Editor: Trà Xanh
Cảm giác cao trào lúc chiều vẫn còn nguyên vẹn, bây giờ mới sau nửa ngày, người đàn ông này lại bắt đầu gây sóng gió trở lại.
Anh dùng ngón tay quen thuộc luồn vào hoa kính của cô, mị thịt non mịn lập tức xoắn lấy dị vật chui vào, mút và quấn cắn vô cùng vui vẻ, cảm giác động tình lúc chiều tựa như chưa tan, An Tư Tình mím môi, bất lực trước sự sa đọa nhanh chóng của cơ thể.
Thiệu Kình Phong nhếch khóe miệng, đầu ngón tay trêu đùa vài cái trong hoa huy*t, khuấy động một chút dịch mật.
An Tư Tình đỏ mặt, lẩm bẩm, “Không cần!”
Thiệu Kình Phong nhìn vẻ mặt ngượng ngùng xấu hổ của cô, vốn không tình nguyện nhưng không kìm được phản ứng thành thật của cơ thể, anh không nhịn được cười, cố ý đưa ngón tay vào sâu hơn, giả vờ cố ý hỏi: “Không cần? Không cần cái gì?”
“Không cần ở đây…” An Tư Tình sốt ruột khép lại hai chân, tuy rằng giờ này đêm khuya vắng lặng, nhưng cũng có y tá kiểm tra phòng đi ngang qua, điều này khiến cô lo lắng đề phòng và nhạy cảm vô cùng, Thiệu Kình Phong chạm vào cô một chút, không những huyệt nhi run rẩy chảy nước, mà tiếng rên cũng trở nên triền miên làm chính cô nghe thấy cũng đỏ mặt.
“Ở đây thì sao? Ở đây tốt nhất…” Thiệu Kình Phong cúi đầu hôn lên núm vú hồng hồng của cô, dùng đầu lưỡi cuốn vào miệng, An Tư Tình bị anh hút đến độ ngửa cổ, vươn bàn tay vẫn còn có thể cử động đẩy đầu anh, nhẹ giọng: “Đây là bệnh viện, sẽ có người nhìn thấy…”
“Vậy chút nữa em kêu nhỏ chút, gọi y tá tới, trách anh à?” Thiệu Kình Phong đứng dậy, tách hai chân An Tư Tình sang hai bên, nâng mông cô lên, cắm gậy th*t thô dài nóng bỏng vào thật sâu.
Sau đó cúi người xuống, cơ ngực săn chắc đè bộ ngực mềm mại như tuyết của cô, khi gậy th*t của anh dập mạnh và cọ xát tiểu huyệt của cô, anh cảm nhận được cặp ngực căng mọng đung đưa, cọ vào ngực anh.
Anh vươn đầu lưỡi hôn liếm cổ cô, thưởng thức cơ thể động tình của cô, thủy kính ấm áp kẹp chặt quy đầu mẫn cảm của anh, khoái cảm tăng lên từng chút một.
“Ưm… A…” An Tư Tình bị lồng ngực nóng hổi của anh bao lấy, anh đút vào càng lúc càng sâu, hai chân bị kéo rộng ra, mỗi lần Thiệu Kình Phong va chạm đều dịu dàng và nặng như vậy, làm cô không có sức chống lại.
Sắp đến thời điểm cao trào, Thiệu Kình Phong nâng khuôn mặt cô lên, ấn sâu vào đôi môi anh đào mềm mại ngọt ngào, cẩn thận nuốt xuống tiếng thét chói tai, để cô có thể thoải mái trước đỉnh cơn bão, tận hưởng bản thân mình, sau đó từ trên không trung nhẹ nhàng rơi xuống, hóa thành một đám mây bị anh ôm vào lòng yêu thương.
Trong người có quá nhiều niềm vui sướng rạo rực, An Tư Tình nghi ngờ có phải thuốc kích dục mà Đằng Nguyên Thuần Nhất đưa cho cô vẫn chưa hoàn toàn loại bỏ hay không, nếu không vì sao cô dần dần thất thủ trong dục vọng khó tả như vậy?
Cho đến khi Thiệu Kình Phong cảm giác mình sắp bắn, anh mới dần dần tăng tần suất, va chạm thật mạnh vào cơ thể cô.
Cuối cùng hai tay An Tư Tình nắm lấy gối, bị anh đẩy lên thật sâu, một luồng tinh dịch nóng bỏng xông thẳng vào trong hoa cung.
Sau khi tình cảm mãnh liệt kết thúc, An Tư Tình nằm trên giường, nhìn gương mặt rạng rỡ tràn đầy yêu thương của Thiệu Kình Phong, lòng cô chợt hoảng hốt.
Người đàn ông này biến khoảng thời gian nằm viện tĩnh tâm trở thành ngày cưới gắn bó keo sơn.
Số lần hai người củi khô bốc lửa có thể so sánh với cặp vợ chồng trẻ mới cưới.
Nếu năm xưa hai người thật sự kết hôn, với tính cách của cả hai, nhất định là một cặp oan gia.
Thiệu Kình Phong hẳn là loại cao thủ đệ nhất sủng thiếp diệt thê, trêu hoa ghẹo nguyệt, bỏ mặc cô phòng không gối chiếc, sống quãng đời cô độc, ngay cả con cái dưỡng lão cũng không để lại cho cô.
Nghĩ đến đây An Tư Tình rùng mình.
Thiệu Kình Phong rất khó chịu khi nhìn thấy bộ dạng mất hồn mất vía của An Tư Tình.
Cô gái nhỏ này gần đây luôn như vậy, chỉ khi hai người làm ầm ĩ thì mới có thể cảm thấy cô yêu anh đến chết, nhưng một khi yên tĩnh lại, cô bắt đầu giống như đi vào cõi thần tiên, như thể có anh hay không cũng chẳng khác biệt.
Anh không nhịn được nhéo khuôn mặt cô, giả vờ hung dữ nói: “Này, này, suy nghĩ cái gì?! Anh nói cho em biết, ngoại trừ bổn thiếu gia, em đừng hòng nghĩ đến ai khác!”
“Anh… Sẽ cưới tôi chứ?” An Tư Tình im lặng một lúc, chậm rãi quay đầu, đôi mắt to ngấn nước nhìn Thiệu Kình Phong, ánh mắt tràn ngập chờ mong nhưng lại lo lắng bị tổn thương.
Thiệu Kình Phong nhìn vẻ mặt cô, trái tim như bị bóp, nhưng nơi đó mau chóng trở nên mềm mại, hóa ra cô lo lắng chuyện này.
.