Nghỉ Lại Dưới Tàng Cây "Tiểu Tiêu tổng lại bị phê bình?" "Đúng vậy, nghe nói lúc họp cứ ngây người, bị Tiêu tiên sinh hỏi, nửa câu cũng không đáp được." "Không phải chứ? Tiêu tiên sinh sủng tiểu Tiêu tổng như vậy, làm sao đành lòng để anh ta xấu mặt trước mọi người?" "Ai, Tiêu tiên sinh lúc làm việc không giống lúc thường, ai bảo tiểu Tiêu tổng đụng vào họng súng làm chi? Tôi nghe anh Liễu nói, tiểu Tiêu tổng từ lúc vào phòng họp liền không tập trung, trạng thái hoàn toàn không giống bình thường, tâm tư căn bản không đặt vào công việc." "Phải không? Tôi thế nào lại cảm thấy tiểu Tiêu tổng gần đây đều chuyên tâm hết sức làm việc mà?" "Ờ, cũng đúng, lần này anh ta đi làm rất tích cực, mỗi ngày tới công ty còn sớm hơn Phi Phi, Phi Phi hôm qua lúc ăn cơm còn nói đùa với tôi, nói cứ tiếp tục như thế, công việc thư ký này cậu ta thật sự không làm nổi." "Là tôi tôi cũng không kham nổi, tiểu Tiêu tổng trước đây sớm nhất hơn 10h mới đến, hiện tại chưa đến 8h đã tới rồi. Anh Phi Phi cũng thật là thảm, giờ làm việc miễn cưỡng sớm hơn 2 giờ đồng hồ!" Tổng bộ tập đoàn Tiêu thị, hai nhân viên của Tiêu Hủ ở khu vực nghỉ ngơi ngoài trời bên ngoài phòng họp đang tám chuyện. Cửa phòng họp đóng chặt, hầu hết người tham dự cuộc họp đều rời đi, chỉ còn lại Tiêu Sạn và Tiêu Hủ "bị Tiêu Sạn dạy dỗ" ở lại. "Dạy dỗ" kéo dài không lâu, một lát sau Tiêu Hủ đẩy cửa ra, một bộ dáng dấp bị phê bình. Các nhân viên lập tức ngậm miệng, lắng tai nghe. Tiêu Sạn cũng cùng đi ra, "Ủ rũ cái gì? Còn không ăn cơm?" "Ăn." Tiêu Hủ nói. "Lần trước đã nói với em, không thể nhịn ăn giảm béo, em không nghe phải không?" "Em không có nhịn ăn." "Còn bảo không có?" Tiêu Sạn đến gần, đưa tay lên định nhéo mặt Tiêu Hủ, Tiêu Hủ nhanh chóng né tránh, cau mày nói: "Anh, anh bây giờ không được tùy tiện nhéo em." Tiêu Sạn mỉm cười, "Sao, vừa có đối tượng, liền coi anh trai như người ngoài?" Hai nhân viên nhìn nhau một cái, trợn mắt ngoác mồm. Tiêu Hủ khẽ cong khóe môi, "Dù sao thì anh cũng không thể nhéo em, về nhà nhéo chị Kỳ Kỳ đi." "Được rồi, buổi trưa tới phòng làm việc của anh một chuyến." Tiêu Sạn nói: "Kỳ Kỳ hôm nay nghỉ ngơi, ở nhà nấu chút canh, trưa nay sẽ mang tới." "Em không đi!" Tiêu Hủ nói: "Trưa nay em muốn đến phòng thể hình, anh đừng mong em tới nhìn anh ăn canh!" "Nghĩ gì thế? Anh một mình ăn hết chỗ đó? Em buổi trưa không ăn cơm sao, cằm đều nhọn ra rồi, trưa tới chỗ anh đi." "Không đi..." "Nếu em không nghe lời, anh liền sớm đi gặp bạn trai nhỏ của em." "Em tới! Em uống! Em ăn! Anh đừng đi tìm cậu ấy!" Tiêu Sạn cười: "Trở về đi, lúc làm việc nghiêm túc một chút cho anh." Mấy nhân viên nhiều chuyện trong khoảng thời gian ngắn tiếp thu quá nhiều tin tức có chút chậm tiêu hóa. "Tiểu Tiêu tổng có đối tượng? Còn là nam? Lại nhỏ hơn tiểu Tiêu tổng?" "Khó trách tiểu Tiêu tổng cứ thất thần." "Tiêu tiên sinh không phản đối sao? Làm sao qua được ải trong nhà?" "Nghe nói nhà họ Tiêu bây giờ đều là Tiêu tiên sinh quyết định." "Tôi xin thu hồi lời lúc trước, Tiêu tiên sinh đúng là cưng chiều tiểu Tiêu tổng a, chuyện này mà cũng mặc kệ." Tiêu Hủ trở lại phòng làm việc, mới vừa ngồi lên ghế dựa là bắt đầu ngủ gà ngủ gật. Đầu gật vài cái, đơn giản nắm lấy gối ôm, "phốc" một cái gục xuống bàn, thở dài một tiếng --- "Aizzzz!" Yêu đương thật mệt mỏi, ở chung cũng mệt mỏi, bao quần áo thật là nặng, sắp khiêng không nổi rồi! Cùng Bách Doãn yêu đương đã được một tuần, làm hai lần, trước lạ sau quen, mỗi lần đều thoải mái đến không biết mình là ai. Thân thể rất hòa hợp, tình trạng quẫn bách khóc lóc lúc tình một đêm không còn xuất hiện nữa. Sau khi làm xong Bách Doãn cũng rất ôn nhu săn sóc, tự mình giúp anh tẩy rửa, rõ ràng là khuya lắm rồi, còn phải tốn vài chục phút bôi mỡ cao, ngày hôm sau rời giường còn muốn tách ʍôиɠ anh ra kiểm tra một chút. Lúc làm tình, anh không không chế được tâm tình, tư thế nào cũng đều phối hợp, rêи rỉ thở dốc, muốn bao nhiêu ɖâʍ đãng có bấy nhiêu, làm xong nằm trêи đùi Bách Doãn tiếp thu xoa bóp, tuy là cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng dư vị cùng kϊƈɦ thích lúc làm tình vẫn còn, nhịn một chút là xong. Nhưng sáng hôm sau liền khác. Ngủ một giấc, đầu óc thanh tỉnh, vừa nghĩ đến chuyện phát sinh đêm qua, mặt liền đỏ. Bách Doãn còn cố tình thêm dầu vào lửa, ngữ khí bình tĩnh lại mang theo vài phần mệnh lệnh: "Cởi quần ra." "Hả?" Lần đầu nghe lời này, anh cho là mình bị ù tai rồi. "Để tôi nhìn phía sau một chút." Bách Doãn thức dậy sớm, đã rửa mặt xong xuôi, thay xong quần áo đi ra ngoài, mà anh còn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trêи giường, chỉ mặc mỗi cái qυầи ɭót. Hỏng bét hơn chính là, qυầи ɭót bởi vì tinh lực sáng sớm bị đội lên, trêи vải mỏng còn ướt một mảng. Anh sắp xấu hổ phát điên rồi, hận không thể lập tức nhảy xuống giường vọt vào nhà vệ sinh, khóa cửa lại không bao giờ đi ra. Nhưng đêm qua làm quá kịch liệt, là lần đầu tiên chân chính của anh, ngủ vài tiếng có thể giúp đầu óc tỉnh táo, nhưng không cách nào xua tan thân thể uể oải, khẽ động một tí, đã cảm thấy eo chân đau nhức, phía sau cũng nhắc nhở tựa như căng thẳng. Anh không dám động. Bách Doãn đi tới, vỗ vai anh một cái, ôn nhu nói: "Để tôi xem xem." Anh vừa cảm thấy xấu hổ, vừa có chút cảm động, sửng sốt mấy giây sau đó ngoan ngoãn quỳ trêи giường, tùy ý để Bách Doãn kéo qυầи ɭót xuống. Hai ʍôиɠ nhẹ nhàng bị tách ra, anh mắc cỡ nhắm chặt hai mắt lại, vai cùng đầu gối đều đang run rẩy. Lúc ngón tay Bách Doãn dán lên, anh theo bản năng kẹp chặt một cái, chỉ nghe Bách Doãn nói: "Thả lỏng, tôi cũng sẽ không làm gì anh." Nhưng mấy phút sau, anh vẫn bị Bách Doãn "làm gì". Tình trạng mặt sau rất tốt, không bị đỏ không bị sưng, không cần phải bôi lại mỡ nữa, nhưng mặt trước lại tương đối "hăng hái", không có qυầи ɭót ngăn trở, lại bị ngón tay trêu đùa, vểnh cao đến độ uy vũ sinh khí. "Tôi.." Anh xấu hổ chết được, liền vội vàng đem qυầи ɭót kéo lên, cấp tốc co vào trong chăn, đắp lên mặt. "Anh tránh cái gì?" Bách Doãn ở trêи chăn gõ gõ, "Tôi cũng không phải chưa từng thấy qua." "Đừng nói nữa!" Anh quát. "Kỳ quái." Bách Doãn ngồi bên giường, "Tiêu Hủ, tôi nhớ lần trước sau khi chúng ta làm qua, anh không có xấu hổ như thế mà." Anh giật mình, lúc này mới nhớ tới mình là một tay tình trường già đời, nằm trong chăn ổn định nửa phút, miễn cưỡng lộ ra nửa gương mặt, ấp úng nói: "Tôi? Xấu hổ? Tôi xấu hổ à?" Bách Doãn nắm lấy mép chăn, để nửa mặt kia lộ ra, "Không sợ ngượng thì anh trốn cái gì? Đều cương cả rồi." Anh bị chặn không nói ra lời, lông mi dài run một cái. Bách Doãn dùng sức hất lên, trực tiếp lột chăn ra, từ trêи nhìn xuống nói: "Mới vừa thay ráp trải giường, anh lẽ nào muốn ở bên trong làm?" Anh quát: "Tôi vào nhà vệ sinh làm!" "Lại đây." Bách Doãn nói: "Tôi giúp anh." Ban đêm mới bị Bách Doãn làm đến bắn, sáng sớm liền ở trong tay Bách Doãn phóng thích, này quá nguy hiểm, anh cả ngày đều nghĩ đến việc này, trong lòng vừa ngọt vừa phiền muộn, buổi trưa chạy chạy liền ở trêи máy tập chạy té lộn mèo một cái. Cảm giác cùng người mình thích nói chuyện yêu đương cư nhiên tốt như vậy. Anh ngồi dưới đất, một bên xoa xoa đầu gối vừa bị té đỏ vừa nghĩ, lần trước làm chuyện đó, lần này cũng vậy, nhưng lần này thực sự rất thoải mái, không đau nhức như thế, cũng không có nhiễm trùng, Bách Doãn lại còn tốt như vậy... "A!" Anh đem mặt chôn trêи đầu gối, nghe nhịp tim "thình thịch" của chính mình, vành tai đều đỏ lên. Kế hoạch hoàn toàn rối tung hết. Anh vốn định giả bộ chẳng hề để ý, như gần như xa, thái độ kiêu ngạo một chút, đừng có cái gì cũng đáp ứng, như vậy Bách Doãn sẽ không mau chán. Nhưng trải qua một đêm, anh phát hiện mình căn bản không làm được. Lúc ở cùng Bách Doãn, anh thật không khống chế được chính mình, làm sao cũng không bày ra được khí phách của người lớn tuổi hơn nên có. Tựa như sáng nay, Bách Doãn muốn nhìn ʍôиɠ anh, anh liền đem ʍôиɠ dâng lên, Bách Doãn muốn giúp xoa xoa, anh liền bất động. Nghe lời như thế, nói gì làm nấy, thật không có cốt khí. Tất cả mọi người trong diễn đàn nói - Tiểu chó săn cần dùng chút thủ đoạn, cậu để Tiểu chó săn ăn no căng diều, Tiểu chó săn lau miệng liền chạy. Anh ảo não ôm đầu, vừa sợ Bách Doãn lau miệng liền chạy mất, vừa không có cách nào cự tuyệt các yêu cầu của hắn. Cảm giác tinh thần đều muốn nứt ra. Lần thứ hai sau khi làm xong, anh phát hiện một chuyện còn đáng sợ hơn -- chính mình dường như đối với việc đó phát nghiện rồi, mỗi ngày đều nhớ đều muốn. Nhưng mà theo ý Bách Doãn, một tuần ba lần, làm nhiều quá không tốt cho thân thể. Hai lần làm tình đều là Bách Doãn chủ động, anh thật không tiện tự mình nói, càng không muốn thể hiện mình quá đói khát. Nhưng thân thể lại không nghe lời, lúc ɖu͙ƈ vọng triệt để bốc lên, có lúc ngồi thất thần ở văn phòng, nghĩ đến cảnh bị Bách Doãn làm, phía dưới đều cương lên. Sáng sớm càng đáng sợ hơn, trước đây cũng cương, nhưng không mãnh liệt như bây giờ, có nhiều lần, anh nữa suýt kéo tay Bách Doãn, nói ra câu "Làm tôi đi" không biết xấu hổ này. Vừa vặn trêи diễn đàn có bài post mới, lầu chủ nói mình chưa thỏa mãn ɖu͙ƈ vọng, mỗi ngày đều muốn, bạn trai chịu không nổi, ở chung không đến một tháng liền chia tay. Đám bạn bè trong nhóm đều cười phát điên, lần lượt từng người trêu lầu chủ. Anh lại hoàn toàn cười không nổi, trái lo phải nghĩ, quyết định mỗi ngày 6 giờ rời giường. Bách Doãn buổi sáng muốn ra ngoài chạy bộ, 6h20 đã thức dậy. Anh rất quan trọng hình tượng, lo lắng lại bị nhìn thấy ghèn mắt, trước định dậy sớm một chút rửa mặt, nhưng ý chí yếu ớt không thắng nổi, mỗi lần đều sau khi Bách Doãn rời khỏi nhà mới dậy. Nhưng lúc này, vô luận như thế nào cũng phải dậy trước giờ -- bằng không mỗi ngày đều để Bách Doãn thấy mình cương, mỗi ngày đều để Bách Doãn lột ra, tay tình trường già đời thật không ném nổi mặt mũi này. Ngày đầu tiên chính thức thực hiện kế hoạch, anh rón rén đến nhà vệ sinh tuốt ra, lại đánh răng súc miệng, trở lại phòng ngủ sau khi quần áo chỉnh tề, ra dáng rồi. Mà Bách Doãn vừa mới tỉnh, còn buồn ngủ, vẻ mặt mờ mịt. Tâm tình của anh thật tốt đi tới bên giường, xoa xoa tóc Bách Doãn, khá có phong độ mà cười nói: "Mới dậy hả? Phía dưới có cương không? Có muốn tôi giúp cậu một tay không?" Bách Doãn nhìn anh chằm chằm, ánh mắt dường như có chút phức tạp, tim anh nhảy đến loạn, cũng không tỏ ra yếu thế, ỷ vào dáng vẻ ưu tú, muốn đem mặt mũi đã vứt mấy hôm trước tìm lại, "Sao phát ngốc rồi? Để tôi nhìn một chút có cương không?" Anh cho rằng ván này thắng chắc, không ngờ Bách Doãn đang mơ mơ màng màng đột nhiên ôm lấy cổ anh, tiện thể ngậm môi anh. Anh không ứng phó kịp, ngã vào lòng Bách Doãn, Bách Doãn cúi xuống, hôn sâu thêm. Tim đập cuồng loạn, anh mở to mắt, như kẻ xui xẻo bị đánh lén. Chốc lát, Bách Doãn buông anh ra, khẽ cười vén chăn lên, thanh âm trầm trầm, mang theo vài phần lười biếng, "Thấy chưa?" Anh còn sững sờ, nhất thời không phản ứng kịp, "Thấy cái gì?" Quần ngủ rộng thùng thình của Bách Doãn đã đội lên, bộ vị khiến người ta mơ tưởng ở ngay trước mặt. Anh "A" một tiếng, đột nhiên hiểu Bách Doãn đang nói cái gì. Mặt càng đỏ hơn, tim đập nhanh hơn, không chịu nổi. Bách Doãn dường như vừa cười một cái, xoay người đi đến nhà vệ sinh. Anh khó khăn thở phào một cái, thầm mắng mình vừa lâm trận liền kinh sợ. Vậy mà Bách Doãn đi tới cửa dừng lại, nói một câu khiến anh càng không chịu được -- "Vân vê liền xong sao, không bằng anh dùng miệng giúp tôi đi." Anh ngồi bên giường, ngón tay cũng không động. Bách Doãn quay lại, khom lưng bưng lấy mặt anh hôn lên trán một cái, "Đùa anh đó. Toilet còn cần dùng không? Không thì tôi vào đây."
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.