Nghề Sư Tôn Nguy Hiểm, Ta Không Làm!

Chương 28



Bạch Nghiên kỳ quái nói: "Hắn có ý gì?"

Vân Mặc Tuyên hai mắt híp lại, không rõ cảm xúc: "Ý tứ chính là có người theo dõi ta, ngoại trừ Phiêu Miểu Thành, những chỗ khác đều trở nên nguy hiểm."

Nga, Bạch Nghiên tỏ vẻ đã hiểu, rốt cuộc cũng là vai chính, chuyện ngồi không ở nhà cũng có họa kéo tới quả thực là chuyện thường thấy.

"Cho nên, sư tôn bảo vệ ta đi."

"Ân...... Ân?"

Bảo vệ? Bảo vệ vai chính? Thân là một người khoác vai chính cần mình bảo vệ?

Bạch Nghiên kinh ngạc, chẳng lẽ mình lớn lên có cảm giác an toàn sao? Vì cái gì vai chính muốn hắn bảo vệ, rõ ràng hắn so với mình còn lợi hại hơn, những lời này không phải nên nói ngược lại sao?

"Sư tôn không muốn?" Vân Mặc Tuyên nhìn Bạch Nghiên đang kinh ngạc nhăn mi lại.

"Không phải, làm sao mà..." Bạch Nghiên trong lòng muốn quỳ a, liên tục phủ nhận nói: "Thực lực của ngươi không kém, thậm chí....kêu ta bảo vệ, còn không bằng ngươi đi bảo vệ ta còn được."

Vân Mặc Tuyên thần sắc hòa hoãn nói: "Sư tôn yên tâm, nếu sư tôn vẫn luôn như vậy, ta nhất định sẽ bảo vệ tốt cho người."

Rõ ràng là một câu nói bình thường làm cho người ta cảm động, vì cái gì mình lại nghe ra bên trong chứa một tia uy hiếp a?

Bạch Nghiên ôm lấy tiểu mao cầu, sợ sợ, không biết vì cái gì, cảm giác vai chính càng ngày càng kỳ quái a.

Đem chuyện xảy ra ở cảnh ngộ hoàng hôn đỏ thẫm đơn giản nói lại một lần, nhìn sắc mặt Vân Mặc Tuyên không còn lạnh băng nữa, Bạch Nghiên mới yên lòng.

"Sư tôn, lần sau không được như vậy nữa, ta sẽ lo lắng."

Bạch Nghiên có chút xấu hổ gật đầu, thái độ Vân Mặc Tuyên đột nhiên thân cận làm hắn có chút không quen, mình lại không phải tiểu hài tử, rốt cuộc nhìn không ra ai mới là sư tôn a.

"Còn có chính là....." Vân Mặc Tuyên chạm nhẹ sợi tóc của Bạch Nghiên, duỗi tay sửa soạn cổ áo hắn, đem xương quai xanh lộ ra một mảng che lại, "Sư tôn, người có biết hiện tại bộ dáng này thực muốn làm cho người khác tới khi dễ hay không?"

"................"

Da gà Bạch Nghiên nổi lên, hắn tỏ vẻ bản thân không biết cũng không muốn biết.

"Ta ta ta......."

Lắp bắp nửa ngày, Bạch Nghiên không phun ra được một câu nào, hắn nên trả lời cái gì, hắn có thể trả lời sao?!

Nhìn dáng vẻ quẫn bách của sư tôn có một mảng hồng nhạt trong nháy mắt từ cổ một đường lan tới gương mặt, bên tai cũng đỏ hồng, đáy mắt Vân Mặc Tuyên hiện lên ý cười, tâm tình lúc này mới tốt lên một chút.

Dáng vẻ chật vật của sư tôn, tóc đen tán loạn, quần áo xộc xệch, đã không còn bộ dạng cao cao tại thượng, nhìn thuận mắt hơn rất nhiều. Không đúng, sư tôn đã sớm thay đổi, tư thái cao cao tại thượng đã không còn từ lâu.

Có vẻ là do bộ dáng thanh lãnh trước kia của sư tôn đã ăn sâu vào lòng rất nhiều người, ngược lại bộ dáng đáng thương lúc này mới làm cho lòng hắn nảy sinh một cảm giác kỳ lạ, cụ thể là cảm giác gì hắn lại không biết.

Vân Mặc Tuyên chỉ biết, hiện tại hắn rất muốn xoa nắn gương mặt đỏ hồng của sư tôn.

Miễn cưỡng khống chế chính mình, Vân Mặc Tuyên tùy ý nhìn mao câu nói: "Mao cầu này biết nói?"

"Ân, tiểu mao cầu tới kêu một cái." Bạch Nghiên hận không thể nhanh nhanh để Vân Mặc Tuyên dời toàn bộ chú ý qua tiểu mao cầu.

Tiểu mao cầu hững hờ, thật quá đáng, cái gì mà "kêu một tiếng", nó không phải cẩu! Là hung thú! Hung thú có thể tùy tiện nói kêu là kêu hay sao, làm tổn hại đến uy danh của hung thú.

Tiểu mao cầu, hợp tác một chút, chi một tiếng cũng được, chờ xong chuyện ta lại đút ngươi ăn Tụ linh đan mỗi ngày. Bạch Nghiên nhìn tiểu mao cầu trong lòng xin giúp đỡ, ý tứ đều thể hiện trong ánh mắt không cần nói cũng biết.

Dưới ánh mắt nóng rực kia, tiểu mao cầu trong ngực hắn giật giật cái mông nhỏ tôn quý, miễng cưỡng rầm rì "Chi" một tiếng.

Thật đúng là chỉ có "Chi" một tiếng.......

"Không phải trước đây nó cũng kêu như vậy sao?" Vân Mặc Tuyên hỏi.

Bạch Nghiên thiệt muốn ném nó đi, đúng rồi, không phải trước đây một tiếng hai tiếng đều kêu "Nghiên Nghiên", hiện tại thời khắc mấu chốt chỉ biết giả chết kêu "Chi" hay sao!

"Tiểu mao cầu, quá đáng, kêu chi là có ý gì a."

"Bỏ đi." Vân Mặc Tuyên duỗi tay sờ sờ đầu mao cầu, "Ta tin nó hiểu chuyện, biết khi nào nên nói, khi nào nên yên lặng."

Tiểu mao cầu cảm giác được tay Vân Mặc Tuyên lạnh lẽo, cả người sợ tới mức run lên, nó còn không quên nỗi sợ từ cái ngày mới gặp đi.

Bạch Nghiên cũng run lên theo, này.......nghe như thế nào cũng giống như đang bị uy hiếp a?

----------✿byhanako❀-----------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.