Nghe Xem! Là Thời Gian Đang Hát

Chương 55: Ba chữ



Có lẽ vẫn nên gọi cho Nguyệt Lượng cố vấn một chút đi, Vương Thiến Thiến vừa rửa tay vừa nghĩ như vậy. Một phút sau, kết nối được với điện thoại của Nguyệt Lượng, nhưng tất nhiên Nguyệt Lượng đã ngủ, lúc nói chuyện phát âm rất không rõ ràng. Vương Thiến Thiến trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói:

“Những thứ cậu chỉ căn bản không được nha, làm cho chị ấy tức giận rồi.”

“Hử? Sao lại như thế? Cậu chắc chắn là làm dựa theo những gì tớ dạy sao?”

“Đúng vậy, sau đó chị ấy chảy máu, còn đá tớ xuống giường, rõ ràng đã làm chị ấy đau.”

“Thế cậu không hỏi cảm nhận của chị ấy à?”

“Có hỏi mà.”

“Cậu hỏi thế nào?” Nguyệt Lượng trở mình, tiếp tục nhắm mắt nói điện thoại.

Đầu tiên tớ hỏi chị ấy, đau không? Chị ấy nói không đau. Sau đó chảy máu, tớ hỏi có phải là bị trầy xước hay không, chị ấy nói không phải. Tớ lại hỏi chị ấy có phải tới tháng hay không, chị ấy liền đá tớ xuống dưới.” Tiếp theo Nguyệt Lượng ở đầu dây bên kia không có động tĩnh, Vương Thiến Thiến nói: “Này, cậu đừng ngủ, cậu nói chuyện đi.”

“Không đá cậu mới là lạ.” Ngay cả nằm Nguyệt Lượng cũng cảm giác được rõ ràng trên đỉnh đầu có ba vạch đen.

“Tại sao?” Vương Thiến Thiến tiếp tục hỏi tới.

“Cậu ngốc thật hay giả ngốc thế?”

“Tại sao chứ?” Vương Thiến Thiến nghĩ thầm, tớ đúng là không nghĩ ra, nếu không hỏi cậu làm gì.

Nguyệt Lượng bên kia im lặng hồi lâu, nhịn cười nói: “Honey, chúc mừng cậu, cậu trúng thưởng rồi!”

“A! Ý cậu là? Ý cậu là………” Bạn Vương Thiến Thiến cấp bậc tiểu học cuối cùng cũng thông suốt.

“Đúng vậy đúng vậy!”

“A!” Vương Thiến Thiến thét chói tai, “Tớ đây không thèm nghe cậu nói nữa!” Tắt điện thoại, lập tức đi gõ cửa phòng của Hướng Nghiên, xoay xoay nắm cửa, lần này lại khóa rồi.

Nguyệt Lượng cúp điện thoại, từ từ thiếp đi. Trong mơ vẫn còn cười nhạo Vương Thiến Thiến trẻ con, không hiểu phong tình, chỉ số thông minh nhà trẻ………….

Vương Thiến Thiến lại ra sức gõ cửa.

Hướng Nghiên hỏi: “Có chuyện gì?”

Vương Thiến Thiến nghĩ một chút nói: “Học tỷ, phòng khách không có chăn.”

“Cũng không lạnh, không cần đắp chăn.”

“Học tỷ, em có thể đem gối cất vào không?”

Hướng Nghiên mở cửa, “Xem như em có khí phách, cả gối cũng không cần.”

Nói xong đưa tay ra túm lấy chiếc gối Vương Thiến Thiến đang ôm. Kết quả Vương Thiến Thiến lại ôm gối nhảy lên giường nằm. Hướng Nghiên trừng mắt nhìn cô, “Không phải chỉ cất gối à? Em vào làm gì?”

Vương Thiến Thiến ngụy biện nói: “Em lớn lên ở trên gối, chị đồng ý cho nó vào, cũng chính là đồng ý cho em vào.”

“Vô lại!”

Vương Thiến Thiến cười hì hì, nghĩ thầm, không vô lại sao có thể leo được lên giường của chị? Thuận tay để gối xuống, cô nằm sấp lên giường, xốc chăn lên xem những vệt máu nhỏ li ti trên giường. “Học tỷ, chị lại đây.”

Hướng Nghiên đứng ở cạnh giường, tức giận liếc nhìn cô một cái, “Chuyện gì?”

“Chị lại đây.” Vương Thiến Thiến lại vẫy vẫy tay.

Hướng Nghiên lại đến gần hai bước, “Để làm gì?”

Vương Thiến Thiến chỉ chỉ vài giọt máu kia, vẻ mặt đầy mong đợi.

Hướng Nghiên chỉ liếc mắt một cái, sau đó thản nhiên nói: “Không phải em nói là chị tới tháng sao? Đó chính là tới tháng đó.”

“Em biết đó không phải……… Học tỷ……….” Vương Thiến Thiến quỳ ở cuối giường ôm lấy Hướng Nghiên, định ôm chị ấy lên giường. Hướng Nghiên đẩy tay cô ra, “Nghĩ cũng đừng nghĩ!” Sau đó lách qua phía giường bên kia, tắt đèn.

Hướng Nghiên cũng đã nói Vương Thiến Thiến là vô lại, như thế đương nhiên Vương Thiến Thiến phải phát huy đầy đủ đặc tính của vô lại mới được. Người không biết xấu hổ nào đó, lại hướng bàn tay tội ác nhỏ bé về phía Hướng Nghiên……….. Hướng Nghiên phủi tay cô ra, “Ngủ!”

Cả người của Vương Thiến Thiến dán qua đó, khóc lóc nói: “Em sai rồi không được sao?”

“Không được!”

“Học tỷ……….” Vương Thiến Thiến nghiêng người, nằm sấp lên người Hướng Nghiên, nhẹ nhàng mút lấy cổ chị ấy.

“Đau………..”

“Lần này em sẽ cẩn thận………..” Nụ hôn nóng rực thẳng tắp xuống phía dưới…………

“Không………. được……….”

“Học tỷ………….” Lại kêu một tiếng thâm tình như vậy, sau đó Vương Thiến Thiến cúi đầu chôn ở hai chân của chị ấy.

“Ưm……”

Hướng Nghiên lại dễ dàng rơi vào nụ hôn dịu dàng như vậy………….

.

.

.

Ánh mặt trời sáng sớm ngày chủ nhật thật đẹp, Vương Thiến Thiến tao nhã duỗi người ra, từ từ ngồi dậy từ trên giường của Hướng Nghiên. Cúi đầu muốn tìm bằng chứng để lại tối hôm qua, lại phát hiện ga giường không biết đã được đổi cái mới từ lúc nào. Cẩn thận ngẫm nghĩ lại, nhớ ra hình như trong giấc mơ mình không ngừng lăn tròn……………

Vừa mở cửa phòng đã thấy Hướng Nghiên vừa uống trà vừa xem tivi, sau đó cô rất tự nhiên đi rửa mặt đánh răng, tiếp theo lại rất tự nhiên ngồi bên cạnh Hướng Nghiên nói: “Em đói bụng.” Hướng Nghiên không để ý tới cô, cô lại ra sức lay lay cánh tay của Hướng Nghiên, “Em đói bụng……….”

“Vương Thiến Thiến, hình như đã lâu lắm rồi em không về nhà ha?”

“Trời nóng như vậy, lười chạy tới chạy lui.”

“Hình như lúc mùa đông em cũng nói như vậy, chẳng qua khi đó nói là trời lạnh.”

“Aizz, mỗi lần trở về nhà lại phải đi xe một tiếng, hơn nữa em trở về, chị nhớ em thì phải làm sao bây giờ?”

“Ai nhớ em chứ.”

“Ừ thì, là em nhớ chị, được chưa?”

“Vậy còn được.”

“Chị xem em đây ngày ngày nhớ chị, sau đó cuối tuần đi qua đi lại giữa kí túc xá và nhà chị…………..”

“Hay là………… Em dọn đến đây ở cùng chị?”

Vương Thiến Thiến chờ mong những lời này đã lâu, tuy rằng đồ đạc của cô sớm chiếm đầy một cái tủ quần áo của Hướng Nghiên, tuy rằng đã sớm có chìa khóa nhà Hướng Nghiên, nhưng dù sao đây cũng là Hướng Nghiên chính thức mời cô ở chung nha! Nhưng mà ngoài mặt cô vẫn còn cần phải rụt rè một chút, “Như vậy được không?”

“Ồ, không muốn thì thôi.”

“Em đâu nói không, được rồi, chị đã mãnh liệt yêu cầu, vậy em đáp ứng thôi.”

“Vô lại!”

“Không phải là chị thích vô lại sao?” Nói xong lại kề qua vây Hướng Nghiên trong sô pha hôn hôn, “Còn đau không?”

“Cái gì?”

“Ga trải giường đâu?”

“Vứt rồi.”

“Chị vứt làm gì chứ?”

“Chẳng lẽ chị phải treo lên à?”

“Cho em đi, em treo lên……….”

Thật ra, một thứ có ý nghĩa kỷ niệm như vậy……… sao lại có thể vứt đi được? Nhưng mà người cao ngạo nào đó cũng sẽ không để cho Vương Thiến Thiến lồng kính treo lên được.

.

.

.

Vì chúc mừng Hướng Nghiên nhận được thư thông báo trúng tuyển nghiên cứu sinh, Vương Thiến Thiến kêu ba tên trong phòng ngủ, Trương Thiên Nhất, Triệu Đình cùng đi hát.

Triệu Đình và Nguyệt Lượng cùng song ca một loạt những bài hát gắn liền với kỷ niệm thời thơ ấu, như là “Cảnh sát trưởng mèo đen”, hay “Ngàn năm đợi một”………….

Những người còn lại tự động nhường chỗ cho hai vị chiếm micro này, tụ họp lại một nơi cùng trò chuyện.

Nói một lúc, Lí Nam nói đến Vương Thiến Thiến và Trương Thiên Nhất, vẫn luôn yêu nhau thắm thiết như vậy, được rất nhiều bạn học hâm mộ. Vì thế hỏi Vương Thiến Thiến, “Cậu và Tiểu Nhất ở bên nhau đã bao nhiêu năm rồi?”

Vương Thiến Thiến đưa tay lên đếm đếm hết nửa ngày, “Cũng khoảng gần năm năm thì phải…………”

Lí Nam tiếp tục bà tám, “Phát triển đến mức gì rồi?”

Vương Thiến Thiến sửng sốt, “Mức gì cái gì?”

Lí Nam cho là cô thẹn thùng, vội nói: “Được rồi, tớ không hỏi cậu, những chuyện như vậy tớ vẫn nên đi hỏi nhà trai, chắc chắn cậu sẽ ngại nói.” Vì thế Lí Nam đi lại bên cạnh Trương Thiên Nhất hỏi cậu: “Nói một chút đi hai cậu phát triển đến mức nào rồi?”

Trương Thiên Nhất cẩn thận suy nghĩ, nghiêm túc sắp xếp lại từ ngữ, để làm cho Lí Nam tin tưởng bọn cậu là tình nhân, lại khó mà nói trong sáng như vậy, vì thế nói: “Chuyện nên làm, đều làm rồi.” Chuyện không nên làm, thì chưa làm gì cả, đương nhiên, chuyện nên làm chỉ là nắm tay và ôm.

Những lời này rơi vào tai người khác, đã thay đổi ý nghĩa, trong đầu Lí Nam lập tức tưởng tượng được một cảnh tượng khác.

Vương Thiến Thiến lập tức đỏ mặt, Lí Nam dựa vào sô pha cười ha hả. Vương Thiến Thiến liếc mắt nhìn về phía Hướng Nghiên, Hướng Nghiên cũng liếc nhìn cô một cái, mỉm cười. Trong tim Vương Thiến Thiến lại thình thịch một chút.

Sau đó Hướng Nghiên làm nhân vật chính của ngày hôm nay, liên tục bị mời rất nhiều rượu, Vương Thiến Thiến vẫn là thừa dịp người khác không chú ý đổi lại thành hồng trà.

Sau đó nữa Vương Thiến Thiến theo Hướng Nghiên đi nhà vệ sinh, lúc sắp đi tới cửa, cô giữ chặt lấy Hướng Nghiên nói: “Học tỷ, vừa nãy Tiểu Nhất nói những chuyện đó, chị đừng để trong lòng, cậu ấy lừa bọn họ, giữa em và cậu ấy, chị hẳn là biết…………”

Thấy xung quanh không có người, Hướng Nghiên nhẹ nhàng ôm lấy Vương Thiến Thiến, nói bên tai cô: “Chị biết, chị yêu em như vậy, sao lại không tin em?”

Chị yêu em. Lời đường mật êm tai nhất giữa người yêu. Ba chữ đơn giản, bao hàm vô số câu chữ. Tình sâu như biển, nồng tình mật ý. Vương Thiến Thiến bị một câu này làm cho hoảng sợ. Học tỷ nói yêu mình? Trước đó chưa từng chính thức nói như vậy………….

Bỗng nhiên nghe thấy tiếng Nguyệt Lượng đi ra gọi điện thoại, Hướng Nghiên vội buông Vương Thiến Thiến ra, xoay người đi vào nhà vệ sinh.

Nguyệt Lượng gọi Vương Thiến Thiến, “Khiếm Nhi, có chuyện gì vậy?”

“Không có.”

“Vậy cậu làm gì thế?”

“Tớ nói rồi đang đợi học tỷ.”

“Thế cậu bình tĩnh một chút……….”

“Tớ rất bình tĩnh mà.”

“Đi ngược tay rồi kìa(1)………”

“…………..” Sau khi Vương Thiến Thiến phục hồi lại tinh thần, bỗng nhiên cảm thấy cơ thể lâng lâng, có ảo giác cơ thể nhẹ như chim yến.

Nguyệt Lượng đi đến trước mặt cô, thấy cô cười ngu ngốc như vậy, nhỏ giọng hỏi: “Không phải cậu………… đang đợi học tỷ à? Cậu đi theo tớ làm gì?”

“Á?” Vương Thiến Thiến khôi phục lại vẻ mặt lúc trước, vội ngừng chân, quay đầu nhìn về phía Hướng Nghiên đang đứng trước cửa nhà vệ sinh khoanh tay nhìn mình, dưới ánh đèn ấm mặt của Hướng Nghiên có hơi chút mờ nhạt, Vương Thiến Thiến không biết là chị ấy đang cười hay là tức giận, chỉ bước hai ba bước, phát huy ưu thế của chân dài, cấp tốc chạy đến trước mặt Hướng Nghiên. “Học tỷ, chúng ta trở về nhà sớm một chút đi.” Cô thấy Hướng Nghiên đang cười.

Em thích chị cười với em, dù là nụ cười mỉm rất nhỏ đọng lại ở khóe miệng, cũng có thể làm cho tim em theo đó mà rộn rã không thôi.

.

.

.

Sáng hôm sau, Vương Thiến Thiến vừa mở mắt, đập ngay vào mắt chính là một trái dâu tây đỏ tươi, cô khẽ cười, thỏa mãn hôn lên trái dâu tây, “Chào~”

“Chịu dậy rồi à?” Hướng Nghiên đẩy đầu cô từ ngực mình ra, nhìn những dấu hồng nhạt đó, ai oán nói: “Em thế này làm sao chị ra ngoài được đây!”

“Mặc quần áo lên là che hết rồi.”

“Em nói cho chị biết chỗ này che thế nào?” Hướng Nghiên vừa lấy tấm gương nhỏ ra soi, vừa chỉ chỉ một đốm màu đỏ sậm rõ rệt trên cổ mà người ta không thể không chú ý được.

“Ấy, học tỷ, chị cứ nói là bị muỗi cắn!”

“Đúng vậy, là một con muỗi không biết xấu hổ, cắn một cái còn chưa đủ!”

“Vậy đừng ra ngoài………….” Người nào đó ngủ đủ rồi lại tấn công qua đó………

“Học tỷ, em muốn mỗi ngày đều nói ba chữ với chị.”

Hướng Nghiên gối đầu lên cánh tay của Vương Thiến Thiến, hơi hơi nhấc đầu lên: “Ba chữ nào?”

“Chữ thứ nhất là chào, hai chữ khác là ngủ ngon.” Vương Thiến Thiến nghiêm túc nói.

“Ồ……… Hại chị vui mừng lãng phí một lần.”

“Chị không cảm thấy, ba chữ này đơn giản lại nhẹ nhàng, nhưng muốn nói cả đời, lại là một chuyện không hề dễ dàng sao?”

“Ừm, thế chị cũng bổ sung từ đầu tiên của hôm nay. Chào.”

Hy vọng mỗi ngày mở mắt có thể nhìn thấy chị, nói với chị một tiếng chào; hy vọng mỗi ngày trước khi ngủ cũng đều có thể ôm lấy chị, nhẹ giọng nói với nhau một câu ngủ ngon.

Chú thích:

(1) Đi ngược tay: từ gốc tiếng Trung là 顺拐 (thuận quải). Khi bước đi chúng ta sẽ kết hợp với đánh tay. Chân trái bước thì tay phải đánh và ngược lại, còn trong trường hợp này thì Vương Thiến Thiến bước chân và đánh tay cùng một bên cho nên Nguyệt Lượng mới bảo là đi ngược tay. Thường trong những tình huống khẩn trương hoặc không tập trung thì mới xuất hiện hiện tượng “thuận quải” này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.