Cửa phòng vệ sinh khép lại, âm thanh khóa cửa "cùm cụp" vang lên. Tiêu Hủ lập tức ngồi xuống, dường như mới trong mộng bừng tỉnh.
Vừa rồi hết thảy phát sinh, ngọt ngào khó mà tin nổi, anh có lý do tin mình đang nằm mơ. Cái kia dù sao cũng là Mặt lạnh Bách Doãn đưa anh từ Hạm Uyển về, còn để anh nằm trong ngực, kiên nhẫn an ủi.
An ủi anh, hôn anh, cho anh nghe đáp án mong muốn.
Cũng may Bách Doãn không ở phòng ngủ quá lâu, thấy anh nằm yên, liền đứng dậy rời đi.
Trong bóng tối, Tiêu Hủ không dám ngồi dậy, sợ Bách Doãn đột nhiên đẩy cửa vào, đành phải dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, nhưng mà cái gì cũng không nghe được, ngoại trừ xác định Bách Doãn còn ở gian ngoài, cái khác hoàn toàn không biết gì cả.
Bách Doãn ra ban công. Đêm đã rất sâu, đèn điện nhà nhà đã sớm tắt, tiếng động ầm ĩ huyên náo rốt cuộc cũng trở nên yên lặng.
Nhưng trong lòng hắn, vô luận như thế nào cũng không an tĩnh được.
Sau lần phát sinh tình một đêm đó, hắn đã từng ngắn ngủi cân nhắc làm sao cùng Tiêu Hủ ở chung, nếu Tiêu Hủ ra điều kiện với hắn, chỉ cần là hợp tình hợp lý, hắn sẽ không từ chối, hắn thậm chí muốn sau khi tỉnh táo lại, cùng Tiêu Hủ nói chuyện rõ ràng một chút.
Nhưng Tiêu Hủ lại tùy tiện thái độ thờ ơ bỗng dưng dựng lên cho hắn một bức tường. Đối với chuyện như vậy hắn không có chút kinh nghiệm nào, Tiêu Hủ lại là một tay tình trường già đời. Tiêu Hủ cái gì cũng không làm, hắn chỉ có thể phối hợp lựa chọn trốn tránh.
Nhưng dù ít hay nhiều, loại trốn tránh này cũng mang theo vài phần hờn dỗi.
Lần này trở về, hắn liền biết mình có để tâm đến Tiêu Hủ, loại để tâm này không liên quan đến chuyện yêu thích, nhưng lại thật sự in trong lòng. Quan hệ thân thể quá mức khó tin, một khi phát sinh, hai người không liên quan liền có liên hệ. Hắn không có cách nào xem Tiêu Hủ như người quen bình thường, hay là bạn của anh trai.
Mà sau khi trở về, chỉ mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi, phần để tâm này lại phóng đại vô hạn, lớn đến mức hắn không thể chịu được người khác chạm vào Tiêu Hủ, lớn đến mức hắn không thể khống chế mà muốn đối tốt với Tiêu Hủ, lớn đến hắn nảy sinh kϊƈɦ động với Tiêu Hủ.
Ngay vừa nãy, nếu không phải Tiêu Hủ đã say đến độ mất đi năng lực suy nghĩ, hắn xác định chính mình sẽ lần nữa xâm phạm nam nhân mê hoặc này. . truyện tiên hiệp hay
Nhưng sau đó, tình hình lại không khống chế được.
Bách Doãn đột nhiên trở nên thô bạo tàn nhẫn, đem anh giam cầm trong ngực, không màn anh xin tha, đưa anh leo lên đỉnh cao, rồi lại tàn nhẫn mà chặn không cho bắn ra.
"Không được, không muốn! Bách Doãn, xin cậu! Để tôi bắn, để tôi bắn a!" Tiêu Hủ không chịu nổi, khóc lóc giãy dụa, mà Bách Doãn khóe miệng lại mang theo nét cười lạnh, ngón tay không hề động đậy mà chặn ở nơi đó, không những không cho anh bắn, còn đem anh lật lại, thấp giọng nói: "Anh vừa rồi đang làm gì đó?"
"Tôi...tôi..." Tiêu Hủ đầu óc một mảnh hỗn loạn, căn bản không nhớ nỗi vừa mới xảy ra chuyện gì.
Vè phần rốt cuộc Bách Doãn sẽ nói cái gì, anh thật sự không nghĩ ra, cũng không biết mình sẽ phản ứng ra sao.
Tiêu Hủ ở trường luôn không vượt qua được kiểm tra phản xạ, nhưng ít nhất, anh cũng không muốn trước mặt Bách Doãn biến thành trò cười.
Nếu như đeo mặt nạ lên, coi như là bêu xấu, cũng không đặc biệt lúng túng.
Trước khi mở cửa, anh đứng trước gương luyện cười một hồi lâu.
Bữa sáng có chút nặng nề, hai người đều có tâm tư, không ai nói gì, ai cũng nghĩ nghĩ trong đầu.
Tiêu Hủ không đói bụng, qua loa lấp đầy bụng rồi yên lặng nhìn Bách Doãn. Bách Doãn cũng không né tránh ánh mắt Tiêu Hủ, đem đồ ăn còn dư giải quyết xong, vừa dọn dẹp vừa nói: "Lát nữa tôi muốn nói chuyện với anh một chút."
Đến rồi! Tiêu Hủ nghĩ.
Bách Doãn ra ngoài vứt rác, Tiêu Hủ ngồi trêи ghế nghĩ bậy nghĩ bạ, bên tai chợt lóe lên câu nói kia, "Bởi vì tôi muốn gặp anh", bỗng đầu nóng lên, quyết định đánh đòn phủ đầu.