Nghênh Hoan Cấm Thuật Mị Nhân Tâm

Chương 1-4: Gặp (tiếp)



“ Cạch.” Nữ nhân tiếp khách nhân bên ngoài kia vừa đợi người vừa đến vào phòng, liền vội vàng đóng chặt cửa lại.

Trong biệt phòng lúc này chỉ còn có hai người. Trong đó người vừa bước vào trong, vóc hình to lớn, tráng kiện dưới lớp thường phục đơn giản không che dấu được thân mang quý khí, ánh mắt hạ thùy thu liễm khí thế bức người giấu đi vẻ tinh anh, cử chỉ phóng khoáng tùy hứng, thẳng thừng mang một chút lạnh lùng, gương mặt anh tuấn, lãnh phàm làm cho khí chất trở nên nổi trội, bước vào mang một thân mệnh quý, hơi thở trầm trầm mang thần thái uy nghiêm, đôi mắt đen như hắc bạch dịu thạch tinh tường, thói quen liếc nhìn một lượt khiến cho mọi thứ đều thu vào tầm mắt, cuối cùng ánh nhìn dừng lại nơi tháp trượng.

Mành the phấp phới, nữ tử yểu điệu không chút sợ hãi uy thế nam nhân, ngón tay mân mê môi đỏ, miệng nhỏ yêu kiều nở nụ cười nhẹ nhàng, thân thể theo thói quen nhích dần về phía mành, đôi mắt trong suốt đầy dụ hoặc nhìn thẳng vào mắt nam nhân, bạo gan chống chọi với uy thế ép người. Đôi mắt nam nhân ấy rất đẹp, một loại đẹp bức người, cũng chính trực và nghiêm túc đến mức suýt làm nàng quên đi nàng đang ở đâu, không dâm ố, không gian tà và dục vọng, nam nhân như vậy đúng ra không nên xuất hiện ở chỗ của nàng, đúng hơn là không nên tìm đến nàng, vì trên cơ bản người này chẳng mắc bệnh nam suy, cũng không phải kẻ đến tầm hoan, mi mắt khẽ hạ, người như vậy lại khiến nàng cảm thấy hứng thú vô cùng.

Cơ thể lại càng nhích lại gần phía trước, hai chân buông thỏng, đem cơ thể càng bại lộ, mành the này gần như xuyên thấu, ánh mắt nam nhân kia cũng không né tránh mà nhìn trực diện vào nàng, y nhìn rõ được da thịt đang độ xuân phong phơi phới, nhìn rõ đường cong lả lướt như yêu tinh họa thủy, nhìn thấy đôi tuyết phong nhô cao, tròn trịa hồng hào, như muốn xuyên thủng lớp mành the nhảy bật ra ngoài. Trên cơ thể nàng, mỗi tất da tất thị như đang mời gọi y, khiêu khích dục vọng lạnh lùng đang ngủ yên trỗi dậy. Giống như một loài mãnh thú ngủ dưới lớp băng sâu, một chút nhiệt hỏa ấy của nàng vẫn không thể tiếp cận được nó.

Nam nhân lại không có hứng thú với nữ nhân sao? Nàng cười khẽ.

Mi mắt nàng khẽ đưa đẩy về phía nam nhân, môi đỏ dụ hoan rẽ lên nụ cười phong tình thường nhật, cách lớp mành theo mỏng manh nàng khe khẽ mân chóp mũi, trong lòng âm thầm câu môi. Nam nhân này khí chất bất phàm, anh tuấn lãnh soái, trên người lại mang long khí, là bậc thiên tử minh quân, nhân trung long phượng, trong thiên hạ, hơn nữa tuổi còn trẻ, lại thời anh khí cực thịnh, trong đầu nàng liền nghĩ đến một người, chỉ có người đó là có được cường khí bậc này, chỉ có người đó mới có khí chất vương giả như vậy. Hôm nay miếu nhỏ của nàng chỉ sợ không chứa được đại thần, môi khẽ mân, vừa định cất tiếng nói, nàng lại nhớ đến tiểu tử xấu số mà nhiều năm trước nàng gặp được kia, trong lòng chợt hơi lạnh.

Ngón chân nhỏ nhắn xỏ vào hài trắng dưới sàn, cánh tay trắng noãn vươn ra phía mắc treo, lấy xuống một chiếc yếm mỏng tang và một ngoại bào cũng trong suốt không kém. Cẩn thận đem hai món y phục lỏng lẻo mặt vào, nàng mới đứng dậy, nhẹ nhàng vén mành bước ra ngoài. Đây là lần đầu tiên từ lúc nàng lập lập nên Hoan Nhân quán này, nàng lại vì tiếp đón khách nhân mà bước ra ngoài như thế này, đó là vi phạm quy tắc của nàng, nam nhân đến chỉ có thể bị nàng dụ dỗ, chứ chưa từng có ai dụ dỗ được nàng, nhưng hôm nay, nam nhân này đến lại có thể khiến nàng phá luật, không phải vì thân phận tối cao của y, hay là dáng vẻ khí chất của y là nàng mê muội, mà là vì hắn biết rõ người mà nàng đang chú mục đã như thế nào rồi.

Vạt yếm trắng trong bao lấy đôi nhủ phích, một kiện áo bào mảnh dẻ bọc lấy thân, gương mặt nữ nhân vẻ tươi sáng thanh thuần, cong cong mi mục khẽ hạ thành bóng mắt. Dung nhan xinh đẹp còn hơn gấp trăm lần mỹ nữ đi ra từ tranh họa, nụ cười nhẹ nhàng đủ khuấy đảo nhân tâm, mỗi cái mi nhăn khiến bao người sa đọa, mỗi cái cau mày làm lắm kẻ mê say. Mỹ nhân họa thủy, khuynh thành tán quốc cũng chỉ được như vậy mà thôi. Bước chân nhẹ nhàng như đi trên mặt nước chậm rãi tiến về phía y, trước bóng dáng cao lớn của nam nhân, nàng khẽ khụy chân, giọng nói thánh thót như châu ngọc cất lên. “ Thần* nữ Hoan Tâm, diện kiến Hoàng thượng. Hoàng Thượng vạn tuế vạn vạn tuế.” Mái đầu nàng hơi cúi, trước mặt y có vẻ yếu đuối và mềm mại chọc người.

(*) Thần này là trong quân thần.

Ánh mắt nam nhân lóe lên tia sáng nhạt không nhìn ra cảm xúc, trong lòng có chút phiền muộn nhưng lại không dễ nhìn ra được trong mắt y. Nàng không nhận ra mình?! Vạt áo bào được buộc không nghiêm chỉnh, theo từng bước di chuyển của nàng thì lại càng hớ hênh, đem da thịt trên người từng chút từng chút hiện ra, cũng làm áo yếm lộ ra mồn một, mà chất vải yếm lại mỏng như sa, tuy là màu trắng như lại không khác một mảnh sương mỏng đắp lên người nàng, làm cho đôi tuyết phong hồng hào càng thêm lộ rõ, nàng lại cố tình cúi người, chẳng sợ bản thân bị bại lộ. Như thế này là trực tiếp quyến rũ y không phải sao? “ Miễn lễ.” Y nhíu mày, giọng nói trầm thấp hữu lực cất lên, không khó nghe ra được có chút không vui trong giọng nói.

Trong lúc vô tình hay cố ý, nam nhân này luôn khiến người ta chịu một áp lực vô hình, là do khí chất vương giả trời sinh hay là do bản thân y khiến người khác cảm thấy như vậy. Nàng nhẹ nhàng khuỵu gối tạ ân, lúc đứng lên, thân thể có chút không quen với việc hành lễ liền có hơi chao đảo, nàng cắn môi, sợ là sẽ mạo phạm với y nên nàng không dám vươn tay nắm lấy người y, đành phó mặc cho bản thân chịu một chút đau đớn, nửa chừng cánh tay to lớn của y lại vươn ra bắt lấy tay nàng, liền dễ dàng đem cơ thể nàng chế trụ. “ Cẩn thận.” Thấy nàng đã đứng vững y liền buông tay ra.

Mi mắt nàng rung rung như bản thân bị làm cho kinh sợ, liền khép nép, nhỏ giọng dịu dàng khấu tạ y, trong lòng lại có chút giật mình, vì hơi ấm từ tay y truyền sang tay nàng thập phần quen thuộc. Tiếp nhân vật lớn như vậy thật là làm mất thì giờ và công sức của nàng, liền dẹp mớ suy nghĩ vừa dâng lên kia sang một bên, nàng liền kính cẩn cất giọng hỏi. “ Thần nữ có vài lời mạo muội mong Hoàng Thượng bỏ qua cho. Thiết thấy Long thể Hoàng Thượng tráng kiện, dương khí đang thịnh, hẳn cùng tam cung lục tần mưa móc quân ân. Không biết vì chủ đích gì mà người lại vượt đường xa đến tệ xá của Thần nữ?” Vô sự vô đăng điện tam bảo, đến tìm nàng chắc chắn có nguyên do gì, không hẳn là tầm hoan, cũng không phải là cầu y.

Thấy nàng đã hỏi trực tiếp như vậy, y cũng không vòng vo. “ Trẫm... Ta đến tìm nàng là có một chuyện muốn nhờ nàng hiệp trợ.” Ánh mắt lạnh lùng lóe lên tia tính toán, trong lòng phiền muộn bỗng chốc trở nên tường minh, liền bồi thêm một câu. “ Xong chuyện, ta hứa với nàng, chỉ cần là việc không nguy hại đến giang sơn xã tắc, ta liền đáp ứng nàng.” Y nhìn nàng cười nhạt, còn rừng xanh không sợ không có củi đốt, chỉ có thân cận nàng, hắn mới không sợ nàng không nhớ ra.

Đáp ứng sao? Trong lòng nàng dao động, nhưng muốn nắm chắc phần thắng trong tay, nàng hỏi dò. “ Đó là chuyện gì?” Chuyện gì mà ngay cả một hoàng đế như y cũng phải nhờ đến nàng mới làm được.

Y liền nhỏ giọng nói những lời mà chỉ có hai người nghe được với nàng. Nói xong, nàng liền tươi cười đồng ý. “ Thần nữ nhận mệnh.”

Thấy vậy, y hài lòng, ngay lập tức đứng dậy, kéo lấy tay nàng. “ Vậy đi ngay bây giờ!!!” Cởi ngoại bào của bản thân thân ra, cẩn thận bọc lấy người nàng, không để lộ ra một khe hở, thấy nàng toan né tránh, y liền đem cơ thể nàng nhấc bổng lên hướng ra ngoài mà đi.

Bị giam trong lồng ngực to lớn, nàng vọng động, môi mấp máy muốn kháng nghị liền nghe thấy âm thanh trầm thấp tràn đầy từ tính của y cất lên. “ Nàng nhớ, từ bây giờ nàng là nữ nhân mà Thường Đế lựa chọn.” Khiến nàng có cảm giác bản thân dường như mới vừa bị người ta lường gạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.