tiết nhỏ, cậu ấy bị thương, tụi tui thật sự rất đau lòng!” (1551: giống như hu hu hu, chắc vậy)

“—— Vờ lờ mấy con tró nói Dư Niên yếu đuối đùa bỡn đại bài, hiện tại đi đâu rồi? Đùa bỡn đại bài mà chân bị thương vẫn hoàn thành trọn vẹn phần thi hát nhảy sao? Yếu đuối thì lúc hát có thể lên cao toàn bộ âm cuối mà không lạc giọng? Lúc nhảy có thể không sai một động tác nào? Mấy người nếu có bản lĩnh thì chỉ ra khuyết điểm đi!! Rõ ràng Niên Niên rất chuyên nghiệp!”

“—— Lúc trước cho rằng do anh nhảy múa quá nóng nên ra mồ hôi, bây giờ mới biết, tất cả là do đau đớn QAQ, người qua đường chuyển sang fan, một ca sĩ tốt!”

Trong phòng làm việc, Tạ Du cúp điện thoại của Khúc Tiêu Nhiên, vẻ mặt không nhìn ra vui buồn.

“Bọn họ không tra rõ, tôi tra. Chú ý những động tĩnh nhỏ.”

Đặc trợ Tần luôn đứng chờ bên cạnh gật đầu, “Tôi hiểu.”

Ngồi im một lúc, Tạ Du đứng lên, cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.

Đặc trợ Tần mở miệng, “Ngài ——”

“Tôi tự biết chừng mực.”

Tạ Du lái chiếc xe không thường dùng, chạy một vòng trong thành phố rồi cuối cùng dừng bên lề đường ngoài tiểu khu Dư Niên ở.

Đã là cuối tháng chín, gió vừa thổi lá đã rơi lả tả. Tạ Du tắt xe, cầm điện thoại, nhìn xuyên qua cửa sổ xe, quan sát cửa sổ chỗ nhà Dư Niên.

Đèn cửa sổ vẫn sáng, chắc là còn chưa ngủ.

Hiện tại cậu ấy đang làm gì? Hay là đau đến không mức ngủ được? Hay là tâm trạng không tốt?

Tạ Du cứ ngồi như vậy quá nửa đêm, mãi đến lúc nhận được tin tức.

“Tra được rồi.”

Đọc kỹ những gì tra được, Tạ Du suy nghĩ một lúc lâu, gửi hết sang cho Dư Niên. Nghĩ nghĩ, viết thêm, “Tùy cậu quyết định.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.