Rốt cuộc nàng còn kiên trì vì cái gì? Cha đã phạm tội khi quân, Tần gia vĩnh viễn không có cơ hội quay đầu. Nàng đã không còn là thiên kim con nhà quan từ lâu, cũng không phải là Vương phi. Từ khi bị phạt vào phường thêu, nàng đã mất tất cả. Nàng còn cố mà duy trì sự tôn nghiêm hèn mọn đáng buồn cười này vì cái gì? Có ý nghĩa gì nữa đây?
Sự kiên trì của nàng không chịu nổi một kích, với tình hình trước mắt này, sự quật cường của nàng chỉ giống như một đứa trẻ sơ sinh ngây thơ, yếu ớt. Chỉ cần hắn di nhẹ đầu ngón tay, là có thể đánh nát tất cả những gì nàng cố sức bảo vệ.
Sự tôn nghiêm của nàng, chẳng qua chỉ là đồ chơi của hắn.
Chỉ cần hắn muốn, hắn có thể tùy ý mà cướp đoạt, giống như đoạt lấy thân thể của nàng vậy.
Lam Tranh nghe thấy nàng khóc nức nở, hắn hiểu ngay là sự việc đã xảy ra đúng như hắn đoán. Hắn đã thắng. Cảm giác chinh phục khiến hắn nhanh chóng đạt đến khoái cảm. Sau khi phóng thích, hắn ghé vào người nàng, nâng mặt nàng lên, thở hổn hển cười nói với nàng: “Ngay từ đầu nàng đã không có phần thắng rồi……”
Hắn vừa chạm vào gò má nàng, cảm giác ẩm ướt, lạnh lẽo khiến hắn giật mình: “Nàng nhiều nước mắt thật đấy……” Vũ Lâu cắn môi, khẽ khóc nức nở, để che giấu sự bi thương của mình, nên nàng cố gắng đè thấp tiếng khóc.
Lam Tranh hôn lên nước mắt của Vũ Lâu: “Nếu nàng không cứng đầu như vậy, thì đâu khổ thế này.”
“Van xin ngươi…… Buông tha cho ta đi……” Lúc nàng nói ra những lời này, giọng điệu vừa nhẹ nhàng, vừa dịu dàng, tràn ngập sự cầu xin khiến người khác thương xót.
Tim Lam Tranh như bị người ta cào xé, đúng là hắn muốn nàng có thái độ nhún nhường, ngoan ngoãn, nhưng khi thấy nàng thế này, hắn bỗng hoài nghi ý muốn chân thật từ sâu trong tim mình. Rốt cuộc là hắn muốn gì?
Nàng cố gắng nén nước mắt: “Van xin ngài, hãy buông tha cho ta……”
Lam Tranh rời khỏi thân thể nàng, cởi dây trói ở hai tay nàng ra, ôm nàng vào lòng: “Nàng biết sai rồi sao?” Nàng không trả lời, Lam Tranh lạnh lùng nói: “Muốn ta bỏ qua cho nàng, thì nàng cũng phải thể hiện một chút thành ý chứ.”
Nàng chậm rãi tới gần hắn, do dự giây lát, rồi ấn nhẹ xuống môi hắn, giọng nói mềm mại dịu dàng: “…… Ta sai rồi……”
Lam Tranh nếm được vị mặn chát của nước mắt đọng trên môi nàng, dù nghe nàng nhận sai nhưng trong lòng lại vô cùng khó chịu: “Vậy nàng muốn ta buông tha cho nàng thế nào?”
Vũ Lâu cũng không biết nên yêu cầu hắn buông tha nàng thế nào. Cứu nàng ra khỏi giáo phường tư? Cho nàng được tự do? Yêu cầu như thế có phải quá xa vời không?
“Đừng gặp lại ta nữa……” nàng nói.
Thì ra điều nàng muốn chỉ đơn giản là không phải gặp lại hắn nữa? Lam Tranh cười lạnh: “Nàng nên từ bỏ suy nghĩ đó đi, ta đã đóng dấu lên người nàng, cả đời này nàng đều phải là của ta.”
Nàng vì tuyệt vọng mà không kìm được, khóc òa lên, tiếng khóc to hơn nhiều khiến hắn càng thêm tức giận: “Nàng có biết rằng, nếu nàng rời khỏi ta, nàng sẽ càng gặp nhiều đau khổ hay không? Nếu ta bỏ mặc nàng trong giáo phường tư, nàng có biết hậu quả sẽ thế nào không?” Không nghe thấy nàng trả lời, hắn liền tách môi nàng ra, đầu lưỡi tiến vào trong miệng nàng, quả nhiên, miệng nàng đầy vị máu tươi tanh nồng. Bên trong miệng đã bị nàng cắn nát.
“Không được cắn nữa.” Lam Tranh ra lệnh: “Nếu nàng thích cắn thì ta cũng không thèm quản, dù sao cũng là chính nàng chịu khổ.”
Vũ Lâu khóc thút thít, ậm ừ đáp: “…… Vâng.”
Chưa bao giờ hắn nói gì mà nàng lại nghe nấy như lúc này, vì thế hắn lại nói: “Ta hỏi nàng, rốt cuộc là vì sao nàng nói Tô Tiêu có thể là ca ca của nàng?”
“Cha ta nói, hắn là con trai của Tô lão hán phu canh, nhưng sau đó, ta vô tình biết được, phu canh cả đời không thành thân, cũng không từng có con rơi. Chính cha ta đã cứng rắn ép lão nhận đứa bé này. Hơn nữa, cha ta đối xử với Tô Tiêu cực kỳ tốt, có những lúc chúng ta cùng phạm lỗi, nhưng hắn luôn chịu phạt nhẹ hơn ta nhiều……”
“Chỉ với lý do buồn cười đó thôi?”
“Khi cha ta còn đi học, ông cũng từng có tình cảm rất tốt với sư muội của mình, mà tính ra, trước thời điểm Tô Tiêu ra đời khoảng một năm, cũng là lúc mà sư muội của ông mất tích…… Rõ ràng là đã tư thông với nhau, sinh ra Tô Tiêu, lén nuôi dưỡng bên ngoài vài năm, sau đó đưa về phủ để giữ bên mình……” Vũ Lâu buồn bã nói: “Mẹ ta cũng phát hiện ra, cho nên rất nhiều năm trôi qua vẫn không quên được chuyện này……” Nàng nói nhiều cũng thấy mệt mỏi, giọng càng trầm xuống: “Tô Tiêu vì ta mà chết…… Lần đầu tiên ta thấy cha ta tức giận như vậy, phạt ta quỳ…… Sau đó còn lén khóc……”
Nghe thấy người này là ca ca của nàng, sự tức giận của hắn tiêu tan đi rất nhiều, kéo nàng vào trong lòng nói: “Là do hắn sơ sảy, nàng đừng tự trách mình.” Hắn chợt nhớ ra điều gì đó, hỏi nàng: “Sư muội của cha nàng tên là gì?”
“Lãnh Tử Nhạc.”
“Hình như ta đã nghe thấy cái tên này ở đâu đó……” Lam Tranh lẩm bẩm. Nhưng hắn cũng không cố nhớ lại, dù sao cũng là chuyện không quan trọng. Người hắn quan tâm nhất vẫn là Tần Vũ Lâu. Lúc này nàng đã từ bỏ ý chí chiến đấu, cả người vô lực, mặc hắn ôm trong ngực.
Lam Tranh ôm chặt lấy nàng, nửa năm qua, bây giờ hắn mới cảm thấy thoải mái. Không cần lo nàng sẽ chạy trốn, không cần lo bị người khác nhòm ngó, nàng chỉ là của hắn thôi. Nghĩ đến đây, hắn lại không kìm được mà đè vai nàng xuống, hôn sâu một hồi.
Một ngày giằng co đã khiến hắn vô cùng mệt mỏi, Lam Tranh ôm nàng không buông, chẳng bao lâu đã đi vào mộng đẹp.
Sáng sớm hôm sau, hắn vừa tỉnh dậy đã phát hiện trong lòng trống trơn. Hắn hoảng sợ ngồi bật dậy vén màn lên tìm nàng, thì thấy nàng đang ngồi trước gương chải đầu, lúc đó hắn mới thở phào một hơi.
Hắn dựa vào giường, vẫy tay với nàng: “Nàng qua đây.”
Vũ Lâu đột nhiên nghe thấy giọng hắn, sợ đến giật bắn cả người, lúng túng quay đầu lại: “Vâng.” Phản ứng của nàng khiến Lam Tranh không thể vui vẻ được, nhưng cũng không nói gì, chờ Vũ Lâu đi đến bên cạnh hắn, hắn mới nắm tay nàng, kéo nàng ngồi xuống giường. Hắn ghé đầu lên đùi nàng hỏi: “Nàng dậy lúc nào thế?”
“Giờ mão.”
Thật ra Lam Tranh cũng không cần nàng phải trả lời chi tiết, mà hắn mong nàng có thể cười nói ‘dù sao cũng dậy sớm hơn ngươi’.
“À.” Lam Tranh nói: “Nàng cố gắng chờ ở đây một thời gian ngắn nữa thôi, đến khi mọi chuyện yên tĩnh lại, ta sẽ đưa nàng ra ngoài.”
“Vâng.”
Lam Tranh cau mày, ngửa đầu nhìn nàng: “Nàng làm sao vậy?”
Nụ cười của nàng cứng ngắc, cố gắng tạo ra một nụ cười dễ nhìn nhất: “Làm sao gì chứ?”
Hắn thấy là lạ: “Dù sao, gần đây ta cũng không thể đến thường xuyên được, nếu không mẫu hậu sẽ mắng ta, nhưng nàng đừng lo, ta nhất định sẽ cứu nàng ra.”
Vũ Lâu không biết nên trả lời thế nào, nếu nói ‘tạ ơn điện hạ’ thì có vẻ khách khí quá, nhất định hắn sẽ mất hứng. Rốt cuộc là nên trả lời thế nào? Nếu là nàng trước kia thì nàng sẽ đáp lời hắn thế nào? Vũ Lâu chần chừ một lúc lâu mới cẩn thận nói: “Ta chờ ngươi.”
Lam Tranh nghe xong, cười híp mắt, hôn lên mặt nàng một cái: “Ngoan lắm, chờ ta tới đón nàng.”
Quấn quít lấy nàng thân thiết một hồi, Lam Tranh mới mặc y phục quay về Vương phủ.