Nghi Gia Nghi Thất

Chương 43



Chương 43: 


Không phải nói không rảnh à, sao còn chạy đi ăn cơm cùng với người đàn ông khác


Lục Dĩ Ngưng đời này đã từng nghe qua không ít lời tỏ tình, dù sao cũng được tỏ tình từ nhỏ đến lớn, cho dù đại đa số con trai đều coi thường loại hành vi ấu trĩ như viết thư tình thế nhưng vẫn không tránh khỏi trong đó xuất hiện một số ngoại lệ.


Sau khi nhận được quá nhiều thư tình, cô đã tự động sinh ra kháng thể đối với các loại lời tỏ tình.


Cũng không biết câu này Đường Mộ Bạch học được từ ai, nếu là người khác nói câu này Lục Dĩ Ngưng chắc chắn cho rằng người đó có bệnh, nhưng khi người đó là anh thì lại khác, cô chỉ cảm thấy chính mình có bệnh.


Rõ ràng biết là rất sến, thế nhưng vẫn không kiềm chế được mà rung động, không phải có bệnh thì là gì?


Lục Dĩ Ngưng sửng sốt ước chừng ba giây nhịp tim mới khôi phục lại tốc độ bình thường, không nói gì.


Là một người ngoài cuộc thế mà phản ứng của Phương Đồng còn lớn hơn cả đương sự là cô đây, cô ấy rõ ràng rất kích động, vươn bàn tay ra không kiểm soát được mà nắm chặt lấy cổ tay của Lục Dĩ Ngưng.


Tuy rằng dùng lực không lớn thế nhưng dù sao nhiệt độ ngày hè cũng rất cao, chưa được vài giây, Lục Dĩ Ngưng đã cảm thấy cổ tay thấm mồ hôi, vừa nóng vừa buồn rất khó chịu.


Cũng không biết cô bé này đang kích động cái quỷ gì nữa.


Lục Dĩ Ngưng nhẹ nhàng gỡ tay cô ấy ra, quay đầu ném cho một ánh mắt ý bảo cô ấy bình tĩnh lại, rồi lại quay đầu nhìn sang Đường Mộ Bạch, "Nếu đã không còn đau nữa, vậy bọn em có thể đi được chưa?"


Vừa nói xong cô liền nhìn thấy người đàn ông lại đưa tay lên ấn mi tâm, sắc mặt anh rất bình thường, trắng ngần mà lại không quá nhợt nhạt, hoàn toàn không hề giống như đang bị bệnh, thế nhưng Lục Dĩ Ngưng lại vẫn cứ nghe thấy anh nói bằng một giọng điệu vô cùng nghiêm túc: "Lại đau rồi."


Người này bình thường nói chuyện giọng nói đều tùy ý lười biếng, giống như không hề để tâm bất cứ chuyện gì, cho nên một khi nghiêm túc liền vô cùng dễ dàng khiến người khác tin tưởng.


Nếu không phải biết rõ đầu đuôi sự tình thì Lục Dĩ Ngưng cũng đã tin rồi.


Cũng không biết là do nhiệt độ hôm nay quá cao hay là do tác dụng tâm lý mà càng về gần buổi tối cô lại càng cảm thấy nóng. Lục Dĩ Ngưng mở to quạt gió trong xe sau đó thở ra một hơi: "Vậy phải làm thế nào?"


Ngón trỏ bàn tay đặt trên cửa sổ xe của Đường Mộ Bạch khẽ nhấc lên, chạm nhẹ lên cằm, "Vừa nãy nói rồi."


Có lẽ anh đang nói đến câu "Nhìn thấy em liền không đau nữa".


Đúng là chỉ có anh biết nói lời vô nghĩa nhất.


Đừng nói Lục Dĩ Ngưng còn chưa ngốc đến nỗi đi tin anh, kể cả có tin thật thì cô cũng đâu thể cứ dừng xe ở đây để cho anh nhìn mình mãi được.


Hai chiếc xe vốn đã dừng ở đây vài phút, bên cạnh đã có xe cộ ấn còi nhắc nhở rồi, Lục Dĩ Ngưng dịch xe sang bên cạnh, rất muốn nói một câu "Vậy anh cứ đau đi" sau đó nhấn ga bỏ đi, thế nhưng không còn cách nào khác, Đường Mộ Bạch là người bị hại, bây giờ anh là lão đại.


Mặc dù biết rõ loại hành vi này của anh là vô lại thế nhưng hết lần này đến lần khác Lục Dĩ Ngưng vẫn cứ bị dính chiêu, cô lùi một bước: "Vậy giờ anh muốn thế nào?"


Đường Mộ Bạch cũng không lòng vòng quanh co, ngón tay anh dời từ mi tâm đến giữa trán rồi ấn nhẹ, sau đó ngước mắt nhìn qua: "Trưa mai có rảnh không?"


Lục Dĩ Ngưng trả lời rất dứt khoát: "Không rảnh."


Thật sự không rảnh.


"Ngày kia?"


"Cũng không rảnh."


"..."


Phương Đồng ngồi trên ghế phụ lái Ferrari, cảm giác hôm nay thật sự là lạnh chưa từng thấy.


Hai nhân vật chính đột nhiên im lặng, bầu không khí tựa như đông cứng lại, tuy rằng Phương Đồng không bị kẹp ở giữa nhưng vẫn cẩn thận nín thở, khoảng chừng hai phút qua đi, cô ấy mới lại nghe thấy giọng nam vô cùng dễ nghe kia vang lên: "Khi nào em rảnh?"


Lục Dĩ Ngưng suy nghĩ một chút, "Em cũng không biết."


Đường Mộ Bạch cảm thấy Lục Dĩ Ngưng đang cố ý.


Cũng không thể trách anh nghĩ như vậy, dù sao mấy lời này của Lục Dĩ Ngưng nghe thế nào cũng đều giống như đang chống đối anh.


Vừa rồi giả vờ cả nửa ngày, hiện tại Đường Mộ Bạch thật sự bắt đầu thấy hơi đau đầu thật rồi, anh nhíu mày, "Lục Dĩ Ngưng."


Lục Dĩ Ngưng: "Em thật sự không biết."


Mấy ngày nữa cô có một chuyến công tác đến Tây Tạng, ít mà nói cũng phải một tuần nhiều thì càng không phải nói, cô lại không có năng lực biết trước tương lai, không biết được chính xác thời gian cũng là bình thường.


Bên cạnh lại có tiếng còi vang lên.


Xe của bọn họ tuy không chặn đường đi của những xe khác nhưng cứ dừng mãi ở đây dù sao cũng có chút cản trở, Lục Dĩ Ngưng đã không thể dịch xe hơn được nữa, cô cũng không giằng co thêm với Đường Mộ Bạch nữa: "Bác sĩ Đường, em có thể đi được chưa?"


Người đàn ông híp mắt, không lên tiếng trả lời.


Đợi vài giây cũng không nghe thấy Đường Mộ Bạch nói "Không thể", Lục Dĩ Ngưng liền coi như anh đã chấp nhận rồi, đạp chân ga vừa muốn vượt qua trước mặt anh liền nghe thấy anh nói: "Đợi chút."


Lục Dĩ Ngưng đành phải đạp phanh, an tĩnh chờ anh nói xong.


"Bao giờ rảnh thì nói với anh một tiếng," dừng một chút, anh lại mất tự nhiên mà thêm một câu: "Có thể chứ?"


Lục Dĩ Ngưng cảm thấy hôm nay Đường Mộ Bạch có gì đó là lạ.


Hoặc là nói, kể từ sau khi gặp lại, hình như Đường Mộ Bạch đều luôn có gì đó là lạ.


Bình thường anh ngang tàng quen rồi, chưa bao giờ như ngày hôm nay cả.


Lục Dĩ Ngưng không quay đầu, nhạt nhẽo "Ừm" một tiếng rồi đạp chân ga lái xe vào đường chính.


Mãi đến khi đã đi qua một ngã tư, Phương Đồng thỉnh thoảng vẫn quay đầu nhìn về phía sau.


Lục Dĩ Ngưng liếc mắt nhìn cô ấy, "Em đang nhìn cái gì thế?"


"Nhìn anh trai vừa nãy á..." Phương Đồng vô cùng khoa trương bưng mặt, "Lần đầu tiên em gặp một vật sống đẹp trai như vậy."


Lục Dĩ Ngưng: "..."


Phương Đồng: "Chị Dĩ Ngưng, hai người quen nhau à?"


Phương Đồng rõ ràng rất có hứng thú với anh, chủ đề đổi tới đổi lui nhưng vẫn thủy chung không rời khỏi Đường Mộ Bạch, "Chị Dĩ Ngưng, vừa rồi chị gọi anh ấy là bác sĩ Đường à?"


"Ôi, có phải anh ấy thích chị không?"


"Nếu những lời vừa rồi của anh ấy mà là nói với em thì em chắc chắn đã không kiềm chế được từ lâu rồi, chị Dĩ Ngưng, chị thật lợi hại."


"..."


Đây không phải mấy loại lên mạng search tỏ tình sến súa liền có thể tìm ra cả đống sao, có gì mà không kiềm chế được chứ?


Lục Dĩ Ngưng bình tĩnh lại, vô cùng hận sắt không thành thép mà nghĩ.


Phương Đồng vẫn đang tiếp tục, "Hai người quen nhau từ hôm qua à?"


"Không phải, anh ấy là học trưởng của chị."


"Ơ," Phương Đồng phản ứng cực nhanh, "Vậy không phải cũng là học trưởng của em sao?"


Phương Đồng: "Tên là gì thế ạ? Đẹp trai như vậy có phải là hot boy trường mình không..."


Vừa nói đến đây, cô ấy giống như chợt nhớ ra cái gì, mạnh mẽ quay đầu nhìn sang Lục Dĩ Ngưng: "Chị Dĩ Ngưng, anh ấy không phải là Đường Mộ Bạch học trưởng trong truyền thuyết đấy chứ?"


Lục Dĩ Ngưng cũng không giấu cô ấy, chuyên tâm nhìn giao thông phía trước, sau đó gật đầu.


Phương Đồng: "..."


Đây sao không giống trong tưởng tưởng cho lắm vậy?


Phương Đồng: "Vậy tiền lần trước anh ấy chuyển cho chị..."


"Thật sự chỉ đơn thuần là trả nợ thôi," Lục Dĩ Ngưng dừng xe lại, quay đầu đè bả vai Phương Đồng, nhìn thẳng vào ánh mắt cô ấy, "Đừng nghĩ bậy nữa."


Phương Đồng liếc nhìn logo Ferrari ngang ngược oai phong trên vô lăng xe, lặng lẽ gật đầu.


Cũng phải, người bình thường làm sao bao nuôi nổi cô chứ.


——


Lục Dĩ Ngưng đi Tây Tạng công tác hơn một tuần.


Ở đó non xanh nước biếc con người thân thiện, đi công tác một chuyến, mấy cuộn phim mà Lục Dĩ Ngưng mang theo gần như đều đã dùng hết, ảnh chụp chuyển vào máy tính cũng chiếm không ít dung lượng bởi vì chất lượng quá cao.


Tây Tạng cái gì cũng tốt, chỉ là không hợp bát tự với cô lắm.


Lục Dĩ Ngưng ở bên đó không những ăn không ngon miệng mà có mấy lần còn bị nôn, sau một tuần từ bên đó trở về, cả người Lục Dĩ Ngưng đều đã gầy đi một vòng.


Cũng khổ đấy, nhưng cũng giống như ban đầu khi cô thích Đường Mộ Bạch, cô cam tâm tình nguyện gánh chịu nỗi khổ này.


Ngày Lục Dĩ Ngưng bay về Bắc Thành vừa hay là trưa chủ nhật.


Bởi vì là cuối tuần không phải về tòa soạn làm việc nên cô vừa về đến nhà liền ngủ một giấc đến bất tỉnh nhân sự, mãi cho đến hơn bốn giờ chiều cô mới tỉnh do bị chuông điện thoại đánh thức.


Người gọi hiển thị là một cái tên không quá quen thuộc, Lục Dĩ Ngưng sửng sốt một chút rồi mới trượt phím nghe.


Giọng nam đầu bên kia nhanh chóng vang lên: "Dĩ Ngưng, tối nay có rảnh không?"


Người gọi đến là Trần Kế, người đợt trước đã từng cùng cô ăn cơm, lúc đó hai người trò chuyện rất hợp ý nhau nên liền trao đổi phương thức liên lạc, có điều từ sau ngày hôm đó hai người không hề có liên lạc gì với nhau, nếu hôm nay không nhận được điện thoại của anh ta có lẽ Lục Dĩ Ngưng cũng đã quên luôn sự tồn tại của người này.


Lục Dĩ Ngưng trở mình, vẫn chưa tỉnh táo lắm, cô miễn cưỡng "Ừm" một tiếng.


"Có một nhà hàng Pháp mới mở ở Lộc Cảng, nghe nói đầu bếp là đẳng cấp thế giới, em có muốn đi thử xem không?"


Tay nghề của đầu bếp đẳng cấp thế giới, Lục Dĩ Ngưng đã thử nhiều rồi.


Có điều tối nay cô quả thực cũng không có việc gì, hơn nữa cô cũng không hề ghét Trần Kế nên cũng liền đồng ý, "Được."


Sau khi hẹn xong thời gian gặp mặt, Lục Dĩ Ngưng cúp điện thoại sau đó đứng dậy đi tắm rửa thay quần áo.


Sáu giờ chiều, cô đúng giờ ra khỏi cửa.


Lộc Cảng không phải là bến cảng cũng không phải phố xá sầm uất mà là một khu biệt thự cao cấp, vị trí khu này rất đẹp, hai mặt có núi bao quanh một mặt hướng ra sông, mặt còn lại hướng ra đường quốc lộ hướng về nội thành.


Người sống ở đây không phú thì cũng là quý, cũng khó trách nhà hàng kia chọn mở ở chỗ này.


Trần Kế đã đặt chỗ từ một tuần trước, cho nên khi hai người tiến vào liền thuận lợi ngồi xuống vị trí bên cạnh cửa sổ.


Bảy rưỡi tối, chỗ ngồi trong nhà hàng trên cơ bản đều đã được lấp kín.


Lục Dĩ Ngưng lật thực đơn, đây đúng thật là một bữa ăn xa xỉ chân chính, trung bình mỗi món đều hơn nghìn, cô lật vài trang đột nhiên liền bắt đầu cảm thấy hối hận.


Nếu chỉ là mấy chục mấy trăm thì cô còn có thể để cho Trần Kế mời, thế nhưng con số này lớn quá rồi, hiện giờ Lục Dĩ Ngưng lại không thể bỏ chạy, cô đem xấp thực đơn thật dày lật từ trang đầu đến trang cuối, cuối cùng chỉ chọn một món đồ ngọt tương đối rẻ.


Bảy trăm tám mươi tệ một phần, không khác ăn cướp là mấy.


Trần Kế ngạc nhiên nhìn cô, "Không ăn gì khác nữa à?"


Lục Dĩ Ngưng mở to mắt nói dối, "Buổi tối tôi không ăn cơm."


Không ăn cơm cái gì, lúc vừa về đến nhà thậm chí cô còn cảm thấy bản thân có thể ăn hết nguyên cả một con bò luôn.


Thế nhưng đâu còn cách nào khác, hôm nay Trần Kế nhất định sẽ giành thanh toán, nếu gọi nhiều hơn Lục Dĩ Ngưng sẽ có gánh nặng trong lòng, may là Trần Kế nghe cô nói vậy thì cũng không suy nghĩ nhiều, gọi xong phần của mình rồi đưa trả thực đơn cho nhân viên phục vụ.


Đợi nhân viên phục vụ đi rồi, Trần Kế mới hỏi: "Anh nghe anh trai em nói mấy ngày trước em mới đi Tây Tạng."


Chẳng trách anh ta chớp đúng thời cơ như vậy, mới vừa trở về đã hẹn cô, hóa ra là có người tiết lộ tin tức.


Lục Dĩ Ngưng uống một ngụm nước lọc, "Ừm" một tiếng.


"Ở đó có gì vui không?"


"Phong cảnh rất đẹp," Lục Dĩ Ngưng mỉm cười, "Không khí cũng rất trong lành."


Trừ ăn uống không ngon ra thì mọi thứ đều hoàn mỹ.


Có điều cô không nói với Trần Kế những điều này, khi đợi đồ ăn lên, cô nghe thấy bụng mình kêu một tiếng rất nhỏ.


Ùng ục.


Lục Dĩ Ngưng lại uống một ngụm nước, vừa muốn đặt cốc xuống liền nghe thấy một giọng nói vô cùng quen thuộc truyền tới từ phía trước cách đó không xa: "Ăn ở chỗ khác mấy ngày rồi vẫn cảm thấy đồ ăn ở đây là ngon nhất."


Tạ Khôn hài lòng thở ra một hơi, "Mỹ vị nhân gian!"


Không biết là do mắt anh tốt đến mức có thể tìm ra điểm mù ngay lập tức hay là bởi vì tình yêu đối với Lục Dĩ Ngưng quá sâu nặng, chỉ ngắn ngủi vài giây, anh đã "A" một tiếng, "Dĩ Ngưng và Trần Kế, hai người cũng đến ăn cơm à?"


Lục Dĩ Ngưng ngẩng đầu, sau đó ngay lập tức nhìn thấy bên cạnh Tạ Khôn tóc xù lên.... người nào đó trên mặt tựa hồ viết mấy chữ to đùng "Không phải nói không rảnh à, sao còn chạy đi ăn cơm cùng với người đàn ông khác".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.