Sau lần lúng túng đó, Tiêu Hủ lại đến thăm Vinh Quân, không còn phải trốn tránh như trước nữa. Bách Doãn không có nói chuyện với anh, anh cũng không chủ động bắt chuyện với hắn, cứ thế yên ổn mà trải qua một đoạn thời gian, Vinh Quân lại xảy ra chuyện.
Lần này không liên quan tới Tiêu Hủ, là Vinh Quân hăng hái làm việc nghĩa, cứu một tên bằng hữu đang bị đám xã hội đen truy đuổi trả thù, trong lúc hai bên va chạm thì bị thương, cũng may vết thương không nặng, sau khi xuất viện thì chính thức xác định quan hệ với Cố Diệp Canh.
Tiêu Hủ làm việc gì cũng thường không để ý đến hậu quả, nhưng mấy chuyện đối nhân xử thế cơ bản vẫn hiểu được. Trước đây Vinh Quân và Cố Diệp Canh dây dưa không rõ, anh dùng thân phận bạn bè mà quấn lấy Vinh Quân.
Nhưng hiện tại Cố Diệp Canh và Vinh Quân đã chính thức ở bên nhau, dù Tiêu Hủ có là người vô tâm vô ý, cũng sẽ cảm thấy được không nên cứ dính lấy Vinh Quân như trước. Thêm nữa đang là cuối năm, anh trai Tiêu Sạn phái anh đi công tác không ít, ba ngày thì hết hai ngày tham gia tiệc rượu bàn công việc, cũng không có thời gian mà "làm phiền" Vinh Quân.
Trong tiệc, Tiêu Hủ rất ít uống rượu, thân mặc âu phục đeo cà vạt nghiêm chỉnh, quả nhiên là phong cách của Tiêu thiếu gia. Mọi người đều biết anh là tiểu thiếu gia của Tiêu gia, nên người muốn nịnh bợ mà lớn gan đến bồi rượu Tiêu Hủ cũng rất ít. Anh cũng không chủ động mời rượu người khác, ly rượu trong tay thật ra toàn là nước trái cây đủ màu sắc, đúng là dở khóc dở cười.
Cho nên rất ít người biết được, tửu lượng Tiêu Hủ vốn rất tốt, xưa nay không uống quá say, coi như say, cũng chỉ là giả say.
Tại tiệc rượu cuối năm ngoái, bởi vì có trưởng bối đã lâu không gặp cùng tham dự, Tiêu Hủ hiếm thấy mà uống nhiều hơn mấy ly, sau khi tàn tiệc lại tiếp thêm mấy vị nhị đại bằng hữu mời rượu, bọn họ đều uống say nghiêng ngả, gọi tới: "Tiêu thiếu gia, cậu vạch đầu ngón chân ra mà đếm xem, chúng ta có được bao nhiêu lần hẹn đến nơi đến chốn đây?"
Tiêu Hủ đêm nay tâm tình không tệ, vừa nghĩ, mấy tháng gần đây "Tu tâm dưỡng tính", hình như đúng là không có cùng đám người này đi chơi được mấy lần, hiện tại cũng sắp sang năm mới, coi như đi dự tiệc tất niên cũng được. Vì vậy hỏi địa chỉ xong, bảo tài xế đưa đến biệt thự suối nước nóng ở khu ngoại ô.
Nhưng rốt cuộc thì Tiêu Hủ cũng không tham gia buổi tiệc suối nước nóng đó, bởi vì xe vừa từ yến hội trong khách sạn chạy ra không được bao lâu, anh liền phát hiện ở đây cách trường học của Bách Doãn không xa.
Sau khi giữ khoảng cách với Vinh Quân, số lần Tiêu Hủ gặp Bách Doãn cũng ít hẳn. Anh tựa lưng vào ghế thất thần một lát, lập tức nhớ tới lần trước ở bệnh viện, Bách Doãn đem khăn quàng quấn lên cổ Tiêu Hủ mà như đang cột bao tải vậy.
Choàng khăn là việc khá thân mật, khi còn nhỏ mẹ và chị Tiêu Hủ quấn khăn quàng cổ cho anh đều rất nhẹ nhàng ôn nhu, xưa nay chưa có ai thô lỗ như Bách Doãn, đến nỗi khiến anh suýt không thở được. Tiêu Hủ lập tức giơ tay chỉnh lại, kéo khăn quàng cổ xuống.
Tiêu Hủ là người ngoài, có thể tránh hiềm nghi mà giữ khoảng cách, còn Bách Doãn ở chung nhà căn bản không có cách nào giữ khoảng cách được, cho nên mới tan học không muốn về nhà, ở lại lớp trực nhật, có thể kéo dài thời gian bao lâu thì kéo.
Lòng cảm thông của Tiêu tiểu thiếu gia nhất thời tràn lan như hải dương. Mà còn chưa kịp an ủi Bách Doãn, đối phương đã mở miệng: "Tôi phải về đây, anh đừng nói lại với anh tôi, chiếc xe đậu bên kia là của anh phải không? Nếu uống rượu, nên về sớm nghỉ ngơi một chút."
Quan tâm Tiêu Hủ có rất nhiều người, có thật lòng, cũng có giả ý, nhưng tất cả quan tâm đều là ôn nhu, chỉ có Bách Doãn quan tâm mang theo vài phần ý tứ ra lệnh.