Chu Lâm Duyên cúi đầu vặn nắp chai nước, không biết nghĩ đến cái gì lại ngẩng đầu lên nhìn Tô Tiêu Tiêu, "Có phải cô có rất nhiều người theo đuổi không?"
Tô Tiêu Tiêu nghe vậy mới cong đôi môi nói, "Chu tổng, nhìn không ra anh còn rất thích bát quái."
Chu Lâm Duyên nhìn cô với ánh mắt nặng nề, cuối cùng đành im lặng xoay người rời đi.
Chu Lâm Duyên trở về nhà với tâm trạng bực bội, anh đi vào phòng tắm tắm rửa rồi tới thư phòng xử lý công việc.
Bận rộn một lúc anh mới đem phiền muộn trong lòng ném sang một bên.
Lúc 11 giờ Chu Lâm Duyên gọi điện cho Lý Cao bảo anh ta tới công ty lấy văn kiện đưa tới nhà cho anh.
Là trợ lý cao cấp một ngày 24 giờ đều chờ lệnh của Chu Lâm Duyên, Lý Cao vừa nhận được điện thoại, nửa giờ sau lập tức đem văn kiện tới nhà của ông chủ.
Nghe Chu Lâm Duyên phân phó xong công việc lúc anh ta rời đi đã là 12 giờ.
Khi Lý Cao ra ngoài hành lang thì gặp được đó Tô Tiêu Tiêu, nhìn thấy anh ta Tô Tiêu Tiêu rất ngạc nhiên, "Trợ lý Lý! Anh như thế nào lại ở chỗ này?"
Lý Cao nhìn thấy Tô Tiêu Tiêu cũng mỉm cười, "Tô tiểu thư."
"Anh cứ gọi tôi là Tiêu Tiêu đi, dù sao chúng ta cũng là đồng nghiệp, cho nên anh không cần gọi phải gọi tôi Tô tiểu thư đâu a."
Lý Cao tiếp tục mỉm cười.
Tô Tiêu Tiêu lại hỏi tiếp, "Là Chu tổng gọi anh tới đây sao?"
Lý Cao gật gật đầu, "Đúng vậy...Chu tổng gọi điện bảo tôi mang văn kiện tới cho ngài ấy."
"Ồ...giữa trưa còn phải mang văn kiện cho anh ấy, vậy chắc là anh vẫn chưa ăn cơm phải không?" Tô Tiêu Tiêu hỏi.
"Ừ." Lý Cao cười nói.
Tô Tiêu Tiêu giơ tay nhìn đồng hồ thấy đã 12 giờ.
Cô lại nhìn đôi đũa trong tay, " Tôi đang nấu mì, nếu anh không vội thì có thể ở lại ăn chung với tôi"
Lúc này Chu Lâm Duyên ở trong nhà đang bưng cái ly từ thư phòng ra ngoài lấy thêm nước, đi đến phòng khách vừa vặn nghe được giọng nói Tô Tiêu Tiêu.
Bước chân anh dừng lại, đôi mắt nhìn về phía cửa. Một lát sau anh mới nhấc chân đi đến cửa. Khi cánh cửa mở ra anh nhìn thấy Tô Tiêu Tiêu cùng Lý Cao đang đứng ở hành lang nói chuyện.
Lý Cao vừa nghe thấy tiếng động, anh ta lập tức quay đầu lại, "Chu tổng."
Chu Lâm Duyên bưng cái ly dựa vào cửa, tư thái lười biếng quét mắt nhìn Lý Cao rồi lại dời tầm mắt về phía Tô Tiêu Tiêu, sau đó mới uể oải hỏi, "Hai người đang làm gì ở đây?"
Tô Tiêu Tiêu nói: " Tôi đang nấu mì gói, đúng lúc gặp trợ lý Lý cho nên tôi đang hỏi xem anh ấy có muốn ở lại cùng tôi ăn mì hay không."
Chu Lâm Duyên nghe vậy tầm mắt một lần nữa rơi trên người Lý Cao, "Ồ... cậu muốn ở lại cùng cô ấy ăn mì sao?"
Rõ ràng từ ánh mắt cho đến giọng điệu đều rất bình thường, nhưng Lý Cao nghe được thì kinh hồn táng đảm, anh ta không ngừng lắc đầu, "Không...không...tôi cũng không muốn làm phiền Tô tiểu thư."
Đùa gì vậy, đã biết rõ tâm tư của ông chủ bây giờ cho anh ta thêm mười lá gan thì cũng không dám một mình ăn mì cùng Tô tiểu thư.
Lý Cao đang định chào tạm biệt, Tô Tiêu Tiêu đã dành nói trước, "Không phiền đâu, nước tôi nấu cũng đã sôi rồi bây giờ chỉ cần cho mì vào nữa là xong."
Chu Lâm Duyên ngước mắt nhìn Tô Tiêu Tiêu.
Tô Tiêu Tiêu lướt qua Lý Cao, nghiêng đầu nhìn Chu Lâm Duyên, thuận tiện hỏi, "Chu tổng...anh có muốn ở lại ăn cùng chúng tôi không?"
Thật ra Tô Tiêu Tiêu cũng chỉ thuận tiện hỏi anh mà thôi, cô cũng hiểu con người như Chu Lâm Duyên sao có thể ăn mì gói cùng cô.
Cô đang chuẩn bị tiếp nhận lời cự tuyệt, đâu ngờ được anh chỉ là trầm mặc vài giây rồi bỗng nhiên mở miệng đáp ứng, " Được."
Tô Tiêu Tiêu: "......"
Bởi vì nhiều thêm hai người, Tô Tiêu Tiêu sợ không đủ ăn, cô liền nấu hết bốn gói mì vừa mua lúc sáng.
Cửa phòng bếp mở ra, Tô Tiêu Tiêu ở bên trong nấu mì thỉnh thoảng sẽ quay đầu liếc ra phòng khách một cái.
Cô có cảm giác không khí ở phòng khách dường như có chút không bình thường...
Chu Lâm Duyên mang gương mặt lạnh lùng ngồi trên sofa xem tin tức tài chính.
Phải thừa nhận rằng Chu Lâm Duyên sinh ra đã có sẵn bản lĩnh, anh chỉ ngồi một chỗ và im lặng cũng có thể làm cho nhiệt độ xung quanh xuống thấp.
Tô Tiêu Tiêu nhìn Chu Lâm Duyên, cô mím môi nghĩ người này là tới là muốn làm hỏng bầu không khí sao.
Ai nha... Thực không biết với bầu không khí kia lát ăn mì sẽ như thế nào nữa....haizz
Tô Tiêu Tiêu có chút buồn bực, quay đầu lại tiếp tục nấu mì.
Ở phòng khách, Lý Cao đang vô cùng không thoải ngồi vào một góc sofa, hận chính mình không thể lập tức trốn đi.
Lý Cao vừa nghĩ vừa cảm thấy mình xui xẻo, anh ta cũng không muốn ở đây làm cái bóng đèn siêu lớn.
Tô Tiêu Tiêu nấu mì vô cùng thuần thục, không lâu sau đã nấu xong.
Cô tắt bếp rồi gọi hai người đàn ông ngoài phòng khách, " Tôi đã làm xong rồi chúng ta chuẩn bị ăn thôi."
Chu Lâm Duyên nghe thấy cô gọi mới quay đầu lại, vừa quay đầu thì thấy Tô Tiêu Tiêu đang bưng nồi mì nóng bỏng.
Anh không khỏi nhíu mày, đứng dậy đang chuẩn bị đi tới giúp cô.
Ai ngờ anh vừa đứng dậy còn chưa kịp nhấc chân thì anh chàng Lý Cao đã nhanh chóng đi qua, " Tô tiểu thư, để tôi giúp cô nhé."
Anh ta duỗi tay bưng lấy cái nồi, Tô Tiêu Tiêu đành buông tay ra, hai tay theo bản năng sờ sờ lỗ tai cười, "Cảm ơn anh."
"Cô không cần cảm ơn." Lý Cao mỉm cười.
Nhưng mà lúc quay đầu lại anh ta liền cười không nổi.
Bởi vì Chu Lâm Duyên đang đứng ở sofa hai tay cắm ở túi quần cứ như vậy nhìn vị trợ lý của mình bằng ánh mắt lạnh lẽo.
Lý Cao trong lòng bỗng nhiên lộp bộp một chút.
Xong rồi.
Anh ta ở trong lòng thầm mắng chính mình, Lý Cao a Lý Cao, có phải mày nhiều chuyện quá rồi không! Ông chủ thật vất vả mới có cơ hội để thể hiện bản thân, mày đi theo xem náo nhiệt gì chứ!
Lý Cao quả thực hối hận đến xanh ruột, bây giờ nhìn thấy nồi mì liền cảm thấy nóng phỏng tay.
Tô Tiêu Tiêu cầm ba cái bát cùng đũa lại đây, vui vẻ nói với hai người kia. "Chúng ta ăn thôi."
Cô đi đến sofa ngồi vào bên cạnh Chu Lâm Duyên sau đó phân phát bát đũa.
"Chu tổng, đây là của anh." Tô Tiêu Tiêu cầm cái bát đưa tới trước mặt Chu Lâm Duyên.
Sắc mặt Chu Lâm Duyên lúc này mới hoà hoãn, anh giơ tay tiếp nhận.
" Trợ lý Lý...của anh đây." Tô Tiêu Tiêu vừa muốn cầm bát đũa đưa cho Lý Cao thì anh ta đã vội vàng tự mình cầm lấy.
"Cảm ơn Tô tiểu thư, nhưng mà cô cứ để tôi tự làm là được rồi."
Tô Tiêu Tiêu cười cười, quay đầu lại hỏi Chu Lâm Duyên, "Chu tổng, anh trước kia đã ăn qua mì gói chưa?"
Chu Lâm Duyên ừ một tiếng rồi duỗi tay gắp một chút mì gói bỏ vào trong chén.
"Để tôi giúp anh", Tô Tiêu Tiêu vội buông cái bát của mình, rồi cầm lấy bát của Chu Lâm Duyên, một bên vừa gắp mì giúp anh, một bên vừa nói: "Nhưng mà so với mì tôi nấu chắc chắn sẽ không giống nhau nha."
Gắp non nửa chén cô lại lấy cái muỗng múc cho anh một chút nước canh.
Chu Lâm Duyên nhìn Tô Tiêu Tiêu nghiêm túc gắp mì cho mình, tâm tình quả thực rất tốt, khóe môi anh cong lên.
"Có cái gì không giống nhau?"
Tô Tiêu Tiêu nói. "Anh ăn qua rồi sẽ biết."
Nói xong mới cười khanh khách đưa bát mì cho anh.
Chu Lâm Duyên nhìn một cái rồi giơ tay tiếp nhận.
Nhưng mà tâm tình tốt đẹp của anh không kéo dài được bao lâu. Bởi vì chưa đến một phút sau anh thấy Tô Tiêu Tiêu đang chuẩn bị giúp anh chàng trợ lý của mình lấy mì.
"Trợ lý Lý... Để tôi lấy mì giúp anh nhé."
Lúc này Chu Lâm Duyên mới nắm chặt chiếc đũa trong tay, ngước mắt nhìn về phía Lý Cao.
Lý Cao cùng Chu Lâm Duyên ánh mắt chạm nhau, anh ta giật mình sợ hãi, vội vàng lấy cái muỗng trong tay Tô Tiêu Tiêu, "Không cần...không cần, Tô tiểu thư cứ ăn đi, cô không cần để ý tới tôi, việc này tôi sẽ tự mình làm lấy."
Nói xong cô mới tự lấy mì cho mình rồi cúi đầu bắt đầu ăn.
Ăn được một nửa, bỗng nhiên cô nghĩ đến cái gì đó, liền đem bát đũa buông xuống, từ trên sofa đứng lên.
Chu Lâm Duyên nghi hoặc hỏi, "Cô muốn làm gì?"
Tô Tiêu Tiêu nói: "Để tôi đi lấy dưa hấu, lát ăn mì xong chúng ta dưa hấu lạnh nhất định sẽ rất thoải mái."
Nói xong cô mới chạy tới phòng bếp.
Chu Lâm Duyên nhìn bóng dáng cô trong chốc lát rồi mới thu hồi tầm mắt.
Lý Cao vội vàng ăn xong một bát mì rồi nhanh chóng buông đũa, cùng Chu Lâm Duyên nói: "Chu tổng...tôi nhớ ra mình còn có việc, tôi xin phép đi trước."
Chu Lâm Duyên ừ một tiếng.
Lý Cao vội đứng lên đi đến cửa phòng bếp nói với Tô Tiêu Tiêu, "Tô tiểu thư, bây giờ tôi còn có việc cần phải giải quyết cho nên đành đi trước."
"A" Tô Tiêu Tiêu kinh ngạc quay đầu lại, "Nhanh như vậy sao, nhưng mà tôi còn chưa có cắt xong dưa hấu đâu, anh chờ tôi một lát được không?"
"Để lần sau đi."
Lý Cao vội vã nói: "Tôi còn có việc gấp cần làm, bây giờ phải đi liền."
Cùng Tô Tiêu Tiêu nói cảm ơn xong anh ta liền nhanh chóng rời đi.
Sau khi ra khỏi nhà Tô Tiêu Tiêu Lý Cao cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Về sau có đánh chết anh ta cũng không dám đi theo làm bóng đèn.
Lý Cao đi rồi trong nhà chỉ còn lại hai người. Tô Tiêu Tiêu bưng đĩa dưa hấu đi qua đặt trên bàn trà rồi ngồi xuống thảm tiếp tục ăn mì.
Cô nhìn chén của Lý Cao nhẹ giọng nói, "Trợ lý của anh đi gấp như vậy cũng không biết anh ta đã ăn no chưa nhỉ?"
Chu Lâm Duyên nghe vậy mới ngẩng đầu nhìn thoáng qua cái gáy Tô Tiêu Tiêu.
Tô Tiêu Tiêu nói xong mới quay đầu lại nhìn Chu Lâm Duyên, "Chu tổng, lúc nãy tôi đã nấu hết số mì mua lúc sáng, giờ một mình tôi ăn khẳng định sẽ không hết, cho nên anh nhớ ăn nhiều một chút nhé, nếu không sẽ rất lãng phí."
Chu Lâm Duyên nhìn ánh mắt trông mong của cô, đáy lòng bỗng trở nên mềm mại, anh gật gật đầu.
Tô Tiêu Tiêu lúc này mới vui vẻ tiếp tục ăn mì.
Bốn gói mì đều được Tô Tiêu Tiêu cùng Chu Lâm Duyên giải quyết hết.
Cơm nước xong, Tô Tiêu Tiêu cầm bát cho vào máy rửa bát, lúc trở lại phòng khách thấy Chu Lâm Duyên đang ăn dưa hấu và xem tin tức
Cô cũng nhanh chóng đi qua ngồi xuống thảm bắt đầu ăn dưa cùng anh.
Nếm được vị ngọt của dưa cô cười tủm tỉm hỏi Chu Lâm Duyên, "Chu tổng...anh có cảm thấy dưa rất ngọt không?"
Chu Lâm Duyên rũ mắt thành thật ừ một tiếng.
Tô Tiêu Tiêu có chút kiêu ngạo, " Dưa này chính tay ông nội của tôi trồng đấy."
Chu Lâm Duyên nhìn vẻ mặt đầy kiêu ngạo của cô không biết vì sao lại rất muốn cười.
Chiều hôm nay ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ thực đẹp.
Ánh nắng xuyên thấu qua tấm rèm cửa sổ màu trắng chiếu vào nhà, Tô Tiêu Tiêu gục trên bàn trà nghiêng đầu nhìn ra ngoài kia.
Trong phòng mở ra khí lạnh, ngoài cửa sổ là ánh mặt trời.
Có lẽ cảm thấy ánh nắng quá đẹp, quá ấm áp, Tô Tiêu Tiêu nhắm mắt lại trong chốc lát không bao lâu liền bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
TV vẫn đang chiếu một bộ phim thanh xuân của Mỹ.
Mùa hè tươi đẹp, hình ảnh lãng mạn, mỗi một khung hình đều là một bức tranh đẹp.
Chu Lâm Duyên ngồi ở trên sofa ngắm nhìn khuôn mặt của cô.
Cô ngủ thực an tĩnh, ánh sáng mặt trời chiếu lên khuôn mặt làm cho cô giống như một bức hoạ mỹ lệ.
Mái tóc cô dưới ánh mặt trời có màu nâu sẫm, từng sợi tóc rơi xuống che khuất đôi má của cô.
Chu Lâm Duyên nhìn Tô Tiêu Tiêu thật lâu, nhìn đến chính mình thất thần. Anh đưa đôi tay tới gần khuôn mặt của cô nhẹ nhàng vuốt ve những sợi tóc rồi vén ra sau tai.