Nghê Thường Thiết Y

Chương 6



Xe lướt qua những cây ngô đồng, đi vài vòng qua các khu dân cư, rốt cuộc dừng lại, tôi từ trong xe mở cửa ra ngoài, trông thấy một tòa giáo đường.

Tại thời đại của tôi thì thành bắc của Lăng Dương có một tòa giáo đường tên Thiên Thủy Đường. Nghe nói đã hơn một trăm năm lịch sử, nhưng sau đó bị phá hủy, về sau mới được khôi phục lại. Không biết đây có phải là Thiên Thủy Đường ngày trước hay không. Ngẩng đầu nhìn lên, trên đỉnh giáo đường có một cây thập tự giá màu đỏ, quả nhiên dưới đó là ba chữ Thiên Thủy Đường. Tuy kiến trúc không giống lắm, kém xa với Thiên Thủy Đường một trăm năm sau, nhưng tại một thời đại lạ lẫm, bỗng nhiên phát hiện một thứ có thể làm cho tôi nhớ lại những hình ảnh quen thuộc nơi quê nhà, tôi vẫn cảm thấy hết sức kích động.

Lâu Thiếu Bạch xuống xe, bước vài bước vào cửa chính của giáo đường, đột nhiên dừng bước, đi về phía tôi, đứng bên ngoài gõ tấm kính thủy tinh.

Tôi quay cửa kính xe xuống.

“Tôi có việc phải vào trong, em ở đây chờ tôi, không được chạy lung tung.”

Sắc mặt của anh ta thoạt nhìn có chút ngưng trọng, ngắn gọn dặn dò, không, phải nói là sau khi ra lệnh cho tôi một câu thì bỏ tay vào túi quần, đi về phía cửa chính.

Đến khi bóng dáng anh ta biến mất phía sau cánh cửa giáo đường, tôi ngồi trên xe một hồi, rốt cuộc vẫn nhịn không được xuống xe, đứng trước cửa ra vào của giáo đường, ngẩng đầu lên nhìn đỉnh nhọn hình vòm.

Trước kia khi học đại học, hàng năm vào lễ Giáng Sinh, tôi đều cùng rất nhiều bạn học đi tới đây, chen chúc với đám người trong giáo đường đang hát thánh ca cùng tiếng chuông vang trời hòa vào tiếng ca. Khi đó trên mỗi gương mặt trẻ tuổi, nhìn qua đều nở nụ cười không kiêng nể gì, nụ cười tuổi trẻ xuất phát từ đáy lòng.

Bức tường của giáo đường bò đầy những cây dây leo, chính giữa được trang trí bởi những bông hoa nhỏ màu trắng hoặc màu vàng. Một trận gió thổi qua, những cây mây rung động soàn soạt. Tôi chậm rãi tản bộ dọc bức tường, cố gắng tìm một chút bóng dáng xưa cũ.Lúc đi đến cửa sau của giáo đường, tôi nghe được một vài tiếng nói chuyện, kinh ngạc dừng bước.

“Thưa cha Johan, tay ông cầm cây thập tự, mặc thánh y, chỉ là sau lưng làm những gì, ông nghĩ tôi không biết sao? Tôi là người như thế nào, ông chắc cũng hiểu rất rõ, đặt điều nói dối, không chừng đến ngày mai, ông sẽ bị bắt vì tội danh buôn lậu đồ cổ, đến lúc đó, sẽ không còn thư thái như vậy đâu…”

Là giọng nói của Lâu Thiếu Bạch! Nhưng điều làm tôi ngạc nhiên chính là, anh ta đang nói tiếng Anh.

Hành vi cùng ngôn ngữ của Lâu Thiếu Bạch trong niên đại này cũng xem như tân tiến, kể cả động tác nhún vai của anh ta. Tôi cho là anh ta chỉ chạy theo mốt, cố ý bắt chước theo kẻ khác, tuyệt đối không ngờ tới anh ta có thể nói tiếng Anh lưu loát như vậy.

Tôi kìm nén không được lòng hiếu kì, rón rén đi về phía phát ra tiếng nói, nấp ở một góc tường, thoáng thò đầu ra.

Cửa phía sau giáo đường mở hé ra, theo góc độ của tôi nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy một bên sườn mặt của Lâu Thiếu Bạch, đứng đối diện anh ta là một người đàn ông mặc áo choàng màu đen, tuổi chừng hơn 40, gương mặt gầy gò, mái tóc màu vàng, nhìn giống như người Anh.

Sắc mặt Johan rõ ràng có chút khó coi, con mắt nhanh như chớp tỏ vẻ bối rối, miễn cưỡng cười nói: “Lâu tiên sinh, tôi biết rõ ngài rất lợi hại, nhưng tôi thật sự là sứ giả được thượng đế phái tới để dẫn dắt những đứa con lạc đường. Lời ngài nói tôi đều không hiểu gì cả, càng không biết người nào là Thông Thất…”

Vừa rồi tôi chỉ có chút kinh ngạc, bây giờ nghe thấy cái tên Thông Thất, tôi mới chính thức chấn động, tim thoáng cái nhảy dựng lên.

Lúc trước Trương Tam nói Lâu Thiếu Bạch được người tổ tiên tên Thông Thất của tôi dẫn vào địa cung, tôi vốn cho rằng anh ta và Thông Thất quen biết nhau.

Hiện tại xem ra hình như anh ta cũng đang tìm kiếm Thông Thất, mà người cha xứ tên Johan này là một mấu chốt trong đó.

Tôi ngừng thở, không nháy mắt nhìn chằm chằm bọn họ.

Lâu Thiếu Bạch cười ha ha, tay tiến vào bên hông, rồi lại vươn ra, trên tay đã cầm một khẩu súng, họng súng chĩa thẳng vào mi tâm của Johan.

“Ông không biết Thông Thất, vậy thì không còn giá trị gì đối với tôi.Hiện tại ông chỉ là một tên tội phạm trộm cổ vật xứng đáng bị trừng phạt. Hy vọng ông đến thiên đường sẽ suy nghĩ lại thật kĩ xem rốt cuộc có biết người này hay không, nghĩ ra thì lại đến nói cho tôi biết…”

Giọng điệu của anh ta rất thoải mái, phảng phất lại nghe có vẻ như đang đùa cợt, cả người lại tản ra một vẻ mỉa mai, ngay cả tôi cũng cảm thấy sởn tóc gáy.

Tôi mở to mắt, nhìn ngón tay anh ta chậm rãi mở chốt ra…

Mồ hôi từ trên trán Johan chảy xuống.

“Được rồi, Lâu tiên sinh, tôi thừa nhận tôi vừa nói dối.”

Ông ta vội vàng lui về phía sau một bước, tránh họng súng ra, mở hai tay: “Tôi đã có mấy lần giao dịch với Thông Thất, nhưng hắn ta rất giảo hoạt, không để lại dấu vết, tôi cũng không biết hắn đang ở đâu.”

“Tôi biết sắp tới hai người sẽ có một giao dịch, ngày mấy?”

Lâu Thiếu Bạch thu súng lại, chậm rãi hỏi.

“Gặp quỷ!Việc này ngài cũng biết!” Johan nguyền rủa một câu, bất đắc dĩ nói: “Chúng tôi hẹn rồi, ngày mười lăm tháng này, còn năm ngày nữa.”

“Được, đến lúc đó ông chỉ cần giữ hắn lại cho tôi là được. Tôi sẽ đích thân tới gặp mặt tên Thông Thất này. Nếu như ông dám chơi tôi…”

“Lâu tiên sinh yên tâm, tôi vẫn còn muốn sống yên ở chỗ này, tôi sẽ không đối nghịch với ngài.”

Johan vội vàng nói ra.

Lâu Thiếu Bạch ừ một tiếng.

Bọn họ thoạt nhìn hình như đã nói xong rồi, tôi sợ bị Lâu Thiếu Bạch phát hiện, đang định lặng lẽ rời đi thì đột nhiên nhìn thấy Lâu Thiếu Bạch xoay người sang, hướng về phía tôi, lạnh lùng nói: “Nghe đủ chưa? Nghe đủ thì ra đây, phải về rồi.”

Tôi giật mình, sau vài giây thất thần, lúc này mới nhận ra lời vừa rồi là anh ta nói với tôi.

Tôi tự thấy mình cũng không hề phát ra tiếng động gì, vậy anh ta làm thế nào mà lại phát hiện ra tôi? Cúi đầu xuống, nhìn thấy bóng của mình bị ánh mặt trời chiếu rọi, kéo thật dài trên mặt đất, hơn nửa cái bóng đã lộ ra bên ngoài tường, lúc này mới hiểu rõ, hối hận cuống quýt, thầm mắng mình ngu xuẩn.

Tôi áp chế lo lắng trong lòng, chậm rãi dịch ra khỏi tường, nhìn anh ta miễn cưỡng nở một nụ cười: “Tôi không cố ý…, vừa rồi chỉ muốn đi dạo một chút, vô tình đi đến nơi này…, hai người nói gì, tôi căn bản nghe không hiểu…”

Anh ta hừ một tiếng: “Tôi cũng tin rằng em nghe không hiểu.”

Tôi hiểu được. Kì thật anh ta đã sớm phát hiện tôi trốn ở sau tường, chỉ là cho rằng tôi căn bản không thể hiểu được lời anh ta nói, cho nên lúc ấy mới vờ như không phát hiện, chỉ đợi đến phút cuối mới vạch trần tôi. Nếu anh ta biết rõ kì thật tôi hoàn toàn hiểu hết…

Tôi hơi run lên, né tránh ánh mắt của anh ta.

“A…. vị tiểu thư xinh đẹp này,…”

Johan hoàn hồn lại vừa trông thấy tôi thì đôi mắt tỏa sáng, dùng một câu tiếng Trung cứng nhắc bước lên phía trước một bước nhưng lại bị Lâu Thiếu Bạch ngăn lại.

“Mau sửa lại, không phải tiểu thư. Một tên mục sư buôn lậu cổ vật, trông thấy phụ nữ chân đã mềm nhũn, tôi không dạy bảo ông, một ngày nào đó ông cũng sẽ chết dưới váy phụ nữ.”

Anh ta dùng tiếng Anh giễu cợt Johan, bỏ đi.

Sắc mặt Johan hơi đỏ lên, sững sờ trong chốc lát, đột nhiên ôm đầu kêu to: “Oh my god! Chung tiểu thư! Nhất định là Chung tiểu thư đã bán đứng tôi! Tôi chỉ nhắc đến Thông Thất trước mặt cô ta một lần!”

Lâu Thiếu Bạch làm như không nghe thấy, trực tiếp đi về phía trước, đi được bảy tám bước, nhìn thấy tôi còn thất thần không kịp chạy theo thì dừng bước, quay đầu lại lạnh lùng nhìn tôi.

Tôi hoàn hồn lại, kéo lại áo choàng lông dê trên vai, vội cúi đầu chạy theo.

Trên đường về nhà, Lâu Thiếu Bạch vẫn luôn trầm mặc, tâm tư tôi càng thêm nặng nề.Tôi vốn cho rằng phải tốn một thời gian dài tôi mới có khả năng tìm thấy tin tức về Thông Thất, không ngờ nhanh như vậy đã vô tình nghe trộm được tin tức của ông ấy.

Sau khi tìm được ông ấy, phải làm thế nào để ông ấy tin tưởng tôi, đây cũng là một bài toán khó; bây giờ trước tiên phải tìm được ông ta, đây mới là chuyện cấp bách mà trước mắt tôi phải làm.

Năm ngày sau là ngày mười lăm, Thông Thất sẽ tới giáo đường tìm Johan. Tôi không thể để cho Thông Thất rơi vào tay Lâu Thiếu Bạch. Một khi bị anh ta khống chế, muốn tránh đi người đàn ông đa nghi này để cho Thông Thất giúp tôi quả thật là chuyện không thể nào. Nhưng mà làm thế nào mới có thể ngăn cái bẫy dành cho Thông Thất này?

Suốt dọc đường tôi sững sờ suy nghĩ, đến khi xe dừng lại, lúc này mới giật mình nhận ra đã đến nơi.

Cảnh vệ tới mở cửa, Phúc mẹ nghe tiếng xe hơi cũng gấp gáp chạy ra đón tôi vào.

Tôi trở lại phòng, cởi chiếc áo choàng lông dê ra, đang định đổi giày thì trông thấy Lâu Thiếu Bạch cũng đi vào, đi thẳng về phía tôi, đứng ngay trước mặt tôi.

Một vệt nắng tiến vào từ bức rèm cửa sổ bị kéo ra, rơi trên khuôn mặt anh ta, chiếu rọi ngũ quan của anh ta, tôi đột nhiên cảm thấy không ổn.

“Phu nhân của tôi, dọc đường đi, không phải em đang nghĩ xem phải làm thế nào để báo cáo cho ca ca của em hành tung của tôi đấy chứ?”

Anh ta nhìn tôi nở nụ cười, chậm rì rì nói.

Tôi lập tức lắc đầu.

“Em tốt nhất là không có toan tính gì, cho dù có cũng không sao.Năm ngày kế tiếp, phải để em chịu thiệt thòi rồi, em phải ở trong nhà không được đi ra ngoài.”

Nụ cười của anh ta càng đậm, xâm nhập vào trong mắt của tôi, nhìn thật giống như ma quỷ.

“Vì sao?Tôi không hiểu lời nói vừa rồi của anh có ý gì.Anh dựa vào đâu mà không cho tôi ra ngoài?”

Lòng tôi thoáng cảm thấy chán nản, nhưng vẫn không cam lòng cãi lại.

“Vì sao?” Anh ta đột nhiên vươn tay nâng cằm của tôi lên, buộc tôi ngẩng đầu lên, từ trên cao nhìn tôi thật kĩ, lúc này mới chậm rãi nở nụ cười, “Bởi vì em không nghe lời. Tôi bảo em ngồi trên xe chờ tôi, em lại chạy đông chạy tây. Cho nên nhốt em vài ngày để cho từ nay về sau em nhất định phải nhớ kĩ lời của tôi không thể không nghe theo.”

Tôi giận dữ, dùng sức gạt tay anh ta ra khỏi cằm mình. Anh ta kinh ngạc ồ lên một tiếng, mạnh mẽ ôm lấy eo tôi, ép tôi phải dính sát vào thân thể anh ta, tôi lập tức cảm thấy cây súng bên hông anh ta húc vào bụng làm tôi có chút đau đớn.

“Sự kiên nhẫn của tôi là có hạn.Bảo em ở nhà năm ngày thì em cứ ngoan ngoãn ở nhà năm ngày cho tôi.Lại chọc giận tôi, tôi sẽ để cho em cả đời phải ở trong căn phòng này!”

Hàng chân mày của anh ta nhíu lại thật chặt, giọng điệu cực kì không kiên nhẫn.

Dũng khí của tôi lại bị rút đi, lửa giận vừa rồi thoáng cái trở nên ỉu xìu.

Đây không phải là xã hội hiện đại của tôi, thời buổi loạn lạc này thì đàn ông không hề biết cái gì là bình đẳng. Cãi cọ hay đối địch với anh ta chỉ mang lại phiền toái lớn hơn cho tôi mà thôi.

Tôi thở ra một hơi thật mạnh, thầm nói với chính mình phải nhẫn nhịn, cụp hàng mi xuống.

Anh ta hình như đã cảm thấy tôi đã không còn kích động nữa, lúc này mới thoáng buông lỏng bàn tay đang bóp lấy thắt lưng của tôi ra, nhưng vẫn chưa hoàn toàn buông ra, chỉ thấp giọng nói: “Tối hôm qua em nói tôi không cần phải đem ân oán với Trì lão nhân trút lên người em, tôi nhớ rất kĩ lời em nói. Nhưng tôi cũng muốn em hãy nhớ kĩ lời tôi nói.”

Anh ta ngừng lại.

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn về phía anh ta, thấy anh ta đang chăm chú nhìn tôi, đôi đồng tử sâu không thấy đáy.

“Đã bước vào cánh cửa nhà họ Lâu của tôi, trở thành phu nhân của Lâu Thiếu Bạch, mặc kệ người nhà họ Trì nói gì với em, trong mắt của em, trong lòng em, chỉ có thể có người chồng này, nếu có hai lòng…”

Anh ta dừng lại, tôi lại nghe thấy trong lời nói của anh ta có một chút lạnh lẽo.

Tôi không tự chủ được khẽ run lên, hai người kề sát nhau, thân thể biến hóa tuy rất nhỏ nhưng anh ta nhất định cũng cảm nhận được. Có thể sự sợ hãi của tôi làm cho anh ta có chút thỏa mãn, cả người anh ta rõ ràng đang thả lỏng ra.

Anh ta lại một lần nữa nâng cằm tôi lên, ánh mắt dừng trên bờ môi tôi.

Tôi thoáng cái trở nên căng thẳng, đang muốn vặn vẹo thoát ra, nhưng cổ lại cứng nhắc không thể cử động được, chỉ có thể trừng mắt lớn, trơ mắt nhìn anh ta càng lúc càng tiến lại gần. Môi nóng lên, anh ta như chuồn chuồn lướt nước mà hôn lên môi tôi, sau đó buông lỏng eo tôi ra.

“Nhớ kĩ lời của tôi, tôi sẽ đối xử tốt với em. Đêm động phòng tối hôm qua, tôi có việc phải ra ngoài. Tôi biết rõ Phúc mẹ của em rất bất mãn.Đêm nay tôi sẽ đền bù tổn thất cho em.”

Anh ta cười rạng rỡ với tôi rồi xoay người rời khỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.