Nghe Xem! Là Thời Gian Đang Hát

Chương 19: Hoa đinh hương năm cánh



Tháng năm, hoa đinh hương nở khắp thành phố, nở đầy đường lớn ngõ nhỏ, bất luận đi đến đâu, chỉ cần đang ở trong thành phố này, chắc chắn luôn sẽ nhìn thấy hình dáng đong đưa, ngửi được mùi thơm thanh nhã kia.

Hướng Nghiên cũng cực thích loại hoa này, trước cổng trường trung học ở quê trước đây có mấy cây đinh hương, mỗi buổi sáng mùi hoa phảng phất vào trong trường, tâm trạng cả ngày đều vui vẻ.

Hoa đinh hương dưới quê chỉ có một loại là màu tím, mà nơi đây có hơn mười loại, màu tím, màu trắng, màu đỏ…. Hướng Nghiên cảm thấy, hoa đinh hương màu trắng càng làm cho người ta yêu thích.

Kỳ nghỉ ngày một tháng năm, trong lúc cùng bạn học trong hội sinh viên đi ra ngoài thành phố dạo chơi, cũng là mấy tháng cuối cùng còn ở lại trong hội sinh viên, đột nhiên tâm trạng có chút đa cảm.

Ngày đó, Hướng Nghiên cũng bị hoa đinh hương màu trắng hấp dẫn, mỗi một đóa đều lớn xấp xỉ như nhau, nhưng lại không giống nhau, một vòng một vòng vây quanh cùng một chỗ, trăng trắng như tuyết, giống như những bông tuyết li ti ở mùa đông.

“Học tỷ, chị đang làm gì vậy?”

Hướng Nghiên không cần quay đầu lại cũng biết người phía sau là ai, trừ Vương Thiến Thiến ra, có rất ít người kêu cô như vậy, hoặc là trực tiếp kêu tên, hoặc là gọi tên cô ở trước hai từ học tỷ. Cô nhóc Vương Thiến Thiến này, luôn không giống với người khác.

“Học tỷ?” Người kia lại đến gần một chút, âm thanh vẫn ngọt trước sau như một.

Hướng Nghiên hơi hơi nghiêng đầu, “Đang ngắm hoa.”

“Có cái gì đẹp. Khắp đường phố đều như vậy.”

Hướng Nghiên khẽ cười: “Em từ nhỏ đã lớn lên ở đây, đương nhiên không thấy gì lạ, chính là từ sau khi chị đến thành phố này mới nhìn thấy hoa đinh hương màu trắng.” Nói xong, lại đưa tay ra vuốt lên cánh hoa, cảm nhận xúc cảm mềm mại nhẵn nhụi.

“Vậy chị có từng nghe qua một truyền thuyết không? Về hoa đinh hương đó?”

“Sao?”

“Truyền thuyết hoa đinh hương đều chỉ có bốn cánh hoa, nếu có thể tìm được một bông hoa đinh hương năm cánh, nhất định sẽ gặp được tình yêu tốt đẹp. Lúc nhỏ em từng vì những lời này tìm kiếm một thời gian thật dài, đáng tiếc là vẫn chưa từng nhìn thấy.”

“Em không phải là đến đùa chị phải không?” Hướng Nghiên đưa lên một bông hoa cho Vương Thiến Thiến xem. Trong bốn cánh hoa đang bao bọc, có một cánh hoa còn nhỏ, cánh hoa thứ năm đang cố gắng, kêu ngạo vươn lên.

Vương Thiến Thiến kinh ngạc kêu lên: “Học tỷ! Chị thực sự tìm được rồi! Thật sự có một truyền thuyết như vậy, là thật!” Sau đó cô hái bông hoa kia xuống, đưa vào tay Hướng Nghiên, cười nói: “Học tỷ, có một tình yêu tốt đẹp nha.”

Hướng Nghiên bất đắc dĩ khẽ cười, tình yêu tốt đẹp à? “Đáng tiếc, hoa kỳ quá ngắn, còn chưa kịp làm cho nhiều người thưởng thức vẻ đẹp của nó thì đã héo tàn.”

Vương Thiến Thiến sửng sốt, nghĩ một chút nói: “Nhưng mà, chỉ cần có người nhớ nó xinh đẹp, là đủ rồi, không phải sao?”

Gió nhẹ thổi qua, những lọn tóc dài của học tỷ nhẹ nhàng bay lên, Vương Thiến Thiến muốn vươn tay chạm vào, muốn nhẹ nhàng ôm chị ấy vào ngực, nhưng mà, cũng chỉ là muốn mà thôi. Chuyện Vương Thiến Thiến có thể làm, chính là đứng ở một bên như thế này, mê mẩn nhìn sườn mặt của chị ấy. Nhìn chị ấy nhẹ nhàng cười với bông hoa, nhìn động tác chị ấy khẽ vuốt mái tóc, suy nghĩ vì sao ngay cả sườn mặt thôi cũng làm cho người ta cảm thấy chói mắt?

.

.

.

Hướng Nghiên vẫn suy nghĩ câu truyện hoa đinh hương năm cánh đó, là do Vương Thiến Thiến thuận miệng lừa mình. Cho nên trong vườn trường lại nhìn thấy hoa đinh hương, cô tò mò nhìn, quả nhiên, vài ngày trôi qua, đều không có thấy qua bông hoa có năm cánh.

“Hướng Nghiên!”

Nghe thấy có người kêu mình, Hướng Nghiên vội quay đầu lại nhìn, thì ra là bạn học năm ngoái cùng nhau diễn kịch trên sân khấu Lục Khải, Lục Khải khoa tài chính.

“Cái này cho cậu.” Lục Khải nói xong nhét vào tay cô vật gì đó, “Nhất định phải tới nha!” Nói xong bỏ chạy.

Hướng Nghiên cúi đầu nhìn, là vé xem phim. Vô duyên vô cớ….. đưa cái này cho mình làm gì?

Hướng Nghiên không đi, Lục Khải này chính là cô thường xuyên gặp trong lúc tập luyện cho vở kịch, sau buổi liên hoan cuối năm đó cũng không có liên hệ gì nữa, đột nhiên nhận được một lời mời như vậy, cô đương nhiên sẽ không đi.

Buổi tối lại nhận được một cuộc điện thoại từ một số xa lạ gọi tới, bắt máy nhưng không có âm thanh, định ngắt điện thoại, bên kia lại nói. “Tôi vẫn đợi đến khi hết giờ xem phim, cậu cũng chưa đến, cậu ngay từ đầu không tính sẽ đến đây phải không?”

“Lục Khải?”

“Ừ, là tôi. Tôi….. Hướng Nhiên, cậu có thể đi ra một chút không? Tôi đang ở dưới lầu.”

“Hiện tại chắc cũng quá muộn rồi?” Đã hơn 9 giờ, cô không biết một loạt hành động kỳ quái của cậu ta rốt cuộc là muốn làm gì.

“Chỉ nói mấy câu.”

“Có cái gì thì nói trong điện thoại luôn đi.”

Ấp a ấp úng thần thần bí bí, trực giác của Hướng Nghiên cho biết sẽ không phải là chuyện tốt gì, lại nghĩ tới Vương Thiến Thiến nói tình yêu tốt đẹp, cô không khỏi khẽ nhíu mày, không phải là loại đào hoa giống như thế này chứ?

Quả nhiên, ngày hôm sau gặp được Lục Khải trong trường, đột nhiên thổ lộ với mình, Hướng Nghiên có chút dở khóc dở cười. “Mình cảm thấy, chúng ta đều không hiểu biết đối phương, vẫn là làm bạn học, sẽ tốt hơn.” Cô khéo léo từ chối cậu ta, hy vọng chuyện này đến đây là ngừng lại.

Nhưng mà Lục Khải vẫn rất cố chấp: “Từ năm ngoái tôi bắt đầu thích cậu, nhưng mà bởi vì cậu rất vĩ đại, cho nên tôi vẫn không dám thổ lộ với cậu, chỉ là, sang năm sẽ tốt nghiệp, tôi sợ mình sẽ hối hận.”

“Cậu cũng biết sắp tốt nghiệp, vậy còn làm chuyện như vậy để làm gì? Dù sao kết quả vẫn là giống nhau.”

“Phải, chúng ta vẫn chưa hiểu biết, nhưng cậu cũng nên cho tôi cơ hội hiểu biết cậu có phải không? Hơn nữa, có một số chuyện mặc dù đã sớm biết kết quả, không phải cũng có rất nhiều người bất kể hậu quả để làm sao? Có lẽ sẽ không chừng sẽ làm thay đổi kết quả?”

“Học kỳ này mình bận rộn nhiều việc, học kỳ sau càng bận, hơn nữa, mình thực sự cảm thấy được chúng ta thích hợp làm bạn học hơn.”

“Tôi….” Cậu ta có chút mất mát, lại vẫn không cam lòng, “Vậy nếu như bạn học mời cậu đi ra ngoài ăn cơm, cậu có đồng ý không?”

Hướng Nghiên mỉm cười, “Bạn học thôi, xem tâm tình đã.” Nói xong xoay người rời khỏi, cũng không nhìn biểu tình của cậu ta, cậu ta là là người sống tương đối nội tâm, lúc trước cùng hợp tác đã biết, vừa rồi cậu ấy nói ra những lời đó, hẳn cũng đã do dự lâu mới có dũng khí nói. Hướng Nghiên không đành lòng tổn thương cậu ta, cho dù là cảnh tượng thổ lộ cùng lời thoại đều không khác gì những lần cô nghe qua trong quá khứ, nhưng mà lúc này đây, cô không có tiết kiệm vẻ mặt tươi cười.

Không biết vì sao, hình như trong cuộc sống gần đây, có rất nhiều nhân tố khiến cô mỉm cười. Ví dụ như… một tiếng “Học tỷ” ngọt ngào kia, thời điểm nghe thấy luôn làm cho cô không tự chủ được mà cong khóe miệng lên.

.

.

.

Tháng năm mới qua được một nửa, nhiệt độ không khí liền nhanh chóng tăng vọt lên, sớm đã đến mùa mặc váy, đây là một mùa thuộc về con gái.

Lúc hai người Vương Thiến Thiến cùng Nguyệt Lượng đồng thanh nói “Không có váy”, Lí Nam lộ ra biểu tình khó tin. “Thiến Thiến không mặc váy thì tớ biết, Nguyệt Lượng cậu cũng không có váy?”

“Vì sao tớ nhất định phải có váy?”

“Người có đối tượng chắc cũng nên có váy chứ?”

“Thiến Thiến cũng có đối tượng mà, không phải cậu ấy cũng không có?”

“Nhưng mà….” Lí Nam dừng lại một chút, hỏi Vương Thiến Thiến, “Sao cậu cũng không mặc váy vậy?”

“Hỏi nhiều như vậy làm gì?” Vương Thiến Thiến vốn đang xem náo nhiệt, thỉnh thoảng sẽ cười một chút, không nghĩ tới Lí Nam lại đột nhiên làm khó dễ với cô. Sau đó Nguyệt Lượng nhân lúc Lí Nam cùng Vương Thiến Thiến nói chuyện, chuồn đi mất.

Vương Thiến Thiến thuận tay cầm một con thú nhồi bông trên giường lên nói: “Haiz, gần đây hình như tớ lại cao lên, hình như cũng béo lên một chút, cảm thấy được cái giường này hơi nhỏ, không đủ chỗ ngủ.”

“Này!” Lí Nam lên tiếng ngăn cản cô, “Không hỏi thì không hỏi thôi, đừng lấy tiểu hùng của tớ ra trút giận.”

Vương Thiến Thiến cười đến thực gian ác, “Hì hì, hình như chen chúc một chút cũng có thể miễn cưỡng ngủ được.” Nói xong lại sờ sờ lỗ tai của con gấu kia, lại đưa nó tới trước ngực ôm, lẩm bẩm: “Có thể để con gấu này xuống dưới không?”

“Được rồi được rồi…….” Lí Nam chạy nhanh tới, bò lên đầu giường đoạt lại tiểu hùng.

“Tớ không để ở chỗ cậu nữa, được chưa?

Sau khi leo xuống nhìn bốn phía xung quanh, thuận tay ném tiểu hùng lên giường của Nguyệt Lượng, bởi vì trên giường của cô ấy cùng với Tống Nhiên đều đã bị bao phủ bởi những con thú nhồi bông. Lí Nam thích các loại thú nhồi bông đáng yêu, mỗi lần nhìn thấy đều không thể không mua về, hệ quả là mấy anh chàng theo đuổi cậu ấy biết sở thích này cũng thường xuyên tặng, đến nỗi làm cho mấy con thú nhồi bông ngập lụt khắp phòng.

Sau đó thật sự không có chỗ để, Vương Thiến Thiến và Nguyệt Lượng khuyên bảo giúp cô đem mấy món đồ chơi ấy về nhà. Lúc đi đến nhà của Lí Nam, Vương Thiến Thiến mới chính thức sụp đổ, tràn đầy một phòng đều là đồ chơi………


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.