Nghèo Đến Độ Phải Dựa Mặt Kiếm Cơm

Chương 23: Trượt tay



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trần Sâm còn chưa kịp mở miệng, đã thấy nha đầu ngồi đối diện ngửa đầu uống cạn ly rượu, giơ ngón cái tán thưởng: "Tôi chính thích sảng khoái như thế!" Nâng chén rượu: "Tới tới tới, mọi người cùng nhau cạn một ly!"

"Chúc Tuyên Thành Kiếm Ảnh của chúng ta chưa truyền bá đã hot, lượt xem đạt kỷ lục!" Giang Họa cụng ly cùng đạo diễn Trần Sâm: "Cũng chúc các vị đang ngồi tại đây tiền đồ như gấm, vạn sự như ý."

"Nói hay lắm!" Cả đám người nhao nhao rót đầy chén rượu, cười nói: "Cạn ly!"

Uống rượu xong, chưa kịp ngồi xuống, Mẫu Đan cầm lấy điện thoại trên bàn, lắc lắc: "Đạo diễn, hôm nay lượng tương tác lớn như thế, ngài không thể chỉ để tôi lộ mặt thôi nha!" Cô cười đầy ý vị, ánh mắt lướt qua từng người trong phòng: "Có phải nên phát bài công bố không? Chúng ta cũng chuyển sang chiều hướng tích cực, nhờ gió đông thổi đến chút danh tiếng."

Nhân viên công tác còn tốt, nhưng mấy vị tham gia diễn xuất không khỏi thừa cơ phụ họa: "Đúng vậy nha đạo diễn!" Vừa nói vừa rót rượu.

Hiện tại là thời đại Internet, vòng xoáy cạnh tranh danh tiếng trong giới văn nghệ sĩ tàn khốc biết bao, có thể chiếm được chút ưu thế nào thì hay chút đấy, bọn họ đều dựa vào nghề này mà kiếm cơm, ai cũng không ngốc.

"Tôi đang nghĩ đến việc này đâu." Chỉ là ông còn hơi chần chờ, nói thật sáng nay ông tức giận cả buổi, đến tối lại xảy ra chuyện như thế, trong nháy mắt vừa rồi, Trần Sâm thật có ý nghĩ muốn đổi nữ chính: "Aizzz... Tôi lại..."

Đúng lúc này, chuông cửa phòng bao vang lên, Giang Họa, Mẫu Đan nhìn nhau cười một tiếng, người thu dẹp hậu hoạn cho Tân Tiêu đến rồi.

"Ai nha, hóa ra tất cả mọi người đều ở đây!" Tiền Phương - người đại diện của Tân Tiêu đẩy cửa tiến vào, phục vụ viên đi sau bưng theo 2 chai rượu vang cùng 2 bình Mao Đài.

"Hôm nay thật xin lỗi các vị, tôi ở đây thay Tân Tiêu nói lời xin lỗi với mọi người!" Nói xong liền để phục vụ viên khui rượu: "Tới tới tới, lại gọi thêm đồ ăn, bữa này Tân Tiêu nhà tôi mời!" Dù tức giận, trước mắt cô vẫn là người đại diện của Tân Tiêu: "Giúp tôi lấy thêm một bộ bát đũa, tôi uống cùng mọi người mấy chén."

Quả nhiên có thể làm người đại diện kim bài đều không phải bình thường, Tiền Phương vừa đến đã hạ mình thẳng thắn xin lỗi, không có chỉ ra là vì cái gì, nhưng mọi người cũng không đi truy cứu. Mẫu Đan thưởng thức phụ nữ quả quyết như vậy, chắc hẳn sau này Tân Tiêu sẽ biết điều hơn.

Đạo diễn đầu trọc cầm điện thoại, trầm mặt nhìn về phía Tiền Phương.

Tiền Phương khẩn trương, đợi phục vụ viên ra ngoài, lập tức rót đầy chén rượu trắng, nâng chén hướng Trần Sâm: "Đạo diễn, tôi cam đoan chuyện hôm nay sẽ không phát sinh thêm lần nào nữa." Nói xong uống cạn chén rượu lớn.

Thái độ của Trần Sâm với cô ta xem như hài lòng, cụp mi bắt đầu viết công bố, trong phòng cực kỳ yên tĩnh, lúc này không ai dám lên tiếng giảng hòa, huống hồ Tân Tiêu làm hoàn toàn không phải chuyện mà con người nên làm.

Đăng Weibo xong, Trần Sâm quẳng điện thoại lên bàn: "Đêm nay cô mà không đến, việc này không dễ dàng như thế đâu, cô trở về nói cho Tân Tiêu..." Ngón tay cái chỉ vào chính mình: "Trần Sâm tôi là ai, trong giới không ai không biết, tôi muốn phong sát cô ta, trong giới tuyệt không có một ai dám đến hợp tác."

Bang...

Trần Sâm một chưởng vỗ lên bàn tròn, mọi người trong phòng giật mình hết hồn, ông đứng lên, chỉ thẳng Tiền Phương trách mắng: "Con mẹ nó! Còn chưa đứng vững gót chân trong giới mà đã dám chơi trò hề này trước mặt tôi, cô ta cho mình là ai?"

"Vâng!" Tiền Phương lần nữa cam đoan: "Xin đạo diễn Trần tin tưởng Hoàng Thần, chỉ có lần này, nếu lại phát sinh chuyện tương tự, Hoàng Thần không đợi ngài ra tay, sẽ tự động xử lý nghệ sĩ không tuân thủ quy định."

Trần Sâm hừ lạnh một tiếng, ngồi lại trên ghế: "Đây là cô nói." Ông sinh ra trong nhà hào phú, không ưu tú như anh trai, cũng tự mình biết mình không vào công ty của gia đình, không tranh quyền đoạt lợi, đến tuổi thì thuận theo an bài của người trong nhà mà lấy vợ, sau khi cưới thành thực mà sống, yêu thích duy nhất cả đời chính là quay phim, ông không cho phép có người chà đạp cố gắng của ông.

"Vâng!" Trước khi đến đây, Tiền Phương đã thông qua ý kiến thượng tầng công ty: "Xin ngài cho một cơ hội."

Cơm nước xong xuôi đã quá 12 giờ, Giang Họa cùng Ngô Thanh theo Mẫu Đan trở về phòng. Vừa đóng cửa, Ngô Thanh thở phào một hơi, tay xoa bụng: "Bữa cơm tối nay hơi khó tiêu hóa." Đạo diễn Trần Sâm vốn đầu trọc, giận lên một phát, chẳng khác nào thổ phỉ.

"Đó chính là quyền lực!" Giang Họa ngồi lên giường, nhìn Mẫu Đan mở laptop: "Bởi vì do chính mình bỏ tiền nên đạo diễn không cần nhìn sắc mặt nhà đầu tư. Về phần diễn viên, quay hay không quay không quan trọng, dù sao anh không muốn quay thì vẫn còn rất nhiều người muốn thế chỗ."

Mẫu Đan mở cuốn Biểu Cảm Tinh Tế: "Bây giờ tớ lại càng có động lực kiếm tiền!" Đêm nay rốt cục cô cũng ngộ ra một điểm: "Làm người có tiền thật sảng khoái, đời này dù tớ không phải phú nhị đại, nhưng có thể tạo điều kiện để bé con của tớ trở thành phú nhị đại."

"Cậu có bạn trai sao?!" Giang Họa trêu ghẹo: "Còn nói chuyện con cái?" Rõ ràng thấy vừa mắt, cô nàng lại chỉ đưa mỗi danh thiếp của hoa đã có chủ là cô ra: "Nếu không khai thông tư tưởng, cậu xác định độc thân cả đời nhé!" Thật dùng thực lực mà độc thân đến bây giờ.

"Bạn trai nhất định sẽ có, chỉ là còn thiếu phần duyên phận." Mười ngón tay Mẫu Đan gõ phím: "Đúng rồi, diễn xuất của tớ hôm nay có tiến bộ chút nào không?"

Ngô Thanh cúi đầu đọc bình luận Weibo Mẫu Đan: "Em cảm thấy cũng được." Đạo diễn Trần Sâm không phải đều duyệt hết? Mặc dù phim của đạo diễn Trần Sâm cho tới nay ngoại trừ kịch bản cẩu huyết, diễn xuất của diễn viên cũng có rất nhiều tranh cãi, nhưng số lượt xem nhiều là không chối được.

"Nói thật, tiến bộ rất lớn." Giang Họa không ngờ tới Mẫu Đan có thể diễn được: "Mặc dù chỉ có hình không có hồn, nhưng hiệu quả thị giác không tệ."

"Xem ra cũng có thiên phú!" Mẫu Đan không dời mắt khỏi máy tính: "Tớ vẫn phải cố gắng thêm!" Hai ngày nữa thôi cô liền có thể che mặt, có thời gian thả lỏng, nhất định không thể lãng phí.

Giang Họa gật đầu: "Xác thực cần cố gắng. Đạo diễn của Thầy Giáo Quán Trà Nam là Trương Bình Kinh, đạo diễn Trương nổi danh là người theo chủ nghĩa hoàn hảo." Mấu chốt là người Đan Đan hợp tác cùng là Phong Hán, đến lúc đó, bọn họ mới hiểu rõ thế nào là không so sánh thì không thấy đau thương.

Ngô Thanh nhìn thấy mấy bình luận ngôn từ tiêu cực, đang muốn dùng tài khoản phụ lên phản bác, liền nghe được Giang Họa nhắc tới Thầy Giáo Quán Trà Nam, cô lập tức ngẩng đầu, tiến đến bên người Giang Họa: "Họa tỷ, Thầy Giáo Quán Trà Nam sắp khởi quay sao?"

"Đã có đầu tư, hẳn cũng nhanh." Giang Họa liếc nhìn Ngô Thanh: "Em làm sao?"

Ngô Thanh lập tức nín thở: "Cái đó... Thầy giáo là ai diễn vậy ạ?" Đạo diễn Trương Bình Kinh trước đó từng công khai tuyên bố vai thầy giáo không phải là idol của cô không được: "Chị Đan Đan cũng tham diễn sao?"

"Nhân vật thầy giáo đã định, là Phong Hán." Giang Họa chặn lại Ngô Thanh đang nhích tới gần mình: "Không có gì bất ngờ xảy ra, Đan Đan sẽ diễn vai vợ của thầy giáo."

"A!" Ngô Thanh nhảy dựng lên, hét một tiếng: "Thật ạ?" Chờ chút, chủ tử diễn nhân vật đó, chẳng phải đồng nghĩa với việc có thể mang cô cùng vào đoàn làm phim.

Mẫu Đan đứng dậy giữ chặt Ngô Thanh, xoay người cô nàng sang hướng khác: "Thanh Thanh, đã rất muộn rồi, em nên trở về nghỉ ngơi, chúc em mơ đẹp!" Nửa đêm canh ba, nha đầu này không nên làm ảnh hưởng tới mọi người bên ngoài.

Ngô Thanh bị chủ tử nhà mình đẩy ra tận cửa: "Thật tốt quá, vậy em về đi ngủ trước, chị với Họa tỷ cũng nghỉ ngơi sớm một chút."

Tiễn Ngô Thanh xong, Mẫu Đan quay người nhìn về phía Giang Họa đang nằm dài người trên giường: "Cậu cũng trở về đi tắm mà ngủ đi."

"Ừ." Mệt cả ngày rồi, Giang Họa chống hai tay đứng dậy, xoa xoa gáy: "Chờ quay xong MV Vô Tri Mỹ Mộng của Trần Tiêu, bên cậu ổn định, tớ dự định trở lại An thành một chuyến." Cô nhớ nhà, thuận tiện đặt trước một chiếc xe bảo mẫu tại thủ đô.

"Ừm." Bởi vì kịch bản được cải biến, nếu đợi cô hơ khô thẻ tre* ít nhất phải mất 3 tháng, Mẫu Đan cũng không hi vọng bởi vì cô mà vợ chồng anh trai 3 tháng không gặp mặt: "Dương Dương còn nhỏ, mỗi ngày video call không ổn, cậu phải ở bên nó nhiều hơn."

Không nhắc tới còn tốt, vừa nhắc đến, Giang Họa kìm lòng không đậu, chạy lên ôm chặt lấy Mẫu Đan: "Tớ nhớ con trai tớ, còn nhớ hơn cả nhớ cha nó."

"Cha cậu bé nghe vậy chắc chắn không vui nổi đâu." Mẫu Đan cười an ủi vỗ vỗ lưng Giang Họa, sau đó đưa cô ra ngoài: "Goodnight."

Đến khi gian phòng chỉ còn lại mình mình, Mẫu Đan hoàn toàn tiến vào trạng thái học tập, đánh dấu lại những biểu hiện và động tác vô thức thể hiện tâm lý, đồng thời cũng làm thử trước gương.

Thủ đô, Lý Hoa đình, Yến Thanh mặc đồ ngủ ngồi trên tatami*, tay trái bưng một ly rượu vang, tay phải cầm điện thoại lướt lướt, trong mắt đầy hứng thú: "Làn gió xấu kia vừa chuyển hướng, lại có người ý đồ gây chuyện thị phi." Đặt ly rượu lên bàn trà.

Phong Hán ngồi trên ghế salon ôm kịch bản Thầy Giáo Quán Trà Nam, cầm bút không biết viết gì trên giấy: "Đêm nay kể từ khi ra khỏi hội sở Thanh Thành, cậu vẫn luôn chú ý việc này, làm sao, cậu muốn đào góc tường của Giang Họa?"

"Ứng phó cậu thôi tớ đã hết sạch tinh lực* rồi..."

"Cậu làm ơn đừng nói những lời có nhiều hơn một nghĩa như thế." Phong Hán dùng bút đánh dấu những phần miêu tả có liên quan đến biến động cảm xúc: "Hai chúng ta hiện tại đều độc thân, này có thể gây nên những hiểu lầm không cần thiết."

Yến Thanh đăng nhập tài khoản phụ, giương mắt nhìn người đang ngồi trên ghế: "Trong nhà chỉ có tớ và cậu, ai hiểu lầm?" Cậu thẳng hay không, chẳng lẽ tên cẩu nam nhân này còn không rõ?

Cúi đầu ấn mở đầu bình luận viết "Phẫu thuật thẩm mĩ!", cậu khinh thường xì khẽ một tiếng, ngón tay gõ phím: "Đừng có mà ghen tỵ! Ghen tỵ thật thì đi mà xem ảnh poster quảng cáo của Lạc Lai kìa, cho ghen tỵ chết luôn đi. Nữ trang Lạc Lai có tiếng không hợp tác với mặt giả."

Bình luận này của cậu vừa phát ra liền có mấy like, nhìn thấy tên Weibo, Yến Thanh vui vẻ: "Gia tộc Thích Dương Dương, Lão Xói Xám lại xuất động..." Những người này đều là fan trung thành của hàng xóm nhà cậu: "Lần này còn có thêm Gấu Lớn, Gấu Nhỏ cùng Đầu Trọc Mạnh Mẽ, haha..."

Phong Hán dừng động tác, đôi đồng tử màu đen nhạt lan tỏa từng điểm ấm áp: "Họ hẳn là người nhà của cô ấy."

Thần sắc trên mặt Yến Thanh thoáng thay đổi: "Hợp đồng ký rồi, theo tốc độ làm việc của đạo diễn Trương, ít thì 3 tháng nữa, bộ phim này sẽ khởi quay." Nói đến đây, cậu không khỏi lắm miệng: "Cậu nói xem hàng xóm của chúng ta mà thấy cậu thì sẽ có phản ứng như thế nào?" Cảnh tượng đó cậu khá là mong chờ đấy.

"Ừmmm..." Phong Hán ngẩng đầu suy nghĩ: "Đoán chừng sẽ giả bộ như không có chuyện đưa danh thiếp trong thang máy, sau đó chào hỏi."

"Rồi sao nữa?" Yến Thanh nâng ly rượu, nhấp một ngụm.

Phong Hán nhún vai: "Hết rồi." Cúi đầu tiếp tục xem kịch bản.

Yến Thanh nặng nề thở dài một hơi, chỉ cảm thấy cuộc đời quá nhàm chán, mở điện thoại chuyển tài khoản, sau đó like 3 bài đăng mới nhất của Trần Sâm: "Phong Hán, tớ dùng tài khoản của cậu, không may trượt tay like cho Trần Sâm, còn thuận tiện nhấn trả lời câu hỏi khảo sát ý kiến của ông ấy."

"Cậu đang dùng toàn lực bồi đắp mối quan hệ hữu nghị láng giềng à?!" Phong Hán không mấy quan tâm, dù sao anh rất hiếm khi dùng Weibo.

"Sai, tớ đang dùng toàn lực giúp cậu rửa sạch lời đồn bị gay." Yến Thanh uống xong ly rượu vang, nhìn giọt rượu còn vương ở thành ly: "Thật không hiểu sao lại có người cho rằng đối tượng của cậu là tớ?"

Phong Hán đặt kịch bản lên bàn: "Có thể là bọn họ cho rằng tớ mắt mù." Đứng dậy đi rót cho mình một ly rượu vang: "Cậu muốn uống nữa không?"

"Không!" Cậu sợ lắm rồi.

3 like này còn kèm thêm một câu trả lời mang tính then chốt, cơ hồ là trong nháy mắt đem tài khoản sắp bị chôn vùi trong danh sách hotsearch của Trần Sâm lần nữa đào lên No.01, mà không quá 5 phút, #Diễn viên trong phim mới của Trần Sâm là tiêu chuẩn thẩm mỹ của ảnh đế truyền kỳ Phong Hán# đã lên đầu đề mọi trang tin tức giải trí hàng đầu.

Mẫu Đan hoàn thành nhiệm vụ đọc sách hôm nay, vừa rửa mặt xong, điện thoại đang pin trên bàn ở đầu giường, cầm lên xem, lập tức nhấn nghe: "Đạo diễn Trần..."

"Thược Dược à, cô đừng có gạt tôi nữa nha..." Đạo diễn đầu trọc vừa nói chuyện với vợ xong, này lại khiến ông càng thêm đau đầu.

"Gạt?" Mẫu Đan sững sờ: "Đạo diễn, ngài uống quá chén hả?" Chuyện cô không có diễn kỹ, Họa Họa sớm đã nói thẳng cùng ông ấy, đáng tiếc ông ấy không tin: "Ngài muốn đổi diễn viên sao?" Như vậy cũng tốt, vậy cô không cần học bù buổi tối nữa, chỉ là hơi đau lòng số tiền kia.

"Không phải không phải!" Đạo diễn đầu trọc hỏi: "Chúng ta nói chuyện thẳng thắn đi, quan hệ của cô với Phong Hán thế nào?"

Hiện tại Mẫu Đan chỉ cảm thấy người uống quá chén rất có khả năng chính là mình, nếu không làm sao cô lại nghe không hiểu đạo diễn đang nói cái gì: "Đạo diễn Trần, chúng ta cũng thẳng thắn một chút, ngài có bị mộng du sao?" Cô học tài chính, có quan hệ gì với vật nguy hiểm cấp đặc biệt?

"Vậy Phong Hán làm sao lại tốt bụng thế, mang cô lên đầu đề tin tức giải trí?" Đạo diễn đầu trọc sờ cái đầu trọc của chính mình: "Chẳng lẽ là trượt tay?"

Đến đây Mẫu Đan xem như nghe hiểu, lập tức hỏi trợ lý ảo: "Đạo diễn, ngài chờ một chút." Cô vừa ấn mở tin tức phố Wall, liền ý thức được cái gì, lập tức thoát, đăng nhập Weibo. Vừa vào trang tìm kiếm liền thấy tên mình treo ngay top đầu, đằng sau còn kèm theo chữ "giật gân": "Điện thoại di động này nát đến độ nào mới có thể trượt tay nhấn like 3 lần, bonus trả lời câu hỏi trắc nghiệm khảo sát ý kiến được?"

"Cô cũng cảm thấy không phải trượt tay đúng không?" Trần Sâm đã suy nghĩ xem đến khi công chiếu Tuyên Thành Kiếm Ảnh xong, có nên kiếm kịch bản quay thêm phim nữa không? Chỉ là Phong Hán không phải có tiền liền có thể mời được, dù sao người ta tự mở studio, lại không thiếu tiền.

"Ừm." Mẫu Đan nhìn lượng tương tác 3 bài đăng của đạo diễn Trần, đôi lông mày xinh đẹp nhíu chặt: "Đạo diễn Trần, ngài nói xem tôi đây là sắp nổi tiếng sao?"

"Nổi tiếng, nhất định nổi tiếng!" Đạo diễn đầu trọc còn bổ sung: "Có làn sóng này, tôi quyết định tăng cát-sê của cô từ 4 vạn 1 tập lên 6 vạn, ngày mai liền để đạo diễn Hồ viết hợp đồng mới."

Mẫu Đan giật mình: "Hả? Không đúng..."

Ting...

Khẳng định là Họa Họa, Mẫu Đan lập tức đi mở cửa.

Giang Họa mặc đồ ngủ, bên ngoài khoác chiếc áo khoác dài bước vào phòng, đóng cửa lại: "Sao lại vậy nha?"

Mẫu Đan chỉ chỉ điện thoại trong tay: "Đạo diễn Trần cũng đang hỏi việc này, nhưng tớ đâu phải Phong Hán..." Cô cảm giác như bị người đập đùng một cái váng đầu: "Đừng khẩn trương, chắc hẳn không lâu nữa người đại diện của Phong Hán sẽ liên hệ cậu thương lượng việc giải quyết chuyện này."

"Ai biết?" Giang Họa cũng không lạc quan như vậy: "Phong Hán làm việc luôn luôn điệu thấp, sau khi chia tay Dương Lê Đình có có vài scandal, nhưng được không lâu đã thanh minh."

Lại nói chuyện cùng đạo diễn đầu trọc thêm vài câu, Mẫu Đan cúp điện thoại, quay đầu hỏi Giang Họa: "Chúng ta có cần thông báo cho mọi người ở nhà một tiếng không?" Cô ở Lệ thành an ổn không có chuyện gì, nhưng ở nhà không yên nổi.

"Đã nói rồi." Giang Họa kéo Mẫu Đan ngồi xuống giường: "Không cần lo lắng chuyện ở nhà, cha mẹ đã quyết định qua mùa du xuân liền mang Dương Dương tới thủ đô, trước ở tại tứ hợp viện."

"Cũng tốt." Mẫu Đan thở dài: "Chúng ta nói chuyện vui đi, đạo diễn Trần quyết định tăng cát-sê cho tớ lên 6 vạn 1 tập." Có số tiền này, cô chẳng những có thể trả tiền nợ Họa Họa, còn có thể mua thêm cổ phiếu Mao Đài.

Đối với cái này, Giang Họa không muốn suy nghĩ gì thêm, bực bội lắc lắc đầu: "Không nghĩ nữa, tớ về đi ngủ!" Hiện tại cô chẳng làm được gì, chỉ có thể lấy bất biến ứng vạn biến.

Mẫu Đan ngược lại cảm thấy không cần phiền não: "Đi đi!" Lại đưa Giang Họa đến tận cửa: "Chúng ta chân trần không sợ mang giày, cùng lắm thì giải nghệ." Dù sao cô cũng không có ý định lăn lộn lâu trong giới giải trí.

Tối nay ngoại trừ đoàn làm phim Tuyên Thành Kiếm Ảnh cùng vô số người mê điện ảnh Phong Hán khó ngủ, còn có Phỉ Vận Y thân ở Quảng thành chụp ảnh đại sứ thương hiệu.

Đứng trước cửa sổ sát đất phòng Tổng thống khách sạn Hilton, nhìn bầu trời đêm thăm thẳm, tay phải nắm chặt điện thoại.

Cô không muốn tên của anh ấy đi cùng một chỗ với bất kỳ nữ nhân nào: "Tôi không cho phép!"

Mẫu Đan nằm trên giường đọc bình luận trên mạng, có gần 50% netizen cho rằng ảnh đế trượt tay, còn có 20% netizen cho rằng tài khoản của ảnh đế bị hack, ấn mở Weibo của chính mình, thấy dưới ảnh đại diện đánh dấu chữ "V" nho nhỏ màu đỏ, cô cảm giác nhân sinh thật vô thường.

Đứng dậy xuống giường, lê dép đi vào bàn máy tính, mở laptop, Mẫu Đan quyết định làm chút gì đó, mở phần mềm PS: "Vẽ một người que." Gió lớn thổi mấy sợi tóc của người que đầy vô tội bay tán loạn: "Lại thêm mấy mảnh gạch vỡ với gạch nguyên khối."

Sau khi hoàn thành, cô nhìn vào bức ảnh: Ý cảnh hoàn mỹ, biểu đạt rõ ràng, sức sáng tạo cực cao, nhấn lưu.

Search Baidu tình huống dùng điện thoại trượt tay nhấn nhầm, tiếp tục vẽ người que, chèn thêm chữ, liên tiếp 6 tấm.

Hoàn thành tác phẩm, Mẫu Đan đăng nhập Weibo, trước đăng tải tấm ảnh đầu tiên: "Mơ hồ trong gió, tui là ai? Tui vậy mà nổi danh một cách khó hiểu." Phía sau còn thêm 4 cái icon hoảng sợ bày tỏ hoảng hốt cực độ, nhấn đăng.

Tiếp đến bài đăng thứ hai, tải 6 tấm ảnh còn lại lên, cô nghĩ nghĩ, viết: "Nói lên chân lý."

Đăng Weibo xong, tắt máy tính, lên giường đi ngủ. Vì phòng chống "cháy nổ", cô xem như dùng hết tất cả vốn liếng, 7 tấm ảnh kia thật sự đã là cực hạn, không thể đẹp hơn.

Chú thích:

*"hơ khô thẻ tre": chỉ việc hoàn thành một tác phẩm, công việc (ngày xưa khi chưa có giấy, người ta phải viết lên thẻ tre, viết xong phải hơ cho khô mực);

*"tatami": một loại ghế ngồi có nguồn gốc từ Nhật Bản;



*"tinh lực": tinh thần và thể lực, hoặc tinh lực theo nghĩa đen🙂

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.