Nghe Xem! Là Thời Gian Đang Hát

Chương 70: Dựa vào cái gì



Hai người đứng đối mặt, mũi chân gần như chạm mũi chân, Vương Thiến Thiến nhìn thấy rõ có giọt nước mưa chảy xuống vũng nước đọng dưới chân Hướng Nghiên. Cô thật hy vọng mình có thể phá tan hết tất cả mọi ngăn cách trở ngại, dũng cảm mà ôm Hướng Nghiên vào trong ngực, nói cho mọi người nghe, hai người bọn cô ở bên nhau tương lai cũng sẽ rất hạnh phúc, nhưng mà, cô dựa vào cái gì?

“Cho nên, em cứ như vậy mà buông tay chị là bởi vì em không yêu chị nữa sao?” Hướng Nghiên nói xong, nước mắt theo đó mà rơi xuống.

“Phải.” Vương Thiến Thiến cắn chặt răng, từ trong cổ họng khó khăn mà tràn ra từ này.

“Vương Thiến Thiến! Em là đồ khốn kiếp vô liêm sỉ lại ấu trĩ!” Hướng Nghiên gào lên, giơ tay lập tức một cái tát dừng trên mặt Vương Thiến Thiến. Chị ấy dùng tay trái đánh, lực không mạnh, nhưng trong khoảnh khắc chiếc nhẫn trên tay chạm vào mặt, Vương Thiến Thiến cảm giác được thứ đồ kim loại kia chạm vào đau nhói trong lòng.

Cả đời này của Vương Thiến Thiến, vẫn luôn được nuông chiều từ bé, từ nhỏ đến lớn chưa có ai đánh cô, hai mươi mấy năm qua, chỉ ăn qua hai cái tát, đều là của Hướng Nghiên. Cô nâng tay xoa xoa hai gò má nóng rát, cảm giác giống như chiếc nhẫn kia để lại dấu vết trên mặt cô, làm sao cũng không xóa được. “Đúng! Chị mắng rất đúng!” Cô đột nhiên cười, ra vẻ thoải mái mà nói: “Con người của em vốn như vậy, không gì có thể làm cho em thích thật lâu, con người cũng vậy, hiện giờ em không yêu chị nữa, cho nên chia tay đi.”

Hướng Nghiên đột nhiên cảm thấy được Vương Thiến Thiến ở trước mắt làm cho mình vô cùng xa lạ, bàn tay run rẩy của chị ấy xoa má phải của Vương Thiến Thiến, hỏi lại một lần lại một lần: “Vì sao?”

Vương Thiến Thiến đành phải quay đầu đi nói: “Không có vì sao, cứ như vậy đi, chị đừng khóc, em không muốn thấy chị khóc, em phiền.”

“Vương Thiến Thiến………” Giọng điệu của Hướng Nghiên, sớm từ phẫn nộ chuyển sang cầu xin, “Thiến Thiến……….. Đừng như vậy được không?” Đây là lần đầu tiên, Hướng Nghiên dùng thái độ như vậy đối với cô.

Trong lòng Vương Thiến Thiến vẫn như luôn căng như dây đàn, sắp phải đứt. Cô không biết giây tiếp theo, cô có phải là sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ hay không. Vì vậy cô không để cho mình có cơ hội hối hận, dùng sức đẩy Hướng Nghiên ra nói: “Vậy chị tiếp tục ở đây khóc đi, em đi đây.”

Hướng Nghiên bị cô đẩy như vậy, ngã lăn trên mặt đất, cô đi ngang người chị ấy, nhắm mắt lại cố nhịn không nhìn tới, chỉ là trong khoảnh khắc đi ngang qua, cô lại nhớ đến lần đầu gặp, khuôn mặt tươi cười đó của Hướng Nghiên. Hiện tại, trên khuôn mặt ấy, tràn ngập nước mắt. Cô biết lần này đi có thể sẽ không bao giờ quay đầu lại, nhưng vẫn nhẫn tâm không dám cúi đầu. Trong tay nắm lấy chiếc nhẫn Hướng Nghiên tặng cô, siết chặt tạo ra một dấu tròn ửng đỏ.

Mưa bên ngoài vẫn rơi không ngừng, Vương Thiến Thiến cả trú mưa cũng không thèm, ngửa đầu đi về phía trước, cô nghĩ đến, cơn mưa này quá lớn rồi, rơi cả vào trong mắt cô. Không biết là ai cảm động ai.

Lúc Vương Thiến Thiến đi quên đóng cửa, Hướng Nghiên ngồi bệt dưới đất, trơ mắt nhìn người nọ biến mất trước mắt, lại không biết phải nói như thế nào để giữ cô ấy lại, chị ấy rất hận tính cách đáng chết này của mình, rõ ràng là không đành lòng như vậy, rõ ràng là không buông xuống được như vậy, vậy mà không học được giữ lại. Có phải chị ấy nên một khóc hai nháo ba thắt cổ hay không? Nhưng mà dùng phương pháp như vậy để giữ một người ở lại, có ý nghĩa gì chứ?

Gió nhẹ thổi qua làm cho cánh cửa khép rồi lại mở, đột nhiên mưa to tầm tã, cửa bị gió thổi đóng chặt lại. Vang lên ầm một tiếng, Hướng Nghiên mới đứng dậy từ mặt đất, tìm điện thoại trong túi xách, gọi cho Vương Thiến Thiến, kết quả, tiếng chuông điện thoại truyền ra từ phòng ngủ. Chị ấy luống cuống, hấp tấp cầm lấy chìa khóa rồi đi ra cửa.

Rạng sáng 4 giờ, có người đi thang lang không mục đích trong mưa, có người đi đi dừng dừng tìm kiếm đứa nhóc bỏ nhà kia. Đêm tối dày đặc, mưa rất to, thế giới đều nhìn không rõ ràng.

Đợi cho trời sáng, mưa tạnh rồi, Hướng Nghiên mới lê bản thân mệt mỏi của mình trở về nhà một lần nữa. Chị ấy nghĩ, mình rốt cuộc đã làm sai chuyện gì? Vì sao lại đối xử với mình như vậy? Mà người duy nhất có thể cho chị ấy đáp án, không còn nữa.

Về đến nhà, phát hiện hai chiếc điện thoại vẫn im lặng nằm cạnh nhau như trước, không có một cuộc gọi nhỡ, không có một tin nhắn. Rốt cuộc đã đi đâu rồi chứ?

Tình yêu luôn đoán được bắt đầu, lại không đoán được kết cục.

Thật sự không thể ở bên nhau sao? Chết cũng không muốn buông tay, nhưng mà vì cái gì em lại muốn buông chị chứ?

.

.

.

Vào một buổi sáng vừa tạnh mưa, Triệu Đình đang nằm trên giường mộng đẹp ngọt ngào với bạn trai thứ n. Bỗng nhiên một trận đập cửa dồn dập làm cô ấy bừng tỉnh giấc mộng xuân này. Cô ấy căm phẫn vuốt lại đầu tóc rối bời từ trên giường ngồi dậy, tuy rằng sớm để lại tóc dài, cô ấy vẫn có thói quen xõa tóc ngủ đến rối tung rối mù. Mở cửa, thấy Vương Thiến Thiến ướt sũng đứng đó, Triệu Đình lập tức tỉnh táo.

“Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?” Triệu Đình đỡ lấy Vương Thiến Thiến đang yếu ớt, vừa chạm tay vào là một mảnh lạnh lẽo.

“Chị Triệu Đình…….” Vương Thiến Thiến thấy chị ấy, liền khóc ầm lên một trận.

Triệu Đình đóng cửa, đỡ cô vào trong ngồi xuống, lại lấy khăn mặt đến lau nước mưa trên người cô, “Đừng khóc, đừng khóc, có chuyện gì từ từ nói.”

Vương Thiến Thiến lau lau nước mắt, mới nghẹn ngào nói: “Em và Hướng Nghiên đã chia tay…..”

“Cái gì?” Hướng Nghiên đá em? Không thể nào?” Triệu Đình đứng bật dậy, sao Hướng Nghiên lại có thể như vậy?

Vương Thiến Thiến lắc đầu, “Là em nói chia tay….”

Triệu Đình nghe xong, tức giận đến mức đẩy Vương Thiến Thiến: “Em đá Hướng Nghiên? Vậy em khóc với chị cái gì?”

“Em…..” Vương Thiến Thiến muốn nói lại thôi, những lời đó cũng không thể nói với Triệu Đình, Triệu Đình nhất định sẽ nói cho Hướng Nghiên. Nhưng mà hiện giờ cô thật sự không biết nên tìm ai để kiếm một chút an ủi, Trương Thiên Nhất và Nguyệt Lượng không ở đây, Lí Nam đã sớm ở chung với bạn trai, Tống Nhiên còn trọ tại trường với bạn cùng phòng nói chuyện với nhau cũng không tiện, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể làm phiền Triệu Đình. Hơn nữa, cô biết Hướng Nghiên nhất định là đang tìm cô khắp nơi, mà Triệu Đình và Hướng Nghiên có quan hệ tốt nhất, cho nên cô tìm đến Triệu Đình cũng chính là để cho Hướng Nghiên biết cô bình an.

“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Triệu Đình ôm vai đứng trước mặt Vương Thiến Thiến, hai người vẫn luôn tốt như vậy, sao lại đột nhiên chia tay? “Hướng Nghiên biết em tới chỗ chị không?”

Vương Thiến Thiến lắc đầu.

Triệu Đình trừng mắt liếc cô, “Chị đi gọi điện thoại cho Hướng Nghiên trước, lát nữa sẽ thẩm tra em sau.” Triệu Đình xoay người đi vào phòng ngủ, Vương Thiến Thiến ngồi ở chỗ kia lặng lẽ rơi nước mắt.

Đợi cho Triệu Đình gọi điện thoại xong, sắc mặt càng nghiêm trọng so với trước đó, vì thế Vương Thiến Thiến đứng lên dịch chuyển vài bước về phía cửa. Triệu Đình đi vài bước đến trước mặt cô, lớn tiếng mắng: “Vương Thiến Thiến! Em là đồ khốn kiếp!” Sau đó dùng sức đẩy, cả người Vương Thiến Thiến bị đập vào tường.

Đương nhiên Vương Thiến Thiến biết Hướng Nghiên sẽ không oán trách mình với Triệu Đình, nhưng Hướng Nghiên nhất định rất đau lòng, cho nên Triệu Đình mới có thể tức giận như vậy. Cô dựa vào tường, thẳng người lên nói: “Chị Triệu Đình, chị đánh em đi, mắng em đi, em không trách chị, là em có lỗi với Hướng Nghiên.”

Triệu Đình giơ tay lên, lại hạ xuống, hai người kia đều là bạn tốt của cô ấy, xảy ra chuyện như vậy cũng không phải cô ấy đánh Vương Thiến Thiến là có thể thay đổi được, cô ấy chỉ hỏi Vương Thiến Thiến: “Nếu em nói em thích người khác, chị còn có thể hiểu được phần nào, nhưng em đây là làm sao?”

“Em không muốn yêu xa, em quá mệt mỏi, được không?” Vì Hướng Nghiên, cô đành phải gạt cả Triệu Đình.

“Lúc trước ai lời thề son sắt nói chờ Hướng Nghiên hai năm?” Triệu Đình bất giác tăng âm lượng, cô ấy luôn cảm thấy, nếu lấy tính cách Vương Thiến Thiến mà nói, không nên như vậy?

“Chị cũng biết từ trước đến nay em đều nói mà không suy nghĩ, nói vậy em chỉ là thuận miệng nói mà thôi.” Vương Thiến Thiến lại lộ ra vẻ mặt đùa giỡn, nếu Triệu Đình biết được con người thật của cô, như vậy cũng sẽ khuyên Hướng Nghiên sống cuộc sống của mình cho tốt đi?

“Sao em lại trở nên như vậy?”

“Thời gian sẽ thay đổi một người.”

“Vương Thiến Thiến, không phải là em có nỗi khổ gì chứ? Em nói đi chị giúp em cùng giải quyết, nói cho Hướng Nghiên biết, chúng ta cùng nhau nghĩ cách.”

Triệu Đình trước sau vẫn không tin, thời gian có thể thay đổi một người, sẽ làm tình cảm nhạt đi, nhưng nếu như người này là Vương Thiến Thiến, giống như có chút khó khăn…….

“Nỗi khổ gì chứ, chị nghĩ nhiều rồi, em chính là không yêu chị ấy nữa, không muốn tiếp tục sống như vậy, không được sao? Em chịu đủ rồi, không được sao?”

Triệu Đình sửng sốt nửa ngày mới nói tiếp: “Được, có thể, nếu là như vậy, em khóc cái gì?”

Vương Thiến Thiến cúi đầu không lời nào để nói, nửa ngày, cô mới lại mở miệng: “Chị Triệu Đình, phiền chị giúp em chuyển lời với Hướng Nghiên, đồ của em, một thời gian nữa em sẽ về lấy. Em đi đây, sáng sớm đánh thức chị thật ngại quá, hôm nào mời chị ăn cơm.”

Giọng điệu khách sáo như vậy, làm cho Triệu Đình rất không quen, cô ấy gọi người muốn rời khỏi kia lại, dè dặt mở miệng, “Thiến Thiến….. thật sự không thể quay trở lại sao?”

Vương Thiến Thiến đầu cũng không quay lại, đưa lưng về phía cô ấy gật mạnh đầu.

Yêu không phải là một cộng một bằng hai, không phải hai người yêu nhau là có thể, không phải cố gắng nhất định sẽ có kết quả tốt, đạo lý này cuối cùng Vương Thiến Thiến cũng nghĩ thông suốt. Sau này, hai người bọn cô không còn quan hệ, cô sẽ mang theo tình yêu này để tiếp tục sống. Cô hy vọng Hướng Nghiên cũng sống tốt, hy vọng Hướng Nghiên quên cô, cũng hy vọng Hướng Nghiên nhớ cô. Chẳng qua là từ nay về sau, ai cũng không còn là của ai nữa.

Hướng Nghiên trở về thành phố S, Vương Thiến Thiến về nhà cha mẹ ở, thời gian tiếp tục vô thức mà trôi qua.

Ngày Vương Thiến Thiến dọn khỏi nhà của Hướng Nghiên, ở trên bàn trà để lại một tờ giấy: Chìa khóa đặt ở kệ giày, hoa này em mang đi, chúng nó cần người chăm sóc, nếu chị trở về, nhớ đổi ổ khóa. Bảo trọng.

Đi tới cửa, không nhịn được mà quay đầu nhìn lại một lần, nhẹ giọng thở dài, lại đi trở về bàn trà bên cạnh, vò những lời kia thành một cục cất vào trong túi áo khoác, viết lại một tờ khác: Chìa khóa chờ lần sau chị trở về sẽ đưa chị, hoa em mang đi.

Cho dù không thể ở bên nhau, nhưng cô vẫn muốn lại nhìn thấy chị ấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.