Anh nghiêng đầu một cái, cố gắng vùi vào khuỷu tay Bách Doãn, đầy đầu đều nghĩ tiếp theo nên làm gì bây giờ.
Mấy ngày trước uống bia, chỉ tính là sơ cấp say, ý thức vẫn còn, nghỉ ngơi một chút là được. Vừa nãy uống chính là rượu trắng, lại còn bị tên tôn tử (cháu trai) Cố Diệp Canh kia mượn cơ hội báo thù rót không dưới ba chén, phải tính là cao cấp say rồi.
Không sai biệt lắm chính là... mức độ loạn tính sau khi say rượu.
Tiêu Hủ càng nghĩ càng hoảng, không khỏi rụt một chút. Vừa lúc Bách Doãn đã lên lầu hai, cúi đầu nói: "Sao vậy? Không thoải mái?"
Đầu óc anh nhanh chóng xoay chuyển, thầm nói: "Hả? Không thoải mái? Đâu có không thoải mái... A, tôi không say, cậu thả tôi xuống..."
Người say rượu đến không còn biết gì, phải tránh thừa nhận chính mình uống say!
Trong thoáng chốc, Bách Doãn tựa hồ nở nụ cười. Nụ cười kia không giống với bình thường, mang theo vài phần anh không hiểu được, trong lòng căng thẳng, mơ hồ cảm thấy một tia hơi thở nguy hiểm.
Bách Doãn mở cửa, đem anh đặt lên giường, khom lưng cởi giày cho anh. Anh không phối hợp mà nhéo nhéo hai cái, hừ hừ, tự cho là kỹ năng diễn xuất vẫn được.
Anh im lặng vài giây, lúc Bách Doãn cởi quần anh, liền vặn vẹo nhướng lên, nhắm hai mắt mơ mơ hồ hồ mà nói: "Không muốn..."
Này thật mẹ nó quá xấu hổ, anh vừa mễm nhũn "giãy dụa" vừa nghĩ: "Giả say thật không phải là việc cho người làm mà, giả lần này thôi, về sau không bao giờ... uống rượu nữa!
"Không muốn cái gì?" Bách Doãn đã đem thắt lưng anh kéo xuống, qυầи ɭót trắng bên trong lộ ra, ngón tay vừa vặn dán vào qυầи ɭót: "Tiêu Hủ, anh nói không muốn cái gì?"
Anh khoái trá, một mặt không chịu nổi chọc ghẹo, vừa đem chính mình nhập vai nhân vật say đến bất tỉnh nhân sự, suy tư lúc này nên nói cái gì.
Nói "Không muốn làm tôi"?
Hay là "Cậu tiếp tục làm"?
Hoặc là thẳng thắn làm bộ không nghe thấy? Nghe không hiểu?
Bách Doãn lại gọi: "Tiêu Hủ?"
Anh gấp đến độ người đầy mồ hôi, sợ nói nhiều sai nhiều, đơn giản im lặng, mặc cho Bách Doãn kéo quần của anh, liền víu lấy quần áo Bách Doãn, mãi đến khi bị cởi sạch bóng, cũng chỉ phát ra vài tiếng kêu rêи đứt quãng.
Nhưng Bách Doãn đối với giãy dụa của anh "hoàn toàn không biết gì cả", đầu lưỡi thậm chí nhẹ nhàng chọc chọc rốn anh.
Liền trong nháy mắt đó, anh lại không chịu nổi, chợt chống người lên.
Anh sợ ngứa, không thể chạm vào rốn. Có lần cùng nhau quấn quít, Bách Doãn không cẩn thận cào đến rốn anh, anh lập tức co lại thành con tôm luộc, ôm bụng cười ra nước mắt: "Tiểu Doãn, lần sau không muốn động đến chỗ này!"
Bách Doãn đáp ứng, sau đó một lần cũng không chạm qua.
Trong phòng bật đèn màu vàng ấm áp, anh thất kinh mà nhìn Bách Doãn, men say cố giả bộ trong mắt hoàn toàn tiêu biến, chỉ có bối rối sâu không thấy đáy/
Diễn thế này, rốt cuộc là hỏng rồi.
Bách Doãn nhẹ giọng thở dài, sau đó tới gần, nâng cằm anh lên, yên tĩnh chăm chú nhìn mắt anh.
Giây phút hai bên cùng trầm mặc, so với một thế kỷ còn dài hơn.
Tiêu Hủ nghe thấy nhịp tim đinh tai nhức óc của mình, bên trong tựa hồ còn kèm theo một âm thanh --
Xong!
Bách Doãn nắm chặt ngón tay, hạ một nụ hôn xuống trêи môi anh, anh lui về phía sau trốn một chút, bị Bách Doãn kéo lại.
"Còn muốn giả say sao?" Bách Doãn hỏi.
Tiêu Hủ mở to mắt, toàn thân tê dại.
Bách Doãn xoay người dựa vào đầu giường, đem anh kéo vào trong lòng, vốn định chờ anh bình tĩnh lại rồi tiếp tục nói, không nghĩ anh lại càng run lợi hại hơn.
"Tiêu Hủ." Bách Doãn nhẹ giọng nói: "Đêm hôm đó, tôi có phải cũng giống như anh vừa nãy không, mặc cho anh hôn làm sao, đều không có phản ứng?"
Tiêu Hủ run lợi hại hơn, cúi thấp đầu, mặt mày bị bóng tối bao trùm.
Anh làm sao cũng không ngờ tới, chính mình tỉ mỉ soạn lời nói dối, thì ra đã sớm bị Bách Doãn nhìn thấu.
Bách Doãn hiện tại, là đến tính sổ anh.
Tâm tê dại -- tay chân cũng thế, đầu óc đã không còn cách nào suy nghĩ, cả người như bị ném ra cánh đồng hoang vu, đang nhanh chóng rơi xuống phía dưới.
Sẽ thịt nát xương tan.
Trong tiếng gió, anh sắp nghẹt thở.
"Tôi thật hối hận." Bách Doãn nói: "Thời điểm sáng ngày hôm sau anh nói dối tôi, không thể phát hiện anh nói năng bậy bạ. Kỹ năng diễn xuất của anh gấp gáp như vậy, đại khái chỉ có mình tôi nhìn không ra anh đang diễn kịch."
Tiêu Hủ thẫn thờ mà nhìn chăm chú ga trải giường, thanh âm trong lòng mang theo tiếng khóc nức nở: Hắn hối hận, Bách Doãn hối hận...
"Nếu như phát hiện anh đang nói dối ---" Bách Doãn tiếp tục nói: "Ngoài một lần kia, nếu như cộng thêm trước đây, hẳn là phải 2 năm, đúng không?"
Tiêu Hủ á khẩu không trả lời được, chật vật không thôi.
"Nếu như tôi phát giác ra, ngày đó sẽ không để anh một mình ở lại quán rượu, sau đó còn chẳng quan tâm, thậm chí sinh giận dữ với anh." Bách Doãn nắm tay anh, chậm rãi nói: "Càng sẽ không để anh một mình trốn ở nhà sợ sệt, nhiễm trùng không dám đi bệnh viện, chỉ có thể vào diễn đàn ẩn danh cầu viện."
"Tôi nói tôi rất hối hận." Bách Doãn nghiêm túc nhìn vào mắt anh, "Hối hận không ở bên chăm sóc anh vào lúc anh cô đơn khó chịu nhất, không sớm phát hiện tâm tình đáy lòng anh."
Tiêu Hủ há miệng, một chữ cũng không phát ra được, mờ mịt tựa như căn bản nghe không hiểu hắn nói gì, nước mắt đột nhiên tuôn ra, từng giọt không ngừng rơi xuống.
"Chuyện anh muốn thẳng thắn nói với tôi, tôi đã biết rồi." Bách Doãn nói: "Suy nghĩ của anh 2 năm qua, những khổ sở anh chịu đựng, những nỗ lực anh vì tình cảm của chúng ta mà trả giá, tôi đều biết. Anh thảo luận trong bài post nói là anh đã làm chuyện sai, không ngại chịu trừng phạt, lo lắng duy nhất chính là sau khi tôi biết sẽ không cần anh nữa. Sao anh lại ngốc như vậy chứ? Tại sao không nghĩ tới, sau khi tôi biết hết thảy, sẽ đau lòng, sẽ hối hận?"
Tiêu Hủ nói không ra lời, nước mắt vỡ đê, không có cách nào ngừng lại.
Anh đương nhiên chưa từng nghĩ tới!
Mặc dù Bách Doãn đã nói rõ ràng đến như vậy, anh vẫn cảm giác như đang bay trêи không trung, mọi thứ đều giống như ảo giác.
"Tiêu Hủ." Bách Doãn vuốt ve lưng anh, bàn tay dừng tại vị trí sau tim, "Tôi không giận anh, cũng không cảm thấy buồn nôn. Anh thật sự lừa gạt tôi, thủ đoạn còn có chút đê tiện. Nhưng tôi đã thích anh, sau này chỉ muốn cùng anh sống thật tốt, chưa bao giờ nghĩ muốn trừng phạt anh xa lánh anh."
"Tiểu Doãn." Tiêu Hủ lúc này mới lúng túng gọi một tiếng, ngẩng lên một mặt đầy nước mắt, thấp thỏm nhìn hắn, tựa hồ vội vàng muốn tìm thấy được một tia an tâm trong mắt hắn.
"Tôi đây." Ánh mắt Bách Doãn cực trầm, như một mảnh biển gió êm sóng lặn, "Xin lỗi, giấu giếm anh lâu nay, kỳ thực từ ngày chúng ta xác nhận quan hệ trở đi, tôi thường thấy anh trêи diễn đàn khô khan kia."
Tiêu Hủ đỏ bừng cả mặt, xấu hổ tột đỉnh.
Mà nhiều hơn sự lúng túng đó, là ấm áp tràn đầy trong lòng.
Người anh yêu nhìn thấu anh, lại vẫn nguyện ý thương anh như cũ.
"Anh đáng yêu như vậy, tốt như vậy, tôi làm sao cam lòng rời xa anh được?" Bách Doãn nói: "Có biết hiện giờ tôi muốn làm gì không?"