Anh sờ sờ cái ʍôиɠ bị đỏ, đá hai cái trong chăn như trút giận, thầm nghĩ: Mà mẹ nó đây cũng thật quá đáng rồi đi! Tôi đồng ý để cậu chơi đến bắn như thế sao? Cậu chính là ỷ vào tôi yêu thích cậu!
Nhưng khi hai chữ "yêu thích hiện lên trong đầu, tâm đột nhiên yên tĩnh trở lại, cảm giác phấn khởi nhạt đi, anh thấp giọng hừ một tiếng, lẩm bẩm: "Cậu căn bản không biết tôi yêu thích cậu nhường nào."
Bên ngoài rất yên tĩnh, không biết Bách Doãn đang làm gì. Anh rón rén mò xuống giường, vừa đem lỗ tai kề sát cửa, Bách Doãn liền "thùng thùng" gõ hai cái.
Anh cả kinh không dám thở mạnh, khom lưng như con mèo chuồn về phía sau.
Câu nói "Nghèo còn gặp cái eo", anh xem như triệt để cảm nhận được.
Con nhện kia rất nhỏ, chân lại lớn như vậy. Bình thường gặp phải loại nhện con này, chỉ cần không ở gần quá, anh sẽ không quá luống cuống, tuyệt đối không dám cùng con nhện ở chung phòng.
Nhưng bây giờ quá thảm rồi, anh thật không tiện đi ra ngoài, cũng không dám ở lại trong phòng, mà chết người nhất chính là, anh thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, mà trong tủ đều là quần áo của Bách Doãn.
Do dự nửa phút, giữa mất thể diện với ở một đêm trong phòng cùng con nhện, anh lựa chọn vế trước. Sau đó nhanh chóng mặc áo sơ mi của Bách Doãn vào, xông tới nắm vặn cửa.
Không mặc qυầи ɭót, phía dưới lộ ra, sơ mi mặc dù dài, nhưng không có cách nào che hết bên dưới.
Mới vừa làm chuyện đó xong, anh thật sự không muốn đem chim đi dạo nơi tĩnh mịch, quyết tâm, lấy qυầи ɭót Bách Doãn mặc lên đùi.
Mà con nhện, cũng giương nanh múa vuốt bò tới hướng cạnh cửa. Anh hít vào một ngụm khí lạnh, kéo cửa xông ra ngoài.
Bách Doãn đang ngồi trêи ghế salon phòng khách, hai chân gác lên, thấy anh một thân sơ mi cùng qυầи ɭót như ẩn như hiện, con ngươi dần trở nên thâm trầm.
"Tiểu Doãn." ngược lại đã đi ra rồi, Tiêu Hủ cũng không đoái hoài tới mất thể hiện nữa, chỉ vào phòng ngủ nói: "Trong đó có con nhện!"
Bách Doãn lúc này không có trực tiếp giết chết con nhện, dùng khăn giấy túm lại, cầm ra ngoài cửa ném đi.