Nghèo Đến Độ Phải Dựa Mặt Kiếm Cơm

Chương 20: Kịch bản



Giang Họa cầm hợp đồng vừa ký xong ra ngoài, Mẫu Đan bắt đầu hít sâu, cô mèo mù vớ cá rán mà ký hẳn một hợp đồng lớn, xoay người đi lấy vali, mang laptop ra: "Vì không trái với lương tâm, tớ phải đọc kỹ quyển Biểu Cảm Tinh Tế một lần nữa."

Kể từ hôm mới nhận được hợp đồng, cô đã chuẩn bị sẵn sàng, tìm ebook 108 Biểu Cảm Tinh Tế Biểu Hiện Tâm Lý.

Cô vừa xem hết 2 trang, điện thoại di động trong túi đổ chuông, xem người gọi đến, cô mỉm cười, nhấn nghe: "Hello, Mrs Lan."

"Nói tiếng mẹ đẻ đi." Lam Lệ Quyên phiền muộn, một nhà lớn nhỏ ngoại trừ Dương Dương cũng chỉ có bà là không hiểu tiếng nước ngoài: "Nghe bà thông gia nói mấy đứa tới Lệ thành, tình huống ổn chứ?"

"Ổn, cực kỳ ổn luôn mẹ!" Mẫu Đan nhìn chằm chằm màn hình laptop, trong đầu cô hiện tại cả giang sơn đều là nhân dân tệ: "Con muốn cảm ơn cha mẹ cho con diện mạo xinh đẹp như vậy, cũng cảm ơn sự giáo dục của Đảng và Nhà nước, để con hiểu rõ thế nào là "có chí làm quan, có gan làm giàu"!"

Lam Lệ Quyên xem như nghe hiểu: "Vậy thì cố mà theo chị dâu con, mẹ chờ phim nhé." Còn chưa dứt âm: "Có lộ mặt trong phim sao?" Không đợi trả lời, lại lập tức nói tiếp: "Không lộ mặt cũng được, dù sao không nhìn mặt mẹ cũng có thể nhận ra mày."

Ngược lại, cô lại muốn cả phim đều đội đấu lạp, như vậy sẽ không cần chú ý biểu lộ: "Sẽ lộ mặt, nhưng con còn phải nói cho mẹ đề phòng trước." Cô cũng là vì tốt cho họ, hít sâu một hơi: "Cái kia... sau khi phim được công chiếu, mọi người tuyệt đối đừng nói với bên ngoài chúng ta có quan hệ máu mủ."

"Mẹ biết." Lam Lệ Quyên vỗ đùi: "Con diễn vai phản diện khiến vạn người căm hận chứ gì?!" Tưởng tượng khuôn mặt của con gái: "Trang điểm đậm, tô son đỏ chót, đeo kính râm, lỗ mũi hướng tận trời*, hình tượng chuẩn luôn."

Mẫu Đan đang muốn nói, chuông cửa vang lên. "Mẹ, con có việc, nói chuyện sau nha." Cúp điện thoại đứng dậy đi tới cửa, nhìn qua mắt mèo, thấy là người của đoàn làm phim, liền lập tức mở ra: "Ngài có chuyện gì sao?"

"Mẫu Đan đúng không? Đạo diễn Trần bảo cô qua phòng 708 họp."

"Vậy tốt quá, tôi thay đồ xong liền đến." Mẫu Đan thái độ tương đối khách khí: "Cám ơn!" Nghĩ đến phần cuối kịch bản, từ giờ trở đi cô phải cụp đuôi lại mà đối nhân xử thế rồi.

"Không có gì."

Mặc chiếc áo len rộng, Mẫu Đan thoáng sửa sang lại tóc liền cầm điện thoại đi hướng phòng 708, nếu đoán không sai, đêm nay các nhân vật quan trọng cùng tổ chế tác của Tuyên Thành Kiếm Ảnh đều có mặt ở phòng đạo diễn, làm người mới, cô cũng không thể để người ta phải chờ.

Mà lúc này, Giang Họa chính đang đứng đợi tại cửa thang máy tầng 7, Mẫu Đan vừa bước ra liền bị cô kéo đến cửa lối thang bộ, Mẫu Đan hết hồn hỏi: "Làm sao vậy, có chuyện lớn rồi?"

"Xuỵt..." Giang Họa cũng đau cả đầu: "Đan tử, cậu biết nam nữ chính của bộ phim này là ai không?"

"Ừm..." Mẫu Đan lúng túng: "Tớ... còn chưa biết."

Giang Họa đoán ngay là như vậy, tranh thủ thời gian nói cho cô nàng: "Nam chính Tuyên Thành Kiếm Ảnh là hot lưu lượng Hoa Mộc Dương, nữ chính là Tân Tiêu của công ty giải trí Hoàng Thần, hai người bọn họ trước khi quay bộ phim này từng hợp tác, vẫn luôn tạo CP, cậu nhớ cách Hoa Mộc Dương xa một chút."

Mẫu Đan liên tục gật đầu: "Tớ người này sợ nhất đồ dễ cháy nổ, yên tâm đi."

"Chút nữa đi vào, chúng ta không cần lắm miệng, nghe là được." Giang Họa sợ chính là phân diễn của Mẫu Đan tăng đột ngột khiến các nhân vật chính khó chịu, lúc quay phim không được dễ dàng.

"Tớ hiểu." Hiện tại, may mắn duy nhất cho Mẫu Đan chính là đạo diễn tự bỏ tiền đầu tư phim.

Giang Họa kéo tay cô: "Đi, chúng ta đi vào."

Lúc 2 người tiến vào phòng 708, đạo diễn đầu trọc đang chỉ vào kịch bản đàm luận với 2 vị biên kịch, đạo diễn Hồ râu quai nón cùng chế tác Malle với đôi mắt đen tròn ngồi một bên tiếp khách.

"Đạo diễn Trần, tôi cảm thấy Tuyên Minh Y là một tiểu thư khuê các, ảnh hưởng sâu sắc bởi tư tưởng phong kiến, vẻn vẹn tận mắt nhìn thấy mẫu thân chết trước mặt mình còn chưa thể khiến nàng hoàn toàn hắc hóa." Vị biên kịch nam để tóc dài kiến nghị: "Chúng ta có thể đào sâu thêm vào những xung đột sau này."

Đạo diễn đầu trọc giương mắt nhìn về phía Mẫu Đan ngồi một góc trên ghế sofa: "Cô cảm thấy thế nào?" Ông vừa hỏi câu này, ánh mắt mấy người trong phòng bao gồm cả Giang Họa đều đổ dồn lên người Mẫu Đan, Mẫu Đan đơ người, cô cảm thấy? Cô cảm thấy không cần thêm gì cả: "Đạo diễn, tôi có một đề nghị..."

"Nói nói nói, cô nói đi!" Không biết tại sao, lần đầu tiên nhìn thấy cô gái này ông đã cảm thấy cô ấy rất có văn hóa, không phải cái loại bình hoa chỉ có lớp hào nhoáng bên ngoài.

Mẫu Đan hắng giọng: "Nếu Tuyên Minh Y đã là boss ngầm, vậy trước khi nàng còn chưa bị nhìn thấu, tôi thấy đoàn phim nên sắp đặt cho nàng đồ để che mặt, hoặc là che thẳng lại luôn."

Lời này vừa nói ra, Giang Họa ngoắt đầu qua một bên, cô không dám nhìn thần sắc của mấy vị kia.

Đạo diễn đầu trọc thật đúng là nghiêm túc suy nghĩ: "Ô, làm sao tôi lại quên mất cái gốc rạ này nhỉ?" Ông biết nên dẫn dắt kịch bản như thế nào.

"Tuyên Minh Y chính là một ngòi nổ, giang hồ phân tranh nói là bởi vì nàng mà nổi lên, nhưng tình huống thật lại không phải thế. Đoạt mỹ nhân chỉ là một cái cớ cho đường hoàng, mục đích chân chính của bọn họ là độc bá giang hồ."

"Sau đó triều đình ngồi ngư ông đắc lợi, một phát tiêu diệt thế lực giang hồ!" Mẫu Đan chỉ là thuận theo kịch bản nói tiếp, nhưng nói xong, trong phòng liền lâm vào tĩnh mịch, cô lúng túng, vẽ vòng tròn: "Cái kia... cái kia Tuyên Minh Y không phải thành chủ Tuyên thành... khuê..."

Bộp...

"Đúng, chính là như vậy!" Đạo diễn đầu trọc vỗ bàn đứng dậy: "Thuận, thuận, từ đầu tới đuôi đều thuận!"

"Bi kịch của Tuyên Minh Y lúc mới bắt đầu có lẽ chỉ là ngoài ý muốn, nhưng về sau, đủ loại phân tranh trong giang hồ đẩy một nữ tử khuê phòng là nàng lên đầu sóng ngọn gió. Tuyên Minh Y lui không thể lui, dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong, thuận nước đẩy thuyền, che giấu tung tích kéo lên mâu thuẫn giang hồ, phù trợ triều đình diệt trừ các thế lực tự trị."

Trong phòng lần nữa lâm vào tĩnh mịch, nhưng rất nhanh sau đó liền có người bắt đầu vỗ tay, thế nhưng Mẫu Đan lại cảm giác có gì đó càng không đúng: "Đạo diễn, ngài muốn cân nhắc thay cái..."

"Nha đầu Thược Dược!" Không đợi Mẫu Đan nói hết lời, đạo diễn đầu trọc liền đưa tay chỉ về phía cô: "Bộ phim này của chúng ta sắp hot nha, từ trước đến giờ đều là thế lực giang hồ chiến thắng triều đình, chúng ta đi ngược lại con đường cũ, triều đình san bằng giang hồ." Mặc dù kịch bản còn chưa viết tỉ mỉ ra, nhưng tưởng tượng ra hình ảnh đó đã cảm giác nhiệt huyết sôi trào, ông nhất thời chờ không được, lập tức nói với hai biên kịch: "Đổi... đổi kịch bản."

Mẫu Đan lấy cùi chỏ chọc chọc Giang Họa bên cạnh, thì thầm: "Họa nhi, cậu không có điều gì muốn nói sao?"

"Tớ có thể nói cái gì?!" Giang Họa bội phục Mẫu Đan muốn chết: "Cậu giỏi quá rồi, sống sờ sờ nâng mình từ nữ phụ số 17, 18 lên ghế nữ chính luôn." Nhìn đạo diễn Trần Sâm hứng trí bừng bừng thế kia, cô dám nói nhảm sao?

Đạo diễn đầu trọc nói với biên kịch nói vài câu, liền phân phó đạo diễn Hồ ngồi bên cạnh ông: "Chút nữa lại đổi hợp đồng cho nha đầu Thược Dược."

"Cho nữ phụ số 2 sao?" Đạo diễn Hồ râu quai nón hiện tại quay cuồng trong mơ hồ, làm sao ông lại có cảm giác Tuyên Thành Kiếm Ảnh biến thành bộ phim chỉ có nữ chính thôi nhỉ?

"Đúng!" Đạo diễn đầu trọc gật đầu. Ông không có ý kiến gì với kịch bản, nhưng hai biên kịch chụm đầu thảo luận một hồi, liền phát giác không đúng: "Kịch bản thuận, vậy kết cục đâu?" Chẳng lẽ để nam, nữ chính chết dưới vó ngựa triều đình?

Đạo diễn đầu trọc liếc mắt: "Nam, nữ chính chu du thiên hạ, Tuyên Minh Y sau khi phù trợ triều đình bình định giang hồ, quy y cửa Phật, từ đó không còn hỏi đến thế sự, kết cục như vậy còn chưa đủ hoàn mỹ sao?" Dù sao chốn Phật môn đều là nơi các cao thủ ẩn thế thuộc về.

"Được nha!"

Tâm tình của Mẫu Đan hiện tại cực kỳ phức tạp: "Đạo diễn, mặt nạ che giấu thân phận của Tuyên Minh Y là đấu lạp hay là tấm vải đen, ngài đừng quên bảo nhân viên tổ đạo cụ chuẩn bị." Cô đến mang theo toàn bộ tất cả những tinh túy lĩnh ngộ được từ cuốn Biểu Cảm Tinh Tế.

"Yên tâm đi!" Hiện tại tâm tình đạo diễn đầu trọc rất tốt: "Tôi sẽ bảo bọn họ chuẩn bị thật tốt."

Bên này vừa sửa xong kịch bản chưa đến 15 phút, nam nữ chính Hoa Mộc Dương, Tân Tiêu và người đại diện của bọn họ đến, Mẫu Đan cùng Giang Họa lập tức đứng lên tỏ ý tôn trọng.

Đạo diễn đầu trọc ngồi trên ghế salon vẫy tay một cái: "Tới tới tới, tôi giới thiệu cho mấy người một chút, vị kia chính là đệ nhất mỹ nhân trong kịch bản Thược..."

Mẫu Đan nghe thấy không đúng, lập tức lên tiếng: "Mẫu Đan."

"Đúng đúng đúng, cái trí nhớ này của tôi!" Đạo diễn đầu trọc vỗ vỗ trán mình: "Mẫu Đan, là Mẫu Đan!" Sau đó bắt đầu giới thiệu 2 vị nhân vật chính: "Nam chính là Hoa Mộc Dương, nữ chính là Tân Tiêu."

"Xin chào!" Mẫu Đan đột nhiên có chút sùng bái đạo diễn đầu trọc, ông ấy giới thiệu vừa qua loa lấy lệ vừa bá khí, mấu chốt là thế nhưng trên mặt 2 vị nhân vật chính vẫn tươi cười như thường.

"Những ngày tiếp theo xin chiếu cố nhiều hơn."

Hoa Mộc Dương đeo một viên kim cương đơn giản trên tai, trang điểm nhạt, rất khách khí, còn giữ cái ngại ngùng của con trai: "Xin chào xin chào." Tìm chỗ định ngồi xuống, thấy Mẫu Đan cùng Giang Họa còn đứng lại lập tức đứng dậy: "Đều ngồi đi."

"Đúng, đều ngồi đi!" Đạo diễn đầu trọc khoát khoát tay: "Tôi có việc muốn nói với mấy người."

Người đại diện của Hoa Mộc Dương và Tân Tiêu thấy Giang Họa, trong nháy mắt thất thần mất 1 giây, nhưng bọn họ vẫn không thất lễ gật đầu xem như chào hỏi, sau đó tự tìm chỗ ngồi xuống.

Khiến Mẫu Đan ngoài ý muốn chính là Tân Tiêu với khuôn mặt baby trực tiếp chen vào chỗ đạo diễn đang ngồi, kéo kéo cánh tay của ông ấy, ỏn à ỏn ẻn nói: "Đạo diễn, hôm nay anh quay chụp thuận lợi chứ?"

Trên mặt đạo diễn đầu trọc không còn nét cười, hai mắt khẽ đảo, nhìn cũng không nhìn Tân Tiêu, đưa tay đẩy người cô ta ra: "Tôi đã nói bao nhiêu lần, trong đoàn làm phim của tôi là phải chú ý nam nữ hữu biệt, đặc biệt là cùng tôi." Hôm nay vừa vặn có người mới ở đây, ông nói lại một lần: "Tôi là đàn ông đã có vợ, cũng rất yêu vợ của tôi."

Người đại diện của Tân Tiêu ở trong vòng giải trí cũng coi như là người khéo léo, thấy đạo diễn không cao hứng, lập tức giảng hòa: "Đạo diễn Trần, ở chung lâu như vậy ngài cũng biết Tân Tiêu nhà em tính trẻ con, con bé kính trọng anh." Cùng lúc đó vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình, ra hiệu Tân Tiêu ngồi vào bên cạnh cô ấy.

Đạo diễn đầu trọc cũng không tỏ vẻ nữa, quay đầu nghiêng người thảo luận kịch bản chi tiết cùng biên kịch.

Người đến đủ, ông đi thẳng vào việc chính: "Vì tính hợp lý của kịch bản, tôi cùng đạo diễn Hồ, chế tác và hai vị biên kịch lại thương nghị một phen, quyết định cải biến kịch bản một chút."

Người đại diện Tôn Độ của Hoa Mộc Dương nghe xong lời này, vô thức nhìn thoáng qua Mẫu Đan, sau hỏi: "Kịch bản biến đổi rất lớn sao?" Mặc dù biết ở trong đoàn làm phim của Trần Sâm, lời này hỏi cũng như không, nhưng làm người đại diện của Hoa Mộc Dương, hắn nhất định phải hỏi.

"Kịch bản của nam nữ chính biến đổi không lớn, chỉ là tăng thêm kịch bản của Tuyên Minh Y." Đạo diễn đầu trọc bắt đầu nói tỉ mỉ hướng cải biến cụ thể của kịch bản, nói đến chỗ kích động là liến thoắng không ngừng: "Thế nào, có phải càng đặc sắc hay không?"

Mẫu Đan đã bắt đầu giảm bớt sự tồn tại của chính mình, ý đồ coi nhẹ một số ánh mắt không rõ ý vị. Cô thật rất trong sạch, chỉ là vào thời khắc mấu chốt không tự giác thuận miệng nói hai câu. Nhưng có thể những người khác lại không nghĩ như vậy, ngoại trừ Giang Họa cùng Trần Sâm, tất cả mọi người đều đang đoán xem người mới dung nhan xuất chúng này dựa lưng vào ai, vậy mà có thể để đạo diễn phú nhị đại nổi danh trong nước tự mình ra tay nâng đỡ?

Trần Sâm cũng mặc kệ bọn họ có đồng ý hay không, dù sao tiền từ túi vợ ông bỏ ra, ông muốn quay thế nào liền quay thế đấy: "Không có chuyện gì khác thì giải tán hết đi, trở về nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai đúng 6 giờ xuất phát đi cổ thành."

Thủ đô, Lý Hoa đình, Yến Thanh vừa thông báo lịch trình của Phong Hán cho các bên hợp tác, liền nhận được điện thoại của đạo diễn Thầy Giáo Quán Trà Nam Trương Bình Kinh, đi đến phòng bếp lấy một chai sữa bò: "Ý ngài là nhân vật vợ của thầy giáo đã được định ra rồi?"

"Đúng." Giọng nói bên đầu điện thoại kia có vẻ hơi bất đắc dĩ: "Công ty truyền thông Bác Hằng chỉ muốn 1 vai đó thôi, mặc dù phần diễn rất ít, nhưng bởi vì trong kịch bản là vợ của thầy giáo, cho nên... cho nên tôi muốn nói trước với bên cậu một chút."

Yến Thanh uống một ngụm sữa: "Không phải nói không có an bài tư nhân sao?" Này rõ ràng là muốn mượn Phong Hán lẫn lộn: "Biết là người của ai sao?"

"Tôi cũng là sáng nay mới nhận được tin tức, cổ đông của công ty truyền thông Bác Hằng Tiêu Trung Quốc tự mình gọi điện cho tôi."

"Hóa ra là Tiêu lão a." Yến Thanh lập tức thả lỏng: "Bên chúng tôi không có vấn đề, công việc cụ thể ngày mai chúng ta gặp mặt nói."

Đầu kia điện thoại thở dài một hơi: "Thật tốt, vậy ngày mai gặp, chúng ta nhất định phải uống vài chén đấy."

Cúp điện thoại, Yến Thanh nghiêng đầu nhìn về phía phòng tập thể thao: "5 năm trước Giang Họa xảy ra chuyện, Tiêu Trung Quốc cực lực bảo hộ cô ấy." Xem ra Rằm tháng Giêng mẹ cậu đi lễ chùa, cậu phải đến nhờ bà góp cho Phong Hán chút tiền hương khói.

Bên này điện thoại vừa kết thúc, bên kia Giang Họa đi theo Mẫu Đan trở về phòng, còn chưa kịp uống ngụm nước đã nhận được một cuộc điện thoại không ngờ tới: "Tiêu thúc... Không không không, cháu làm sao dám quên chú đâu, không phải là không có mặt mũi nào gặp chú sao?!"

Nghe giọng nói đã lộ ra âm hưởng của tuổi tác trong điện thoại, nước mắt của cô dâng lên, hơi ngửa đầu, nhưng nước mắt vẫn tràn ra: "Cháu rất ổn, hết thảy đều thuận lợi." Mẫu Đan rút hai tờ giấy đưa tới.

"Cái gì?" Giang Họa cho là mình nghe lầm: "Chú... chú để cho cháu mang Mẫu Đan đi cửa sau vào đoàn." Tiêu thúc luôn trung hậu đàng hoàng của cô bị ai làm hư vậy, thế mà biết thương lượng cửa sau?

Không biết tại sao, Mẫu Đan ngồi trước màn hình máy tính, mí mắt trái đột ngột giật giật, nàng dùng sức chớp chớp mắt: "Đây là sắp phát tài sao?"

Giang Họa nghe điện thoại, nhìn về phía Mẫu Đan: "Điện ảnh, đi chứ?"

Thật đúng là phát tài, Mẫu Đan liếm liếm môi, do dự hỏi: "Nhân vật gì, phải lộ mặt sao?"

"Thầy giáo... thầy giáo định là Phong Hán?" Giang Họa nuốt nước miếng cái ực, kinh dị nói: "Chú nói muốn vai vợ của thầy giáo?"

Mẫu Đan tròn mắt: "Nguy hiểm cấp đặc biệt?" Cô không muốn nổi tiếng, chỉ muốn kiếm đủ tiền vốn, trở lại ngành tài chính của cô tái chiến.

Chú thích:

*"lỗ mũi hướng tận trời": ý chỉ người kiêu ngạo, luôn "vênh mặt lên trời" nên lỗ mũi cũng hướng tận trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.