Bách Doãn ban đầu cực kì không ưa Tiêu Hủ, nhưng không ngăn được ông anh khờ khạo của mình luôn xem Tiêu Hủ như ân nhân, bạn tốt. Lâu dần, Bách Doãn cũng không còn không vừa mắt Tiêu Hủ như vậy nữa.
Sau khi đến Kiêu thị học đại học, vốn tưởng rằng sẽ không phải thường xuyên gặp Tiêu Hủ, vậy mà Tiêu Hủ lại thường xuyên đến Kiêu thị công tác, mỗi lần tới đều xách theo bao lớn bao nhỏ đồ ăn, nói là "Anh của cậu nhờ tôi mang đến". Được nghỉ nửa ngày, còn gọi cả bạn cùng phòng của hắn cùng đi ăn một bữa thật ngon.
Chẳng trách không ít bạn học đều cho rằng "anh Hủ" mới là anh ruột của Bách Doãn.
Nói tới anh ruột, kỳ thực Vinh Quân cũng không phải là anh ruột hắn. Nhiều năm trước ba mẹ Bách Doãn mất trong một tai nạn xe cộ, tại bệnh viện gặp được Vinh Quân còn đáng thương hơn cả mình. Không biết phải nói là hắn nhặt được Vinh Quân, hay là Vinh Quân chăm sóc nuôi dưỡng hắn, nhưng trong giai đoạn khó khắn nhất, Vinh Quân là người duy nhất cùng hắn nương tựa mà sống.
Cho nên sinh nhật Vinh Quân, hắn nhất định phải về.
Vinh Quân năm nay 33 tuổi, tiệc sinh nhật là do Cố phó tổng tập đoàn An Nhạc một tay lo liệu. Bách Doãn còn chưa về, đã nghe nói tiệc sinh nhật lần này rất lớn, Cố Diệp Canh muốn nhân cơ hội này, tuyên bố với Cố gia về địa vị của Vinh Quân trong lòng y.
Bách Doãn có chút khó chịu, nhưng nếu anh trai hắn đối với nhị thiếu gia của Cố gia có tình ý, Bách Doãn cũng không muốn nhiều lời, dù sao người cùng Vinh Quân trải qua quãng đời còn lại cũng là Cố Diệp Canh, hắn cho dù muốn chăm sóc Vinh Quân cả đời đi nữa thì ông anh thành thật đến mức có chút ngốc kia cũng không muốn nhận tình ý của hắn, vì lo hắn sẽ bỏ lỡ sự nghiệp của mình.
Trong tàu cao tốc không cho phép hút thuốc, Bách Doãn đứng trêи toa xe kế bên một lát, tự nhiên lại nổi cơn thèm thuốc. Trước đây lúc chưa đủ 18 tuổi, Vinh Quân không cho hắn hút thuốc, rời nhà đi học hai năm, hắn đã học được tật xấu hút thuốc.
Lần đầu tiên hút thuốc, là do Tiêu Hủ lôi kéo.
Lúc đó Tiêu Hủ tới Kiêu Thị, dẫn một đám bọn họ đi ăn hải sản tại một cửa hàng lớn, nửa đường đi lôi thuốc ra châm, khói trắng bay lên, khiến cho ngũ quan có mấy phần mị hoặc. Từ góc độ của Bách Doãn nhìn sang, Tiêu Hủ trông có chút lưu manh và phóng đãng trong làn khói.
Bách Doãn nhíu mày. Tiêu Hủ ngồi ở băng ghế nhỏ phía sau, ngẩn đầu nhìn, ánh mắt có chút mờ mịt, một lát sau lại mang ý cười, giương mi nói: "Cưng không biết hút thuốc hả? Là Vinh Quân không cho phép ư? Không sao, anh Quân không có ở đây, để anh Hủ dạy cậu ha."
Cũng không biết lúc đó hắn trúng phải tà gì, từ trong tay Tiêu Hủ nhận lấy điếu thuốc, môi dán lên chỗ Tiêu Hủ vừa mới ngậm qua.
Bách Doãn hút chậm chạp, người mới hút không ra khói nên bị nghẹn sặc đến nỗi kêu cha gọi mẹ. Còn Tiêu Hủ thì cười đến chảy cả nước mắt, điệu cười mang chút gian xảo, cuối cùng không để Bách Doãn hút hết điếu thuốc, giữa chừng đoạt lấy nhấp nửa phút, đem điếu thuốc dụi vào trong gạt tàn.
Sau khi biết hút thuốc, Bách Doãn cũng không nghiện, chỉ khi nào thức đêm mới đem một hai điếu ra hút cho tỉnh táo tinh thần mà thôi.
Cố Diệp Canh tổ chức sinh nhật cho Vinh Quân, Tiêu Hủ bất kể lấy thân phận là bạn Vinh Quân hay là thiếu gia Tiêu thị, đều nhất định sẽ đến. Đến lúc đó gặp mặt, không tránh khỏi phải uống vài ly. Bách Doãn tửu lượng không tốt, lúc học cấp ba từng bị Tiêu Hủ cười nhạo, hai năm qua học Đại học quân y, một bên đọc sách một bên tiếp nhận huấn luyện quân sự, thể trạng so với trước đây đã rắn chắc hơn không ít, nhưng tửu lượng lại không khá hơn là bao.
Vinh Quân không uống rượu được, Cố Diệp Canh đương nhiên sẽ không để Vinh Quân uống, mà tên em trai như hắn rất có nguy cơ trở thành đối tượng bị vây quanh mời rượu.
Bách Doãn cũng không phải con nhà giàu, nếu Cố Diệp Canh không đột nhiên xuất hiện, hắn cùng Vinh Quân đoán chừng vẫn sống cuộc sống nghèo khó như trước, kiểu xã hội thượng lưu kia Bách Doãn từ đầu đến cuối không thể thích ứng được, cũng không thích cùng người lạ khách sáo, nghĩ tới nghĩ lui, người trong tiệc rượu sang trọng như vậy có thể thoái mái tán gẫu vài câu tựa hồ chỉ có Tiêu Hủ.