Nghệ thuật của Don Juan

Chương 28: 28: Sức Hấp Dẫn Của Mèo Dành Cho Chuột 6




Bạch Vị Quả gọi điện cho Thẩm Thố vào ngày thứ ba Tần Nhĩ Phi mất tích.

Vì tìm được lại đứa con mất tích, cô nàng bắt đầu ngang ngược tranh công với người cha trẻ.
“Ba!” Con nhóc ở tạm nhà của Bạch Vị Quả thấy ba mình thì phấn chấn hô lên, “Ba ơi, con trốn dưới gầm cầu, tối lắm sợ lắm.

Sau đó chị tìm được con, chị đối xử rất tốt với con.” Nó chu cái miệng nhỏ nhắn, ngẩng đầu nhìn thoáng qua chị gái xinh đẹp bên cạnh rồi nói một lèo bảy tám chữ “tốt” để khen cô nàng.
Tần Nhĩ Phi thực sự đã thích chị gái xinh đẹp này sau vụ bỏ nhà đi bụi.

Đứa trẻ nào cũng vậy, ai đối tốt với mình thì mình thích người đó.

Với sự chăm sóc ân cần có chủ đích của Bạch Vị Quả, chẳng bao lâu sau con bé thậm chí đã quên tiệt cảm giác khó chịu do mẹ tái hôn.
Đương nhiên con bé không biết chị gái đẹp tựa phù dung trước mắt còn đáng sợ hơn thầy Tiểu Tống, đây chính là thủ phạm khiến cha mẹ nó đôi ngả chia ly.
“Giờ muộn rồi, con vào phòng ngủ một lát đi.

Lát nữa ba đưa con về.” Thẩm Thố quỳ xuống nói chuyện với con gái, nếu không bế con bé lên thì chính hắn sẽ quỳ xuống, luôn cố hết sức để giữ trạng thái nhìn thẳng với nó.

Sau đó người cha trẻ ngẩng đầu lên, chân thành nói lời cảm ơn với Bạch Vị Quả.
Con bé nghe lời đi vào phòng ngủ tạm thời của mình, sau đó còn quay đầu hôn gió Bạch Vị Quả, nó cười ngọt lịm: “Chị ơi, chúc chị ngủ ngon!”
Ngày đó, Bạch Vị Quả đã suy ra được ẩn ý trong lời nói của Đàm Soái, rằng muốn tóm được Thẩm Thố thì phải nghĩ cách tóm được viên ngọc minh châu trong lòng bàn tay hắn, chính là Tần Nhĩ Phi.
Cẩn thận đầu tư suy nghĩ mấy buổi tối, cô nàng quyết định tới thăm trường của Tần Nhĩ Phi một lần nữa.

Con bé vẫn nhớ rõ cô nàng, đôi khi mẹ sẽ nhắc tới nên nó biết cô nàng là một “người bạn” của ba.

Hôm đó gặp nhau, tà váy trắng tung bay và gương mặt xinh đẹp của Bạch Vị Quả đã khiến con bé ngưỡng mộ vô cùng.

Cô nàng dùng một câu chuyện cũ để ám chỉ con bé rằng nó có thể bỏ nhà ra đi để khiến ba mẹ mình hòa bình như ngày xưa, và trong câu chuyện đó thì cô bé có cảnh ngộ tương tự đã nép ở gầm cầu vượt sau khi rời khỏi nhà.
Mang đôi giày mới không vừa, cô nàng đi đi lại lại trong nhà cho đến khi những vết phồng rộp xuất hiện trên đôi chân mỏng manh của mình.


Để lấy được cảm tình và sự khuất phục của người đàn ông, cô nàng thật sự đồng cảm với nỗi đau xót đắng cay của những người phụ nữ bó chân thời cổ.

Trước mặt Thẩm Thố, thậm chí Bạch Vị Quả còn lôi cả cậu cảnh sát Trương Dục Hạo ra để khiến câu chuyện chân thực và đáng tin hơn, đương nhiên một mình cô nàng không thể nào tìm được một đứa bé gái bỏ nhà ra đi chỉ trong ba ngày.
Cô gái xinh đẹp đắc chí với suy nghĩ cũng hoàn hảo như mình, cô nàng là biên kịch và đạo diễn, và đứa con gái đầu óc khờ khạo ngu đần y như người mẹ Tần Tảo của nó chính là diễn viên tốt nhất.
“Sau khi Đàm Soái nói với em Nhĩ Phi mất tích, em đã đi loanh quanh tìm con bé.

Hai hôm vừa rồi ngày nào cũng đi tìm suốt mười mấy tiếng, chân cũng sưng rộp cả lên.” Bạch Vị Quả tách chân nằm xuống chiếc giường mềm mại, lớp ren trong suốt không thể che đi khung cảnh mê ly thấp thoáng giữa hai chân.

Cô nàng giơ đôi chân nhỏ nhắn và mềm mại của mình lên trước mặt Thẩm Thố, nũng nịu nói bằng âm giọng ngọt lịm, “Xoa bóp cho em được không?”
Người còn lại nhếch môi đầy khiêu gợi rồi ngồi xuống bên giường, hắn giữ chân của Bạch Vị Quả trong lòng bàn tay, cúi đầu nhẹ nhàng xoa bóp những ngón chân của cô nàng.
Cô gái rất thích chiêm ngưỡng khuôn mặt của người đàn ông trước mắt mình với góc nhìn từ trên xuống này.

Lông mi của hắn dài tới khó tin, đôi mắt đẹp tới nao lòng kia khuất dưới bóng mi dày đậm.
Từ cổ chân mảnh khảnh đến ngón chân nhỏ xinh, lực ngón tay của người đàn ông lúc nhẹ lúc nặng, kiểm soát cực kỳ tuyệt vời.

Tựa như một đốm lửa âm ỉ, lại như ngọn lửa phừng phừng, cảm giác ngứa ngáy mạnh mẽ dâng từ chân lên khắp toàn thân cô nàng.

Lúc này Bạch Vị Quả mới nhận ra chẳng biết từ khi nào, những chiếc cúc trước ngực Thẩm Thố như sắp bung ra, từ góc nhìn mà cô nàng yêu thích, có thể thấy được rõ cơ ngực cân xứng gợi cảm của hắn.
Ám chỉ tình dục rõ rành rành.
“Thẩm… Thẩm Thố… Em…” Cô nàng vô thức nỉ non rên rỉ.
Cô gái vốn định khiêu khích quyến rũ người đàn ông, trái lại công tắc tình dục còn bị kích hoạt bởi những cử chỉ nhìn như vô tâm của người kia.
Âm hộ của cô nàng trở nên ướt nhẹp chỉ vì đôi tay đang mân mê bàn chân mình, và đương nhiên cô nàng đã chuẩn bị nong rộng sẵn cho hắn.
Nhưng dường như Thẩm Thố thật sự chỉ vô tâm mà làm.
Hắn cúi đầu rũ mắt, vẻ mặt vừa chăm chú lại nghiêm túc, như thể hắn vốn không hề để ý tới cô gái trên giường, gò má ửng hồng, đôi mắt mê ly, thân thể mềm mại bắt đầu không tự chủ được mà nóng lên và run rẩy theo từng động tác tay của mình.
Quả thực chẳng khác nào một dạng trừng phạt.
“Thẩm Thố…” Những ngón tay thon dài lạnh lẽo khơi dậy ham muốn thiêu đốt khiến cơ thể Bạch Vị Quả nóng bừng.


Dịu dàng lại cấp bách, cô nàng lặp đi lặp lại tên người tình, nhắc nhở hắn rằng âm đ*o của mình đang khao khát được chạm vào và cọ xát, khao khát được nhét vào và xâm phạm.
“Đầu óc như thế này mà dùng để thi vào đại học không tốt hay sao?” Một lúc lâu sau, người đàn ông hờ hững bỗng ngẩng đầu, hé môi cười thành tiếng, “Khéo Thanh Hoa cũng vào được.”
Dịu dàng mà lạnh lùng, đây là những tính cách đồng thời tồn tại ở người đàn ông này và chúng thống nhất với nhau một cách hoàn hảo.

Cô gái xinh đẹp nhiều mưu mô nhận ra được trong nụ cười thoáng qua của Thẩm Thố, rằng nếu so sánh với người tình của mình, mấy mẹo vặt vãnh ấy có mà xách dép theo sau.
“Tôi sẽ không đòi lại những gì đã cho em.

Em muốn gì khác cũng có thể nói với tôi, ngoài cái xe Mini lần trước vì giờ em còn chưa đủ tuổi lấy bằng lái.

Còn về những tấm ảnh đó, tôi khuyên em tốt nhất đừng nghĩ tới nữa.” Hắn chầm chậm đứng dậy, vẻ mặt rất lãnh đạm mà giọng điệu cũng nhạt thếch, “Tần Tảo đã báo cảnh sát vụ mất tích của Nhĩ Phi, cơ quan công an cũng đã lập hồ sơ điều tra.

Tôi phải nhờ cả đống bạn bè mới có thể đè vụ này xuống, nếu cảnh sát nhận định em dùng ảnh chụp giả để đe dọa chiếm đoạt tài sản của tôi không thành, cuối cùng thẹn quá thành giận bắt cóc con gái tôi… thì tôi cũng không biết sẽ bị phán bao nhiêu năm đâu.”
Ham muốn tình dục thiêu đốt vẫn còn chộn rộn trong cơ thể, nhưng Bạch Vị Quả trợn trừng hai mắt vì ngạc nhiên đã lạnh ngắt toàn thân.
Cuối cùng cô nàng cũng hiểu được sự ngu xuẩn của mình, không phải vì tin vào âm mưu của Đàm Soái, mà tại sao bản thân lại nghĩ mình có thể tóm được Thẩm Thố chứ.
Tựa như một con chuột lại tưởng mình bắt nổi một con mèo.
Cô nàng nhìn người đàn ông anh tuấn đi vào một phòng ngủ khác, nhẹ nhàng bế đứa con gái đã ngủ say lên.
“Mưu mô trêu đùa một cô gái sẽ khiến cho người đàn ông trông vô cùng ti tiện, vậy nên,” Trước khi đi, Thẩm Thố hơi cụp mắt, nhìn chằm chằm Bạch Vị Quả đang ngồi bất động trên giường như hồn đã lìa khỏi xác, “khi mà tất cả chúng ta có thể đàng hoàng tách ra một cách tử tế, dừng ở đây đi.”
Con bé nằm trong vòng tay ba tỉnh lại, nó bĩu môi nói: “Ba ơi, con muốn ăn hamburger.”
Hắn đưa con gái tới tiệm bán đồ ăn nhanh mở cửa hai mươi tư giờ, con bé ăn tương cà đến độ mặt mũi đỏ bừng, nó chóp chép miệng, ngẩng gương mặt tròn vo của mình lên rồi nhe răng cười với Thẩm Thố.

Người đàn ông nhìn nó đầy chiều chuộng, gương mặt đẹp trai ánh lên từng quầng sáng dịu nhẹ.
Tần Nhĩ Phi hoàn toàn không rõ tại sao người cha siêu siêu đẹp trai lại nhìn mình với ánh mắt dịu dàng vô cùng nhưng lại ngập tràn áy náy đó, hắn còn nói: “Nhĩ Phi, rất xin lỗi con.”
***
Nửa tháng trôi qua chỉ trong nháy mắt, chẳng mấy chốc đã đến lúc chia tay cái cũ chào đón cái mới, đầu tiên sẽ là cuộc họp chính quyền thường niên.

Các quan chức chính phủ, người nổi tiếng của các doanh nghiệp và giới truyền thông báo chí đồng loạt tề tựu đông đủ.

Thư ký thị trưởng sửa soạn lại vẻ ngoài trong phòng vệ sinh, khi chuẩn bị những bước cuối cho bài phát biểu thì Thẩm Thố tiến vào.
Không cần Thẩm Thố phải nhiều lời, Lâm Bắc Thanh đã biết được cái bẫy giống như mèo dụ chuột từ ánh nhìn đưa đẩy tình ý lại sâu không thấy đáy của người kia.

“Lão già xảo trá hai mặt, mưu mô xảo quyệt, âm hiểm giả dối.” Y đảm nhiệm chức trọng tài đạo đức với vẻ mặt lạnh tanh, “Người lợi dụng cả con gái của mình thì dù có cay nghiệt sành sỏi như Mạnh Trọng Lương cũng phải cúi đầu nhận thua trước anh thôi.”
“Được rồi, tôi tội ác tày trời, tôi tội ác tày trời.” Thẩm Thố nhíu mày cười khẽ, “Nhưng mà tôi cũng đã làm theo dặn dò của bí thư Lâm còn gì, giải quyết ổn thỏa chuyện của cô bé kia, cố gắng học tập, ngày ngày hướng về phía trước, giờ cô nàng bắt đầu quay về con đường đúng đắn như một nụ hoa chờ ngày bung nở rồi.

Chẳng lẽ không thể thưởng cái gì đó sao?”
Lâm Bắc Thanh lạnh mặt đăm chiêu suy nghĩ một lúc, sau đó sắc mặt cũng dần tan ra, y bình thản nhếch môi như đã tỏ tường, bản thân cũng khá hài lòng với kết quả này.

“Tầng nào cũng có WC, người không dùng được phòng này sẽ tới các tầng khác để tìm.” Y treo tấm bảng “Đang dọn vệ sinh” phía sau cửa toilet ra bên ngoài, sau đó khóa trái cửa.
Thẩm Thố nở nụ cười ngầm hiểu: “Thuộc hết bản thảo phát biểu chưa?”
“Nếu quên thì tôi ứng biến tại chỗ thôi.” Ánh mắt Lâm Bắc Thanh ngày càng ấm áp, gương mặt luôn tái nhợt cũng vì thế mà lấp lóe chút ánh nắng ban mai, y cởi áo vest ném lên bàn đá lavabo rồi tháo cà vạt.

Bờ ngực trần trắng nõn lộ ra sau khi những chiếc cúc sơ mi được mở ra, y nói, “Sắp phải phát biểu rồi, tranh thủ thời gian.”
Thẩm Thố cũng đáp lại người kia bằng hành động tương tự, hắn vòng tay kẹp lấy eo y, ngón tay ve vuốt sống lưng người đối diện.

Hắn cúi đầu cắn lên đầu ngực Lâm Bắc Thanh, răng và lưỡi thưởng thức trêu đùa, khoái cảm đột ngột ập tới làm Lâm Bắc Thanh khẽ rên rỉ thành tiếng.
Thẩm Thố giữ lấy vòng eo thon gọn của người đàn ông rồi đỡ y ngồi lên bàn đá.

Hắn kéo quần người kia rất nhanh rồi tiện tay ném xuống sàn, dương v*t xinh đẹp màu hồng nhạt đã có phản ứng.
Có người ở bên ngoài giật giật tay nắm rồi đẩy cửa toilet.
Thẩm Thố ngẩng mặt lên khỏi háng Lâm Bắc Thanh, quay đầu nhìn cánh cửa đang bị gõ liên tục kia: “Chắc tên đó sẽ gọi người tới.”
“Vậy nên anh mau mau lên đi.” Người đàn ông ngồi trên bàn đá chẳng thèm quan tâm, y vươn tay giữ lấy vành tay người kia rồi kéo đầu hắn vào giữa háng mình.
Cũng may cuối cùng người bên ngoài cửa cũng từ bỏ ý định sử dụng nhà vệ sinh tầng này.
Quần của Thẩm Thố tụt xuống ngang bắp chân, trong khi nửa người dưới của Lâm Bắc Thanh đã hoàn toàn trần trụi không còn gì trói buộc, để lộ rõ bắp thịt nở nang và cặp mông săn chắc, y đang trưng ra tư thế mê người nhất để chờ người kia tiến vào.
Thẩm Thố cười cười: “Lần trước cậu chặt y như gái trinh ấy.”
Lâm Bắc Thanh mở miệng trả treo không nể nang: “Anh cũng chẳng khá hơn một thằng nhãi miệng còn hôi sữa không có kinh nghiệm là mấy.”
“Tôi là trai thẳng mà, cậu không thể đòi hỏi nhiều hơn ở một tên trai thẳng.”
Sự va chạm chỉ sử dụng tinh dịch làm chất bôi trơn bất ngờ mang đến cho cả hai trải nghiệm tột đỉnh.

Chẳng còn cảm giác căng thẳng không thể giải thích được của lần giao hợp đầu tiên, cơ thể trẻ trung bừng bừng rực lửa lại đầy tính đàn hồi, bên trong co giãn nuốt chửng dương v*t hừng hực của người đàn ông một cách dễ dàng và hoàn hảo.
Sau khi cùng nhau lên thiên đường, Thẩm Thố không rời khỏi cơ thể Lâm Bắc Thanh ngay, hắn vùi mặt vào hõm cổ người kia, xương mu cận kề cọ xát với nhau.


Giống như các cặp đôi sau khi lên đỉnh cần phải nhẹ nhàng với người kia để chứng tỏ việc họ vừa làm là “yêu”, hai người chỉ muốn có thể dựa vào nhau sát hơn nữa.

Thẩm Thố thở khe khẽ, sau khi ổn định lại mới cười trêu chọc: “Nếu giờ có một bồn nước ấm và cùng tắm với tôi, cậu sẽ yêu tôi hoàn toàn.”
“Lần trước ở tiệm áo cưới, rốt cuộc anh đã ứng phó với người phụ nữ kia kiểu gì?”
“Tại sao lại cứ khăng khăng hỏi dù biết rõ đáp án để tự chuốc lấy đau khổ thế, giả vờ không biết chẳng phải sẽ vui hơn còn gì.”
Lâm Bắc Thanh không nói nữa, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng Thẩm Thố.
“Yên tâm, mấy cơn ghen tuông thỉnh thoảng bộc phát này sẽ không khiến tôi nghĩ cậu nhỏ mọn đâu,” Hắn lùi khỏi cơ thể người kia, vừa mặc quần áo vừa cười nói, “trái lại, tôi cảm thấy cậu lúc này đáng yêu lắm.”
“Đúng, tôi ghen đấy.” Y túm lấy cà vạt Thẩm Thố mới đeo lên cổ rồi hung bạo kéo một cái, để mặt hắn lại gần mình hơn, y nhìn vào mắt hắn và nói, “Đàn ông mà tôi muốn nhất định phải thuộc về tôi từ thân tới tâm.”
“‘Thân’ thì tôi tạm thời có thể đảm bảo, nhưng mà ‘tâm’ ấy à,” Hai gương mặt rất gần nhau, tên đàn ông đẹp trai ra vẻ “tiếc nuối”, “bí thư Lâm làm khó rồi.”
Lâm Bắc Thanh buông tay ra, đanh mặt bắt đầu chỉnh đốn lại trang phục, xong xuôi thì hục hặc bước ra khỏi toilet.
“Lâm Bắc Thanh.” Người đàn ông phía sau gọi y lại.
Y quay đầu thì thấy Thẩm Thố nhấp môi khẽ cười, hắn hơi nghiêng đầu, ngón tay chỉ vào phần cổ dưới tai trái.
Lâm Bắc Thanh lại gần tấm gương và kéo cổ áo ra, sau đó nghiến răng trợn trắng mắt, y cúi đầu chửi một tiếng fuck.
Một dấu hôn có thể nhìn thấy rõ rành rành.
Hẳn là phải dùng che khuyết điểm che đi rồi.

Thói quen mang theo chuyên gia trang điểm trong những dịp quan trọng thực sự đã mang lại lợi ích rất nhiều cho thư ký của thị trưởng.
Chỉ có một người nhận ra rằng thư ký đẹp trai ngay thẳng của thị trưởng đã nhìn lướt qua khán đài dưới bục diễn thuyết một cách cực kỳ thận trọng sau khi đi lên.
Thẩm Thố buộc phải giấu đi nụ cười bất lực của mình bằng một tiếng ho nhẹ.
“..

Thay mặt Ủy ban thành ủy Bắc Kinh của Đảng Cộng sản Trung Quốc và Chính quyền Nhân dân thành phố Bắc Kinh, tôi xin gửi lời chào nồng nhiệt tới tất cả các vị khách quý đã tham dự cuộc họp, đồng thời cũng gửi lời cảm ơn sâu sắc từ đáy lòng tới bạn bè thuộc mọi tầng lớp trong xã hội và giới truyền thông đã nhiệt tình quan tâm và ủng hộ ‘Kế hoạch năm năm lần thứ mười hai’ nhằm xây dựng một Bắc Kinh mới hiện đại hóa…”
Cuộc làm tình cuồng nhiệt trong WC khiến cho khuôn mặt tái nhợt chỉ thoa một lớp son dưỡng mỏng của chàng trai còn vương lại một chút ửng hồng mơ hồ, nhờ đó lại càng tôn lên đường nét gương mặt thanh tú sạch sẽ, khóe môi hơi giương lên khiến đường cong nơi khuôn mặt lại càng mượt mà, làm người ta mê đắm.

Dưới ánh đèn spotlight, Lâm Bắc Thanh phát biểu vừa bình thản lại hùng hồn chẳng khác nào một viên ngọc sáng chói, bao nhiêu lời khen hay giấy mực cũng khó có thể khắc họa được sự xuất sắc nổi bật của y.
Phát ngôn viên báo chí đẹp trai nhất Trung Quốc, đúng là danh xứng với thực.
Thẩm Thố ngồi bên dưới thoáng liếc nhìn xung quanh, hắn nhận ra gần như toàn bộ thiếu nữ có mặt đều nhìn y không chớp mắt, dành cả trái tim để ngưỡng mộ và khao khát vị thư ký của thị trưởng trẻ đẹp trai này.
Một dạng “tâm lý bầy đàn” khó lý giải bỗng rục rịch quấy phá, Thẩm Thố ngắm nhìn người đàn ông xinh đẹp trên sân khấu bằng ánh mắt dịu dàng hơn, thậm chí còn ngang ngược không thèm dời mắt.

Y nâng tay vuốt cằm, nụ cười mềm mại từ từ nở bên môi, cả thân lẫn tâm đều thuộc về, yêu cầu này của Lâm Bắc Thanh thật sự đáng để cân nhắc đấy.Hết chương 28..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.