Nghe Phong Gọi Tình

Chương 7: Chương 7




Editor: Trà Xanh
Sau đó ngón tay trượt xuống cổ cô dọc theo gương mặt, tạm dừng một chút ngay cổ áo, vừa định kéo ra đã bị An Tư Tình giữ lại, khuôn mặt cô đỏ bừng như quả táo chín, hờn dỗi hét lên: “Anh Phong, ở đây không được, chúng ta về nhà đi…”
Thiệu Kình Phong không quan tâm điều này, tên đã ở trên dây, không thể không phát ra, làm sao để ý nhiều như vậy, bàn tay dùng chút lực đã xé rách cổ áo cô.

An Tư Tình hét lên sợ hãi, đưa tay ra chặn bộ ngực trắng nõn và cái yếm đỏ.

Thiệu Kình Phong bắt chéo hai tay ra sau lưng, đè lên thân cây, sau đó phủ lên người cô.

An Tư Tình trừng mắt, vặn vẹo bờ vai trắng nõn mượt mà, nhẹ giọng mắng: “Anh Phong, anh làm gì đó.

Anh làm Tình Nhi đau, đừng mà, đừng mà, em không muốn…”
Giọng nói giống như tiếng khóc của hoàng oanh, “đừng mà, đừng mà” liên tiếp nhau tựa như lông vũ khoèo vào tim Thiệu Kình Phong nhột nhột, bộ ngực mềm mại và căng tràn sức sống cọ vào lồng ngực rắn chắc của anh trong suốt quá trình run rẩy.


Thiệu Kình Phong chỉ cảm thấy máu toàn thân chảy về một chỗ, một tay anh dựng chân của An Tư Tình lên, áp bộ phận nóng bỏng cương cứng lên hoa môi mềm mại của cô, hằn học: “Chỗ này của anh Phong còn đau hơn… Bây giờ nói không muốn thì có ích lợi gì…”
An Tư Tình sợ tới mức thân mình run rẩy, đôi mắt to rụt rè nhìn Thiệu Kình Phong, cắn môi dưới, nức nở: “Anh Phong, vậy anh nhẹ chút nha… Tình Nhi sợ đau…”.

truyện kiếm hiệp hay
Dáng vẻ yếu đuối và uất ức này khiến Thiệu Kình Phong muốn ôm cô vào lòng yêu thương, nhưng cũng muốn đè ở dưới thân để tùy ý chiếm giữ.

Vì vậy anh lột sạch quần áo của An Tư Tình, sau đó ôm bộ ngực trắng như tuyết lần lượt nhấm nháp, vật cứng phía dưới cũng không ngừng chọc tới chọc lui giữa hai chân cô.

Cô gái nhỏ này cũng tinh quý vô cùng, anh mút một chút thì cô đã la lên, anh chạm vào một chút thì muốn khóc, làm cho Thiệu Kình Phong vừa khẩn trương vừa kích động ra đầy mồ hôi, sau đó gấp gáp giống con nít mới lớn, đẩy phân thân của mình đến chỗ non mềm yếu ớt nhất của cô, đâm mạnh vào trong.

Tiếp theo tựa như ảo mộng, anh cắm thật sâu vào trong tiểu huyệt của cô, thân thể mềm mại thanh tú của cô bị anh đẩy lên, cái miệng nhỏ cũng không ngừng kêu lên, phát ra những tiếng rên rỉ mê say lòng người.

Đôi chân thon dài mảnh khảnh của người thiếu nữ kẹp chặt eo anh, hai cánh tay mềm mại trắng nõn như ngó sen ôm lấy vai anh, đầu cô cũng nép vào vai anh, bộ ngực sữa đầy đặn bị cơ ngực rắn chắc của anh đè dẹp lép, da thịt nóng bỏng áp sát thân mật khăng khít với nhau.


Thiệu Kình Phong cảm thấy thân mình mềm mại thơm tho và trơn mượt này không đủ để anh ôm, thật muốn bóp nát cô vào máu xương của chính mình.

Giữa những tiếng la đầy quyến rũ của An Tư Tình, từng lớp khoái cảm chồng chất lên nhau, anh bóp vòng eo nhỏ, ấn cô vào thân cây, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn, sau đó gầm nhẹ, toàn bộ dương tinh nóng rực bắn vào trong cơ thể cô.

Đột nhiên, trời đất quay cuồng, tất cả những cảnh đẹp thần tiên đều biến mất trong tích tắc, Thiệu Kình Phong tỉnh dậy từ trong giấc mơ ôn hương nhuyễn ngọc.

Anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời dường như vừa hừng sáng.

Thiệu Kình Phong quay đầu lại, cố gắng bình phục hô hấp, duỗi thẳng tay chân nằm trên giường, nhớ lại cảm giác trong mơ, thật con mẹ nó giống như Bát Giới ăn nhân sâm, không nhớ rõ mùi vị gì cả…
Nhưng mùi xạ hương trong phòng rất hăng và nồng.

Anh bất mãn ngồi dậy, gãi đầu, ngẫm nghĩ đầy tức giận, anh đã bị ma ám phải không?
Cô gái đó đúng yêu tinh, xem ra phải thu phục cô thôi.


Ôn hương nhuyễn ngọc: miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.