Nghênh Hoan Cấm Thuật Mị Nhân Tâm

Chương 4-2: Bá vương ngạnh thượng cung (2)



Nghe y nói như vậy, nàng không dám động đậy nữa, cứng đờ người ngồi trong lòng nam nhân, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Gương mặt tinh mỹ tuyệt sắc chắc chắn đã đỏ đến xung huyết rồi, nhưng dáng vẻ kiều diễm động lòng người đó lại bị dấu dưới lớp khăn mặt, chỉ lộ ra vành tai ửng đỏ như bôi son. Dáng vẻ túng quẩn của nàng đều bị thu vào trong đôi con ngươi hắc bạch dịu thạch sắt bén của Thường đế, y mới không buông tha cơ hội trêu chọc nàng. " Nàng chưa từng thân cận với nam nhân?" Thường đế cười cười hài lòng hỏi, cũng không đợi nàng trả lời, một cánh tay buông tha hông nàng, lại giơ lên vuốt ve gương mặt nàng. 

Nàng nàng... nam nhân này, sao hôm nay lại muốn trêu chọc nàng như vậy. " Hoàng thượng... có rồi... chưa..." Vừa đó, nàng đột nhiên cảm thấy gương mặt mình động phải cái gì đó man mát! Là ngón tay của Thường đế, sao nó lại ẩn vào trong khăn mặt của nàng rồi??? 

" Hửm?! Thật sao? Nàng biết lừa gạt trẫm là đáng tội chết không?" Y ôm chặt lấy nàng, lạnh giọng uy hiếp. Nàng còn dám đáp là có, nữ nhân này đang thử thách sức chịu đựng của y đó phải không? Nếu mà có nam nhân nào cả gan dám động vào nàng, y sẽ cho hắn ta biết cảm giác như thế nào gọi là chết không toàn thây. " Trẫm biết nàng có khả năng biến ra hình nhân như người thật dung nhan diễm lệ, dụ hoặc, lại dùng hình nhân quyến rũ nam nhân." Còn không phải sớm biết nàng có sở thích khác người, thích trong tối nhìn người ta tầm hoan đoạt ái đâu, y cũng không tin có nữ nhân có sở thích kì quái như nàng. Vừa nói, ngón tay trên mặt nàng lại càng dao động, thiên hạ trong ngực y lại run lên.

Mặt nàng liền đơ ra, rồi hóa đá!!!... 

Thường đế biết!!! Y QUẢ NHIÊN BIẾT BÍ MẬT CỦA NÀNG?! Nàng che đậy bao nhiêu năm, dấu diếm bao nhiêu năm, không chút kẽ hở, không chút sơ sẩy, vậy mà hôm nay cứ bị y dễ dàng nói rõ ràng ra như vậy sao? Đến thời khắc này nàng mới biết rõ, mình vừa thua, không đúng hơn là sớm đã thua một cách gắt gao. Thấy y đang trừng mắt nhìn nàng, bản thân chột dạ nói. " Hoàng... hoàng thượng, ta là yêu quái đó." Nói xong lại rất có khí thế ra vẻ đáng sợ, giơ móng vuốt cào cào trong không khí. 

Nhưng nói xong nàng lại hơi lo lắng, nếu mình đáp bừa như vậy có khi nào y tin là thật rồi... giết nàng không? Phi phi phi, Thường đế sớm biết nàng như vậy, nếu nghĩ mình là yêu quái thì nàng sớm đã bị xử rồi, chứ đâu có thong dong sảng khoái sống đến bây giờ. Quả nhiên, bên tai liền truyền đến tiếng cười trầm trầm của Thường đế, đúng rồi nàng có thể biến đi mà, ô ô, nhưng mà y lại đang giữ tiểu tử trong tay, quẩn bách mà. 

Thấy nàng đột nhiên ngoan ngoãn rồi, Thường đế mới thu lại thần tình thở dài một hơi, nghiêm chỉnh nói với nàng. " Vậy ra nàng vẫn chưa." Thấy nàng bĩu môi, trong bụng uất ức nhưng lại không có phát tiết ra, biết là tiểu nữ nhân bực bội, nhưng dáng vẻ nàng như thế này, so với bình thường còn đáng yêu gấp trăm lần, rõ ràng đang ngồi trong lòng y, chỉ cần một ngụm là ăn sạch nàng, nhưng y lại muốn cùng nàng vui vẻ, để nàng cùng mình cam tâm tình nguyện. " Trẫm và nàng như thế này có gọi là thân cận không?" Vừa nói hai cánh tay vừa ôm lấy nàng, ánh mắt lóe lên tia gian xảo. 

Uất nghẹn, nàng ngưng mắt ngẩn đầu lên nhìn y, không giống như nói đùa, cũng không thấy vẻ bất thường nào cả, nhưng nàng sao lại thấy y có vẻ xảo trá quá vậy. Cắn cắn môi, nàng vừa định trả lời đã nghe y nói tiếp. " Nếu là đúng rồi. Trẫm đường đường là đế vương, chính nhân quân tử, cùng nàng thân cận, đâu thể để một tiểu nữ nhân như nàng chịu uất ức, vẫn là nên cho nàng danh phận đi thôi." 

" Không không... Hoàng thượng chưa phải, chưa phải!!!" Nàng vội chối ngay. 

" Vậy sao, như thế nào mới là mới là thân cận." Thường đế hài lòng cười nói với nàng. 

"..." Là là... Nam nhân này, đang trêu đùa nàng phải không?! 

" Nhưng trước khi nàng trả lời, để trẫm xem trên mặt nàng ra sao đã." Vừa nói, Thường đế vừa vươn tay toan vén lớp khăn che mặt nàng ra, nhưng đột nhiên nàng rụt người lại, bóng dáng yểu điệu như đã luyện thành quen lấy bàn tay che mặt mình lại rồi nhẹ nhàng bước xuống đất, tránh đi cánh tay vừa giơ ra của y, cũng từ trong lòng y bước ra, lạnh lùng thoát khỏi cái ôm ấm áp. Nàng cứ như vậy bước tiếp vài bước, cách y một khoảng xa, mới quay đầu lại, tràn đầy kinh sợ nhìn y. 

Rõ ràng, Thường đế nhìn thấy trong mắt nàng là bàng hoàng sợ hãi, lóng lánh lệ, mắt lại nhìn nhìn chầm chầm bàn tay vừa định vén khăn mặt của nàng lên. Nhịp thở nàng dồn dập, một tay che lấy bên mặt, tay còn lại lại nắm chặt lấy vạt áo trước ngực, cứ như vậy, rời khỏi vòng ôm của y, vừa rồi còn đang ngoan ngoãn trong lòng y. Cảm thấy trống rỗng và hụt hẫng, mày rậm nhíu lại thành một đoàn, y dịu giọng nói. " Dưới mặt nàng có gì sao? Nếu nghiêm trọng, trẫm có thể triệu thái y xem cho nàng." Nhìn nàng như vậy, y lại thấy đau lòng. 

" Đa tạ Hoàng thượng, nhưng... thần nữ... nữ, thấy không khỏe, xin cáo lui..." Nàng vừa nói vừa đi lùi về phía sau, rồi bất ngờ xoay đầu toan chạy đi. 

" CHỈ CẦN NÀNG BƯỚC MỘT BƯỚC, TRẪM SẼ HẠ LỆNH XỬ TRẢM NGƯỜI CỦA TĨNH VƯƠNG PHỦ, BAO GỒM CẢ 'HẮN' NGAY!!!"  Thường đế lạnh giọng nói, âm thanh mang nồng đậm uy hiếp, nhưng sấm rền bên tai nàng, cả Thiên điện như bao trùm bởi một tầng không khí nặng trĩu, giống như mây đen mưa giông sắp đổ đến nơi. Suy cho cùng, y cũng là đế vương, trên đời, người nào khiêu khích long uy, đều sẽ có kết quả hết sức khỏ coi. 

Quả nhiên bước chân nàng khựng lại, chỉ cần nghe đến tiểu tử, nàng lại nao núng, chưa kịp có phản ứng đã thấy một cơn gió thoáng qua, hai cánh tay to lớn lại chớp nhoáng bắt được người nàng, chỉ thấy cơ thể bị kéo một cái, rồi bất thình lình nhấc bổng lên cao, lăn trở lại vào ngực của đế vương. Nàng lại bị y ôm vào trong lòng!!! Trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh không giận mà uy của Thường đế. " Trẫm còn chưa xử nàng xong, nàng lại muốn đi đâu?" Vừa đó nàng chỉ thấy huyệt đạo trên cổ đột nhiên bị người ta điểm lấy, nhưng hai tay y đã bận ôm nàng, chẳng lẽ nào là Cách không điểm huyệt?! 

" Hoàng thượng.. đừng...!!!" Nàng bất động bị Thường đế ôm đi, y thế nhưng lại bước dần về phía Long Sàn?! 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.