Tiêu Hủ ngồi xuống, trong ngực đang ôm bịch bánh quy với socola: "Học sinh lớp 12 sinh đều thích ăn mà".
"Tôi thật sự không ăn, để rất lãng phí."
"Tôi đã mang tới, nếu mang đi không phải rất phiền sao?"
Bách Doãn không lên tiếng, tới thư phòng cầm vài cuốn sách, "Đi đây."
Thời điểm cửa mở ra, Tiêu Hủ đột nhiên như bị đả thông hai mạch, chạy tới cửa nói: "Cậu ngày mai cũng về làm cơm sao?"
Bách Doãn đưa lưng về phía Tiêu Hủ, ngồi xổm trêи đất mang giày: "Không, bận rồi, mai ở trường ăn."
"Vậy ngày kia?"
"Chưa biết."
"Ngày kia thì sao? Là chủ nhật."
Bách Doãn đứng lên, quay người nhìn Tiêu Hủ: "Anh có việc gì sao?"
"Tôi cũng muốn ăn. Cậu lần sau làm cơm thì báo trước với tôi một tiếng, tôi đi mua thức ăn, cậu chỉ cần phụ trách nấu là được, thế nào?"
Bách Doãn trầm mặc một hồi, "Nói sau đi, anh trước hết đem đồ ăn vặt cùng dinh dưỡng mang đi đi."
Sau giờ ngọ, Tiêu Hủ đem các loại đồ bổ trong thư phòng bỏ vào bao lớn, lúc đến phiên đồ ăn vặt lại do dự, ngẩn ra một lát, mở một bao khoai chiên nói: "Cậu không ăn thì tôi ăn!"
Tối mấy ngày sau, Bách Doãn gọi điện thoại tới: "Tôi trưa mai về nhà làm cơm."
Tiêu Hủ đang cùng bạn chơi bài, trước liên tiếp ngủ gà ngủ gật, đột nhiên tinh thần tỉnh táo: "A! Làm món gì? Sáng mai tôi đi mua!"
Nói chuyện điện thoại, Tiêu Hủ bài cũng ngừng đánh, cả người tràn đầy phấn khởi, bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, phất tay nói: "Ngày mai có việc, đi trước a, hôm nay tôi bao, mọi người cứ chơi thỏa thích."
Cửa phòng khách đóng lại, một đám công tử bột hai mặt nhìn nhau. Có người hỏi: "Tiêu thiếu gần đây kỳ quái a." Tên còn lại nói: "Đừng để ý nhiều, hắn không phải gần đây mới kỳ quái như vậy, từ năm ngoái đã thấy không bình thường."
Bách Doãn muốn làm món hoa bầu ɖu͙ƈ xào với rau cà trộn tỏi, Tiêu Hủ mua quá trời nguyên liệu, đừng nói là hai người ăn, năm người ăn cũng đủ.
Lần trước tha thiết mong chờ nuốt nước miếng, bây giờ cuối cùng cũng được ăn.
Tiêu Hủ lúc thường ăn toàn là mỹ vị, đột nhiên rất thích ăn mấy món giản dị bình thường, còn chưa ăn xong, đã nghĩ tới bữa tiếp theo, "Lần sau chúng ta ăn cái gì?"
"Anh muốn ăn gì?"
"Cậu là người nấu, cậu cứ tính đi."
"Vậy mấy hôm nữa lại tới."
Tiêu Hủ đem toàn bộ cuộc hẹn với nhóm nhị đại hoãn lại, mỗi ngày khuya về nhà pha trà ngồi bên máy vi tính, lúc thì xem thực đơn dinh dưỡng dành cho học sinh lớp 12, lúc thì xem tư vấn trường đại học, thậm chí còn nói chuyện với mấy phụ huynh trong khu vực, nhìn thấy tin tức hữu dụng liền lưu lại.
Mấy vị phụ huynh đều là bỏ công bỏ sức ra lo cơm cho con cái một ngày ba bữa, còn anh thì mỗi ngày đều chờ ăn cơm của "con trai", mà đến một chút tâm lý gánh nặng cũng không có.
Bất quá chực cơm thì chực cơm, anh cũng không có ở lại chỗ Bách Doãn, thứ nhất lo sẽ ảnh hưởng Bách Doãn học tập, thứ hai nghĩ mình cũng khó ngủ, nếu lạ giường sẽ không ngủ được.
Từ ăn chực phát triển thành "ở chực", thời cơ là cuộc họp phụ huynh đầu tháng tư này.
Tiêu Hủ vốn là không biết chuyện họp phụ huynh này, mà do là trong nhóm giao lưu với anh vừa vặn có một vị phụ huynh có con gái là bạn học của Bách Doãn. Tiêu Hủ vừa nghe có họp phụ huynh, liền nóng lòng muốn đi thử.
Bách Doãn đương nhiên sẽ không để cho anh đi họp phụ huynh, mà không may chính là, trường học vì không muốn làm chậm trễ thời gian dạy của giáo viên, đem giờ họp phụ huynh buổi chiều dời đến thời gian tự học buổi tối, họp từ 8 giờ rưỡi đến 10 giờ, phụ huynh lại thay phiên nhau tìm giáo viên hỏi han đủ thứ, kiểu gì cũng sẽ kéo dài đến tận 12 giờ.
Tiêu Hủ tìm được lý do, "Cậu chắc sẽ không muốn để anh Quân đến họp phụ huynh chứ? 12 giờ, giờ ngủ của anh Quân cậu cũng không phải không biết, cậu nhẫn tâm nhìn anh ấy thức đến nửa đêm? Hiện tại thân thể anh Quân mới vừa có khởi sắc, chúng ta nên suy nghĩ đến anh ấy một chút, cậu nói xem?"
Bách Doãn không biết đang suy nghĩ gì, ánh mắt nửa sáng nửa tối. Tiêu Hủ quyết tâm phải làm "phụ huynh" một lần, tiếp tục nói: "Cố Diệp Canh đi càng không thích hợp, cậu xem, dù sao cũng chỉ có tôi thích hợp nhất. Tôi đi liền nói là ba... à không, là anh của cậu, thế nào?"
Bách Doãn nghe tới chữ "ba", khẽ cau mày: "Họp phụ huynh không đi cũng không sao."
"Không đi không được!" Tiêu Hủ nói: "Phụ huynh của bạn bè cậu đều đi cả, phụ huynh của cậu lại không đi, rất kỳ cục!"
Bách Doãn đại khái là lười cãi, qua loa nói: "Ừm."
Trước họp phụ huynh một ngày, Tiêu Hủ hưng phấn đến không ngủ được, ban ngày một thân âu phục chỉnh tề đến công ty làm việc, không ngừng soi gương, lúc chào hỏi với công nhân đều cười hết sức ôn nhu.
Nhưng đến buổi tối họp phụ huynh thật, Tiêu Hủ lại thấy đau đầu. Mấy người ngồi bên đều là trưởng bối hơn bốn mươi tuổi, chỉ có mình anh nhìn qua chừng hai mươi mấy.
Nói cho cùng, anh đối với việc họp phụ huynh là cảm giác mới mẻ, tâm tình buồn rầu của phụ huynh lo lắng cho con cái anh căn bản không thể lĩnh hội được, giáo viên ở trêи nói huyên thuyên về xu hướng tuyển sinh mới, Tiêu Hủ nghe lập tức phiền não, nhưng lại không thể tự ý rời đi, ngồi nửa tiếng đồng hồ, quả thực dài như ngồi mấy ngày.
Sau một hồi giao lưu, tất cả phụ huynh đều đi lên, xếp hàng chờ tìm giáo viên cố vấn học hành cho con mình, Tiêu Hủ thật không tiện rời đi, cũng ngây ngốc mà tới xếp hàng, tới lượt mình lại không biết nói cái gì, cũng may sau khi báo tên Bách Doãn, giáo viên vật lý cười cười, nói:
"Bách Doãn không cần lo lắng, rất thông minh cũng rất thật thà, có mục tiêu rõ rệt, các môn thành tích đều ổn, vật lý học rất tốt, cứ tiếp tục duy trì, không có vấn đề gì cả."
Từ buổi họp phụ huynh trở về, Tiêu Hủ có chút buồn bực, luôn cảm giác có lỗi với Bách Doãn vì đã đem chuyện tham gia họp phụ huynh làm trò đùa, nếu là Vinh Quân đi, nhất định sẽ quan tâm hơn rất nhiều.
Nhưng Bách Doãn thật giống như cảm thấy không có gì đáng kể, cái gì cũng không hỏi, chỉ rót cho Tiêu Hủ chén nước, liền tiến vào thư phòng tiếp tục làm bài.
Vốn là đổi giường nhất định mất ngủ, nhưng tối hôm đó Tiêu Hủ lại ngủ ngon lạ thường. 8h sáng di động vang lên, Tiêu Hủ đứng dậy nhìn một chút, cửa phòng Bách Doãn và thư phòng đều mở, chăn xếp được chỉnh tề, đã đi học.
Trêи khay trà phòng khách đặt một hộp sữa bò, một cái bánh mì, một cái trứng gà nóng, còn có ly nước.
Rõ ràng đây là điểm tâm Bách Doãn tiện tay chuẩn bị cho anh.
Tiêu Hủ bưng ly nước lên uống một hớp, gãi gãi đầu tóc rối bù, cảm giác được một luồng nước ấm hệt như lúc Bách Doãn căn dặn mình nên ít uống rượu liền dâng lên trong lồng ngực.