Nghi Gia Nghi Thất

Chương 27: Hôn một cái



Khi Đường Mộ Bạch vừa bắt đầu hỏi đến vấn đề này, Lục Dĩ Ngưng vẫn còn có một chút gì đó vui vẻ.
Tuy cô không biết vì sao anh lại hỏi câu này nhưng ít nhất điều đó cũng có nghĩa là anh có ý định muốn tìm hiểu thứ mà cô yêu thích, Lục Dĩ Ngưng mím môi, khóe miệng không thể khống chế được mà cong lên, kết quả câu tiếp theo của Đường Mộ Bạch vừa nói ra, khóe miệng vừa mới giương lên của cô liền lại hạ xuống.
Tốc độ cực kỳ nhanh, tựa như đã nắm bắt được tinh túy của kịch biến diện Tứ Xuyên(*) vậy.
(*)Kịch đổi mặt, như cái mà Tử Hàm diễn trong Thanh 2 đó hihi :3
Đường Mộ Bạch rất thích xem cô phản ứng như vậy, tâm trạng lập tức tốt lên, đem bạn học nam vừa rồi bắt chuyện cùng bạn gái anh ném ra sau đầu, khóe môi nhẹ cong lên: "Giận rồi à?"
Lục Dĩ Ngưng ngước mắt, biểu tình hồn nhiên ai oán: "Không có."
Không sao hết, dù anh có làm bất cứ điều gì cô cũng đều có thể tha thứ cho anh, cô sủng anh mà.
Lục Dĩ Ngưng một mặt trong lòng thực hiện công tác tẩy não cho bản thân, mặt khác vô cùng ủy khuất muốn giành lại sách của mình, quyển sách đó còn ở trước mặt Đường Mộ Bạch thêm một phút nào, tôn nghiêm của cô liền bị Đường Mộ Bạch giẫm đạp dưới chân thêm một phút ấy.
Mất mặt quá đi.
Kết quả tay vừa đưa qua, tay của Đường Mộ Bạch liền ấn lên quyển sách kia không chịu buông, anh cũng không dùng lực quá lớn nhưng Lục Dĩ Ngưng vẫn không cách nào lấy về được.
Cô cau mày, nét mặt nhăn nhó lại.
Đường Mộ Bạch càng cười vui vẻ hơn: "Giận thật rồi sao?"
"........"
Không sao hết, hít thở sâu.
Lục Dĩ Ngưng nhẹ nghiến răng, "Thực sự không có."
Lời Đường Mộ Bạch nói ra tuy rằng rất thiếu đòn nhưng với một khuôn mặt có thể điên đảo chúng sinh như vậy, cô căn bản không thể nào tức giận cho nổi.
Bây giờ cô đã biết sự thay đổi thứ hai của anh sau khi quen nhau rồi--- Đường Mộ Bạch nói chuyện so với trước kia càng thẳng thắn hơn rồi, anh có vẻ rất thích trêu chọc cô, mỗi lần nhìn thấy cô như vậy đều sẽ vất vui vẻ, đuôi mắt nhẹ cong cười đến trong trẻo vô cùng.
Lục Dĩ Ngưng không hề có một chút sức chống cự nào với khuôn mặt này, cô mím môi nuốt nước bọt, "Tiểu Bạch."
Ý cười trên môi Đường Mộ Bạch vẫn chưa thu lại: "Hả?"
"Lần này thi lại em chắc chắn có thể qua được."
Đường Mộ Bạch nhẹ nghiêng đầu, tựa như không thể nghe tiếp nổi nữa, rất không nể mặt bạn gái mình mà xùy một cái, cười ra tiếng.
"....."
Cô đại nhân đại lượng, không so đo với anh.
Lục Dĩ Ngưng không lấy lại sách nữa, ánh mắt sáng lấp lánh, "Nếu như em qua môn, có phải anh cũng nên cho em một phần thưởng không?"
Đường Mộ Bạch nghiêng đầu qua, một đôi mắt đào hoa còn mang theo ý cười như có như không, "Tại sao?"
Lục Dĩ Ngưng nhìn chằm chằm vào mắt anh, "Từ khi em vào sơ trung liền chưa bao giờ đủ điểm đạt tiêu chuẩn môn Toán..."
Ý tại ngôn ngoại, lần này thi lại Toán cao cấp nếu như có thể qua được, với cô mà nói là một chuyện cực kỳ không dễ dàng gì, chính bởi vì không dễ nên mới càng cần phần thưởng để khuyến khích một chút.
Khóe môi Đường Mộ Bạch nhẹ cong lên: "Nhìn dáng vẻ em hình như còn rất tự hào."
Lục Dĩ Ngưng lười tiếp lời này của anh, lập tức sáp lại gần, "Có được không?"
Cô vừa lại gần, mùi hương nhàn nhạn trên người liền bay qua, Đường Mộ Bạch đưa tay lên chạm nhẹ vào khóe miệng, "Em muốn phần thưởng gì?"
Lục Dĩ Ngưng da mặt dày đáp: "Nếu em thi lại mà qua được, anh phải hôn em một cái."
Tuy hai người đã ở bên nhau được một thời gian rồi nhưng vẫn chưa từng có bất kỳ động tác quá thân mật nào.
Đừng nói đến hôn hít, ngay cả nắm tay cũng chỉ có đâu đó một hai lần, hơn nữa còn đều là do Lục Dĩ Ngưng chủ động.
Có điều như vậy cũng là bình thường, rốt cuộc cũng mới chỉ bắt đầu đi học được mấy ngày, hai người họ cũng chẳng gặp nhau được mấy lần, trong kỳ nghỉ hai người mới xác định quan hệ chưa đến hai ngày Lục Dĩ Ngưng đã phải quay về nhà mình ở Lâm Thị.
Vốn dĩ cô không muốn về nhưng nhà Khương Nại cũng ở đó, một mực nói là nhớ cô, đúng lúc trong nhà không có ai, Tết nhất tuy rằng vắng vẻ nhưng tốt xấu cũng không có chuyện gì phiền lòng, Lục Dĩ Ngưng cũng liền quay về ở mấy ngày, một lần trở về này liền ở đến thẳng khi vào học.
-
Đi học được một tuần, Lục Dĩ Ngưng tổng cộng cùng Đường Mộ Bạch lên lớp bốn lần.
Vốn dĩ có một lần cô đến ngồi cạnh Đường Mộ Bạch rồi, kết quả bởi vì là lần đầu tiên hai người ngồi với nhau trong khoảng cách gần như vậy sau khi chính thức xác định quan hệ, Lục Dĩ Ngưng vô cùng vui vẻ khó nén được kích động, cả buổi học đều trong trạng thái lâng lâng vui sướng, có lẽ giữa đám đông một người biểu tình phong phú như cô quá mức thu hút sự chú ý nên lúc sắp tan học còn bị giảng viên gọi lên trả lời vấn đề.
Trong đầu Lục Dĩ Ngưng hoàn toàn trống rỗng, chỉ có thể nhìn sang Đường Mộ Bạch bên cạnh cầu cứu, kết quả vừa mới chỉ liếc mắt một cái như vậy, giảng viên trên bục giảng liền gõ nhẹ lên bảng đen: "Đề ở trên bảng, bạn học này, em nhìn bạn Đường Mộ Bạch làm cái gì, trên mặt em ấy có viết đáp án sao?"
Lục Dĩ Ngưng không có lựa chọn nào khác ngoài việc ngẩng đầu nhìn lên bảng.
Phía trên cũng không biết là xương cốt và bộ phận cơ thể con người do ai vẽ ra, bên cạnh còn viết chi chít những chú thích, cái gì mà "động mạch vành" "tâm thất trái tâm thất phải" các thể loại từ ngữ y học.
Giảng viên: "Em nhận xét một chút bức tranh này đi."
Ý định của giảng viên vốn là muốn Lục Dĩ Ngưng chỉ ra những thông tin sai trong bức tranh, hơn nữa nhìn dáng vẻ bạn học nữ này nghiêm túc quan sát tranh, tám chín phần mười là có thể nói ra nguyên nhân, kết quả đợi hơn nửa phút, ông liền nghe thấy giọng nữ yếu ớt truyền tới: ".... Vẽ cũng khá đẹp ạ."
Cả phòng học yên tĩnh trong nháy mắt, sau đó đồng loạt cười vang.
Lúc này Lục Dĩ Ngưng mới biết chính mình trả lời râu ông nọ cắm cằm bà kia, cô xấu hổ, cúi đầu xuống, khóe mắt thoáng nhìn, đúng lúc nhìn thấy chàng trai bên cạnh đầu nửa nghiêng sang một bên, giữa ngón trỏ và ngón giữa tay phải kẹp một cái bút, tay giơ lên che trán, tầm mắt lùi xuống chút nữa, lông mày anh hạ thấp, khóe miệng cong lên, ánh nắng bên ngoài chiếu vào, hình dáng ngũ quan chàng trai tinh tế sáng ngời, như thế đang tỏa sáng lấp lánh.
Trong khoảnh khắc ấy, một ý nghĩ đáng sợ nhảy ra trong đầu Lục Dĩ Ngưng: Thỉnh thoảng mất mặt một chút cũng khá là tốt.
Có điều nói thì nói như vậy nhưng cô vẫn sợ sẽ có lần thứ hai tái diễn nên về sau cũng không dám lại ngồi cạnh Đường Mộ Bạch nữa, mỗi lần đến lớp, cô tuyệt đối đều ngồi ở vị trí phía sau không thu hút ánh nhìn nhất.
Rốt cuộc lâu lâu bẽ mặt một lần còn có thể khiến người khác cảm thấy đáng yêu, nhưng thường xuyên bẽ mặt thì có khác gì một kẻ thiểu năng trí tuệ đâu.
Dần dần, điều này cũng trở thành thói quen đã định giữa hai người.
Cùng nhau đi học, sau đó cùng nhau đến canteen ăn cơm.
Những ngày tháng rất đỗi bình thường nhưng Lục Dĩ Ngưng vẫn cảm thấy bản thân như được ngâm mình trong hũ mật ong, càng hạ quyết tâm phải học Toán cao cấp cẩn thận hơn.
Một tuần sau, kỳ thi bổ sung môn Toán cao cấp của Viện Mỹ thuật cuối cùng đã kết thúc.
Bởi vì số người thi lại không nhiều nên rất nhanh đã có kết quả.
Hôm trước vừa thi xong, tối hôm sau đã có kết quả.
Khi có kết quả, Lục Dĩ Ngưng đang trên đường cùng Đường Mộ Bạch trở về ký túc xá sau khi cùng anh học xong buổi tự học.
Tháng ba âm lịch, Bắc Thành tuy rằng đã bắt đầu ấm lên nhưng nhiệt độ vào ban đêm vẫn rất thấp, thậm chí sắc điệu đèn đường tựa hồ cũng lạnh hơn một chút so với mùa hạ.
Lục Dĩ Ngưng hắt xì một cái.
Trong ký túc có máy sưởi, buổi đêm nóng đến không chịu nổi, lúc cô ngủ thường không có nề nếp mà đá chăn, không cẩn thận một chút liền hơi bị cảm mạo rồi.
Vốn dĩ lúc chưa bị cảm, cô còn có thể cổ vũ chính mình một chút rồi không biết xấu hổ mà đi kéo tay Đường Mộ Bạch, kết quả lần này cảm mạo rồi, Lục Dĩ Ngưng lo sợ sẽ lây sang cho anh nên ngay cả tay anh cũng không quá dám chạm vào.
Nhưng cô muốn nắm tay anh cơ.
Lục Dĩ Ngưng khịt mũi, chậm rì rì cách không đến nửa mét đi theo sau lưng Đường Mộ Bạch, tay trái cô đưa lên, thăm dò mà chọc nhẹ vào cánh tay anh.
Người nọ đang nói chuyện điện thoại với mẹ anh, tựa như không chú ý đến cô.
Lục Dĩ Ngưng chớp mắt, lại chọc thêm lần nữa.
Sau khi liên tục chạm thử vào mép tay anh vài lần, Lục Dĩ Ngưng vừa muốn thu tay lại, cổ tay liền bị người ta nắm lấy, tay người nọ dần dần trượt xuống sau đó từng chút nắm lấy ngón tay cô, anh quay đầu, thấp giọng bên tai cô hỏi một câu: "Thi lại qua chưa?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.