Nghề Sư Tôn Nguy Hiểm, Ta Không Làm!

Chương 47



Đứng ở rừng mai, Bạch Nghiên cùng tiểu mao cầu chuẩn bị rời đi, nhưng rừng mai hiện tại đã bị Phương Linh Nguyệt kích hoạt trận pháp.

"Đây là vòng thứ mấy rồi a, cho dù ta mù đường cũng không đến nỗi không ra được." Bạch Nghiên nhìn những cây mai giống y đúc nhau, từng đóa hoa mai trắng xinh đẹp đến hoa cả mắt.

Tiểu mao cầu nói: "Trận pháp ở đây đã bị mở."

"Trận pháp? Ta nhớ khi tới đây Phương Linh Nguyệt vẫn chưa từng mở trận pháp gây khó dễ chúng ta."

"Có thể là mới mở cách đây không lâu, vì......" Mục đích có lẽ là vì nó, tiểu mao cầu không nói ra, chỉ nói là, "Nghiên Nghiên, chúng ta chém gãy mấy cái cây này đi, ta không tin chém sạch hết chúng còn gì để vây khốn chúng ta."

"............" Quả nhiên là hung thú, đơn giản thô bạo.

"Khó mà làm được." Phương Lẫm Nam không biết từ khi nào đã xuất hiện trước mặt bọn họ, "Mấy cái cây này chính là chờ các ngươi công kích nó, trận pháp vẫn sẽ tiếp tục, chỉ cần các ngươi công kích nó ngược lại sẽ hấp thụ ba phần công kích đó, mà độc tính của hoa mai cũng đồng thời phán tán."

"Sao lại là ngươi?" Bạch Nghiên và tiểu mao cầu đối diện hắn nói, "Chẳng lẽ ngươi vẫn luôn đi theo chúng ta?"

Phương Lẫm Nam dựa vào một thân cây, vò rượu không biết lấy từ đâu ra, loạng choạng nói: "Ta vốn dĩ ở chỗ này uống rượu ngắm hoa, kết quả lại có hai tên gia hỏa cứ lượn lờ trước mắt, ta chỉ là không nhìn nổi mà thôi."

"Cho nên?"

"Muốn phá trận pháp này, phương pháp chỉ có một, đó là tìm ra mắt trận."

Phương Lẫm Nam tủm tỉm cười, "Đúng lúc, ta vừa vặn biết."

"Nói như vậy, ngươi sẽ giúp chúng ta sao?" Bạch Nghiên đoán không ra mục đích của Phương Lẫm Nam.

Phương Lẫm Nam nhấp ngụm rượu, nói: "Cũng không phải không có khả năng."

"Vì sao muốn giúp chúng ta?"

"Tiểu mao cầu nhà ngươi rất đáng yêu."

Bạch Nghiên lập tức ôm chặt tiểu mao cầu: "Ngươi muốn làm gì, ta cũng không phải loại người bán tiểu mao cầu để cầu đường sống."

"Đùa ngươi thôi." Phương Lẫm Nam cười nghiêng ngả, đặt vò rượu qua một bên, linh lực ngưng tụ trong lòng bàn tay đột nhiên đánh vào cái cây vừa dựa, sau đó cúi đầu niệm khẩu quyết.

Sau khi Phương Lẫm Nam thu hồi tay, trận pháp vừa rồi nhanh chóng biến mất. Sau đó rừng mai nhẹ nhàng rung lên tách ra hai bên như lúc đầu bọn họ đi vào.

"Thế nào?" Phương Lẫm Nam dường như rất vừa lòng gật đầu.

Hắn đúng là giúp thật. Bạch Nghiên vẻ mặt không thể tin mà nhìn về phía Phương Lẫm Nam, kỳ thực hắn cảm thấy Phương Lẫm Nam không có mục đích tốt.

Phương Lẫm Nam là nhân vật bên phe phản diện, nhưng hắn lại luôn tùy hứng làm mấy chuyện không tài nào hiểu nổi. Hắn thật sự không có mục đích gì sao, chẳng lẽ chỉ vì cảm thấy cao hứng?

"Cảm ơn." Tuy trong lòng nghi hoặc, nhưng Bạch Nghiên vẫn là nên cảm ơn hắn. Phương Lẫm Nam lại dựa vào cái cây khác, cũng không có ý tứ muốn đi theo, Bạch Nghiên nghĩ nghĩ rồi lại hỏi, "Đúng rồi, thiếu niên hồng y ở cùng ngươi đâu?"

"Hắn a..." Phương Lẫm Nam mỉm cười nhìn về phía tiểu mao cầu, "Lớn lên quá xấu, bỏ rồi."

Bạch Nghiên không khống chế được mà bổ não một hồi cảnh 'Bội tình bạc nghĩa', nghĩ thấy mà thương thiếu niên hồng y xinh đẹp kia, Bạch Nghiên thở dài, yên lặng thầm mắng gu thẫm mỹ cùng sự 'bạc tình' của Phương Lẫm Nam.

Tiểu mao cầu lạnh nhạt quay đầu: "Nghiên Nghiên, chúng ta đi."

Phương Lẫm Nam đứng trong biển hoa phía sau phất tay nói: "Sau này còn gặp lại."

Rời Linh Y Cốc, Bạch Nghiên đột nhiên có cảm giác đã trải qua mấy đời, loại cảm giác này thực vi diệu, ngay khoảnh khắc hắn ôm tiểu mao cầu đứng trên con đường ở một trấn nhỏ không biết tên, hắn cảm thấy bản thân lúc này mới thực sự một lần nữa xuyên vào thế giới này.

"Tiểu mao cầu, ngươi biết không, trước khi tìm được ngươi, ta thấy Phương Lẫm Nam cùng một thiếu niên hồng y xinh đẹp đang ở bên nhau."

Bạch Nghiên tiếp tục bát quái: "Lúc ấy hắn còn đang lôi lôi kéo kéo với thiếu niên kia, kết quả vừa mới hỏi tới hắn liền trực tiếp ghét bỏ người kia xấu, ngươi nói xem hắn rất bạc tình có phải không?"

Tiểu mao cầu tỏ vẻ không muốn trả lời: "Nghiên Nghiên, hiện tại ta nghe tới cái tên này liền cảm thấy đau đầu."

"Làm sao vậy, có phải hắn khi dễ ngươi không?" Bạch Nghiên nhìn tiểu mao cầu hỏi, "Nếu hắn khi dễ ngươi phải nói cho ta biết, yên tâm, nếu người nào khi dễ ngươi ta nhất định sẽ giúp ngươi giáo huấn người đó."

Tiểu mao cầu nhìn Bạch Nghiên đột nhiên nhạy bén, trong nháy mắt cho rằng hắn đã biết, lắc đầu, tiểu mao cầu vẫn nói: "Không có."

Bạch Nghiên thu hồi ánh mắt, thở dài xoa xoa đầu tiểu mao cầu, hắn có thể cảm giác được khoảng thời gian tiểu mao cầu biến mất nhất định đã xảy ra rất nhiều chuyện, hơn nữa sự tình ắt hẳn ít nhiều có liên quan tới cái tên Phương Lẫm Nam kia."

"Vậy là tốt rồi, tiểu mao cầu tuy không được làm việc ác nhưng ngàn vạn không cần ủy khuất chính mình. Chung quy ngươi vẫn là một hung thú, trừ bỏ Vân Mặc Tuyên, bên ngoài cũng không có gì đáng sợ nữa."

"Ân." Tiểu mao cầu nằm trong lòng ngực Bạch Nghiên, nghĩ nghĩ lại nói, "Nghiên Nghiên, Phệ Tâm Ma so với Vân Mặc Tuyên còn kém hơn sao, dù gì hắn cũng được coi là một đại ma đầu."

"Có người sinh ra đã là truyền kỳ, là người do trời cao định sẵn." Bạch Nghiên cũng không giải thích nhiều với tiểu mao cầu, phản diện và vai chính, kết cục không cần nói cũng biết.

Đứng ở cửa miếu hoang, Bạch Nghiên ôm tiểu mao cầu ngây người nhìn một mảnh hoang vắng trước mắt. Một ngôi miếu lung lay sắp đổ, mạng nhện dày đặc, tro bụi đang bay múa trong hoàng hôn, bên trong không biết là thờ ai, đến tượng cũng chưa điêu khắc xong.

Tuy Bạch Nghiên chưa bước vào, nhưng đứng ở đại môn đã mất 'cánh', hắn liếc mắt một cái đã đem toàn bộ miếu nhỏ nhìn đến rõ ràng.

"Nghiên Nghiên, không phải ngươi muốn đi tìm khách điếm sao?"

Tiểu mao cầu nuốt xuống viên kẹo hồ lô Bạch Nghiên đút, chuyện gì đây, nó mới chuyên tâm ăn kẹo hồ lô một lát, trước mắt lại hiện ra cái miếu nát này rồi.

Bạch Nghiên cũng thực bất đắc dĩ, hắn chỉ muốn tìm một cái khách điếm nghỉ ngơi, nhưng dọc đường đi bị tiểu mao cầu trêu ghẹo chọc cười, thảo luận những người ven đường, chỉ thất thần trong chốc lát thế nhưng vừa nhấc đầu lên liền thấy mình đang đứng ở cái nơi hẻo lánh này. Có lẽ thuộc tính mù đường trời sinh không thể thay đổi a.

Tuyệt đối không thể thừa nhận, trước khi tiểu mao cầu mở miệng Bạch Nghiên liền đoạt trước nói: "Tiểu mao cầu, sắc trời đã tối, có lẽ đây là ý trời, không bằng chúng ta....."

Tiểu mao cầu quyết đoán cự tuyệt, "Nghiên Nghiên, ta sẽ không ở lại cái nơi rách nát này đâu."

Còn chưa chờ Bạch nghiên nói thêm, một tiểu khuất cái thoạt nhìn mới tám chín tuổi quần áo tả tơi dơ hề hề cầm một cái chén bể đi tới nói: "Các ngươi là ai, đứng trước cửa nhà ta làm cái gì?"

"Nhà của ngươi?"

Tiểu khuất cái chỉ chỉ cái miếu nát nói: "Này còn không phải sao?"

Tiếp đó nó lại nói: "Trời hiện tại đã tối, các ngươi đây là muốn tìm phòng trọ? Ta có thể cho các ngươi vào, nhưng ......." Hắn nhìn bao lớn bao nhỏ đồ ăn vặt trong tay Bạch Nghiên, ý tứ trong mắt không cần nói cũng biết.

Khi ngồi bên trong ngôi miếu hoang, Bạch Nghiên phát hiện tòa miếu này không nát giống như hắn nghĩ, mà chính là rất rất nát. Động tác của bọn họ khiến tro bụi bay càng nhiều, làm tiểu mao cầu đánh mấy cái hắt xì lớn, lông trắng bây giờ phủ thêm một tầng xám.

"Ngươi không sợ ta là người xấu sao?" Bạch Nghiên nhìn tiểu khuất cái đang ăn ngấu nghiến không khỏi bật cười nói.

Tiểu khuất cái lau miệng: "Không ăn cũng sẽ chết đói, có gì khác nhau đâu, còn không bằng làm một con quỷ no. Lại nói, mệnh của ta còn không đáng giá bằng mấy thứ độc dược, ngươi và ta không thù không oán chỉ vì chiếm một cái miếu hoang này mà dùng tới độc dược không khỏi chuyện bé xé to."

"Ngươi rất hiểu chuyện."

"Bình thường thôi, thoạt nhìn ngươi giống như đệ tử của một môn phái nào đó, lần đầu tiên xuống núi? Sự tình ở đây ta là người rõ ràng nhất, xem phân lượng của mấy thứ này, ta không ngại nói cho ngươi biết một chút thế cục hiện tại ở đại lục An Lạc."

Tiểu khuất cái vẻ mặt lão làng nói, sau đó lại nghiêm túc đem một khối bánh quế hoa nhét vào miệng.

----------✿byhanako❀-----------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.