Vương Đàn tiến lên từng bước, dẫm lên vai hắn, một tay kề kiếm vào lưng hắn: “Ngươi còn dám bước lên một bước, ta sẽ giết hắn!”
Vết thương trên mặt Vũ Lâu còn đang chảy máu, nhìn thấy Lam Tranh hôn mê, nước mắt vỡ òa: “Ngươi mau thả hắn ra, hắn phải gọi đại phu—” Vương Đàn cười lạnh: “Tên ngốc này đâu phải bệnh ngày một ngày hai, cuống cái gì chứ, nương nương mau tiếp tục cắt mặt mình đi, nếu không —” đầu kiếm lại ấn thêm một chút vào lưng Lam Tranh.
Sau khi hắn tra tấn xong nữ nhân này, sẽ một kiếm giết chết Độc Cô Lam Tranh, dù sao hắn cũng chỉ có một con đường, chết‼!
Nước mắt chảy xuống miệng vết thương, càng làm nàng đau đớn hơn, nàng cố nén nước mắt: “Ta sẽ làm ngay, ta sẽ làm…” Lưỡi dao lại kề lên mặt.
Đột nhiên, một luồng sáng vụt qua Vũ Lâu, đâm thẳng vào ngực Vương Đàn. Hắn ngạc nhiên nhìn mũi tên đang cắm thẳng vào ngực mình, biết là người kia đã đổi ý, liền nói với Vũ Lâu: “Phải… phải… rất…” Câu kế tiếp chưa kịp nói thì hắn đã nôn ra máu, một mũi tên lại phóng tới, hắn kêu lên một tiếng, rồi ngã gục xuống. Đúng lúc đó, mấy nam nhân cầm đao xông tới, một đao lấy mạng hai kẻ xấu còn đang trố mắt nhìn.
Vũ Lâu lao về phía Lam Tranh, ôm đầu hắn khóc ròng: “Lam Tranh, Lam Tranh, tỉnh lại đi, ngươi ngàn vạn lần đừng có chuyện gì…”
“Vũ Lâu…”
Một giọng nói quen thuộc vang lên, Vũ Lâu theo tiếng nói nhìn lại, thấy Độc Cô Diệp Thành, mắt rưng rưng nhìn hắn một cái, rồi lại tiếp tục cúi đầu gọi Lam Tranh đang gục trong lòng nàng.
Vết thương trên mặt nàng đỏ sẫm, nhìn rất đáng sợ, giống như một đôi môi đỏ mọng đang nhe răng ra cười, cười nhạo Độc Cô Diệp Thành hắn, hại người, hại mình: “Vũ Lâu…” Hắn lại gọi nàng, nhưng nàng hoàn toàn không phản ứng lại, chỉ ôm lấy Lam Tranh khóc, trong lòng rối rắm khó chịu, nhưng nụ cười vẫn không đổi, vỗ vai nàng nói: “Vương phi đừng nóng vội, để bản Vương đưa Thập đệ hồi phủ, nhất định có thể chữa trị cho hắn, vết thương trên mặt nàng cần phải cầm máu trước đã.”
Vũ Lâu vừa nghe xong, liên tục gật đầu: “Đúng rồi, đúng rồi, mau đưa hắn đi chữa trị.”
Tấn vương sai người đỡ Lam Tranh ra ngoài, hắn cùng Vũ Lâu đi phía sau.
“Sao điện hạ lại đến được đây?” Nàng vừa khóc nên giọng nghẹn lại: “Ta đã nghĩ hôm nay chắc phải chết ở đây rồi.”
“Có người trong phủ nhìn thấy nàng đi cùng một người lạ.” Diệp Thành cười: “Ta đã nghĩ sao chẳng lẽ nàng thật sự hồng hạnh vượt tường, thật ra là chạy tới bắt gian.” Vũ Lâu không có tâm tư đùa giỡn: “Dù sao cũng cảm ơn ngươi.” Nàng chỉ vừa nói một cái, vết thương trên mặt bị kéo lại đau thấu xương, lòng lại càng đau đớn hơn, dung mạo của nàng bị hủy, cả đời này nàng không dám soi gương nữa.
Diệp Thành liếc nhìn vết thương đỏ hồng trên mặt nàng nói: “Không ngờ tình cảm của nàng và Thập đệ lại sâu nặng như vậy, đáng để nàng tự hủy dung mạo mình sao.”
Vũ Lâu cúi đầu nói: “Ta còn có thể làm thế nào, hắn mà có chuyện gì, cả nhà Tần gia chúng ta đều không thể thoát tội được.”
Diệp Thành nghe xong, liền thấy an tâm hơn rất nhiều, tự nhủ, thì ra là vậy, nàng không có cảm tình gì với hắn cả.
Đoàn người ngồi xe ngựa về đến Huệ vương phủ, liền đưa Vương gia đang hôn mê vào phòng, y quan đều được gọi hết đến. Vũ Lâu chỉ để một người xử lý miệng vết thương cho mình, Phi Lục cắn khăn tay, khóc nức nở. Vũ Lâu nhìn nàng nói: “Đừng khóc nữa, em khóc làm ta cũng muốn khóc theo, nhưng ta mà khóc, nước mắt rơi vào miệng vết thương, đau lắm.”