Nghi Ngờ

Chương 12



Vào giờ phút này không khí vô cùng yên tĩnh, Tạ Phi muốn nói một câu “Sợ nhất không khí đột nhiên yên tĩnh ~”, đánh vỡ bầu không khí này.

Anna mới vừa rồi hàn huyên với cậu rất nhiều mà nội dung chủ yếu chỉ có một, là chuyện Cố Khải có thể đã yêu cậu, bảo cậu không nên nói chia tay.

Cậu vô cùng muốn phản bác tôi và Cố Khải không tính nói chuyện yêu đương nha! Bị Anna liếc mắt một cái nửa ngày cậu không dám lên tiếng.

Cậu và Cố Khải không tính nói chuyện yêu đương, lúc trước cậu ở nước ngoài qua một chương trình quảng cáo nhìn thấy hình ảnh Cố Khải, tìm người hỏi thăm mới biết anh được những người chuyên săn tìm ngôi sao khám phá ra, tương lai sẽ vô cùng sáng lạn.

Tạ Phi chỉ học cấp ba chưa tới nửa năm thì được học bổng đi nước ngoài học tiếp, cậu và các bạn học cũng không quá thân thiết nên không qua lại với ai, mỗi ngày ngoại trừ nỗ lực học tập thì là tập thể hình giảm béo. Cậu đối với thân hình của mình vẫn tự ti trước sau không có cách nào trừ khử, cho dù hiện nay đã gầy xuống trên người không nhìn ra dấu vết cậu đã từng là người mập mạp, nhưng trong quá khứ bởi vì thân hình mập mạp mang đến cảm giác tự ti không muốn giao tiếp cùng với cuộc sống tình cảm phức tạp vẫn như cũ quanh quẩn bên cạnh cậu.

Lúc cậu ở nước ngoài vẫn lưu ý đến hướng đi của Cố Khải, chú ý tất cả các loại tin tức của anh trên các phương tiện thông tin, âm thầm nhưng biết rõ tất cả về Cố Khải.

Cậu biết thành tích thi đầu vào năm cấp ba của Cố Khải, biết anh và hoa khôi của trường sau khi mình rời đi thì yêu nhau, biết anh từ từ thay đổi không còn lộ liễu, từng bước từng bước trở nên nội liễm thành thục.

Sau đó thì cậu về nước, lúc Cố Khải chưa ký kết với công ty nào đem người kéo về công ty của mình, sau đó dùng danh nghĩa bao dưỡng làm cho người này đi tới bên cạnh mình, thế nhưng hiện tại cậu không biết mình có nên tiếp tục nữa hay không.

Anna nói đúng, Cố Khải không biết mình chính là Tạ Long Long trước kia, cậu cũng không rõ Cố Khải có thể chấp nhận mình hay không, một người bạn từ năm cấp hai đã bắt đầu có ý đồ xấu khi cùng với anh làm bạn bè.

Thế nhưng cũng có thể vừa mới bắt đầu anh đã biết?

Cậu không nhịn được nhìn về phía Cố Khải, anh ngồi ở bên cạnh mình bưng một bát thuốc vẻ mặt thành thật thổi nguội nước thuốc, dường như cảm nhận được tầm mắt của cậu, bỗng dưng ngẩn đầu lên lộ ra một nụ cười, vô cùng chân thành nói với Tạ Phi: “Ngoan, uống thuốc.”

… Tôi không uống!!!!!!

Tạ Phi được nuông chiều từ bé, bình sinh ghét nhất là uống thuốc đắng như ngưu hoàng này.

Thế nhưng giờ khắc này mỹ nam ở bên cạnh giọng nói trầm thấp bao hàm từ tính, chỉ một bát thuốc đắng thôi mà, đừng nói là một bát cho dù mười bát cậu cũng có thể uống.

Cái gọi là hám sắc làm lu mờ ý nghĩ cũng chỉ đến như thế.

Hậu quả của việc để sắc làm mờ lý trí chính là Tạ Phi uống thuốc xong cảm thấy linh hồn từ trong ra ngoài đều được cọ rửa.

Thuốc này thật đúng là quá khó uống rồi!

Linh hồn đang run rẩy Tạ Phi khát vọng muốn có cái gì đó ngọt ngọt để làm miệng mình bớt đắng, thế nhưng Cố Khải cũng không để ý đến suy nghĩ của cậu, sờ sờ cái đầu lông xù của cậu, tràn ngập từ ái nói: “Ngoan nha uống thuốc là tốt rồi!”

Ngoan cái đầu mẹ anh chứ ngoan!

Tức muốn chết còn không nói được, hết thảy đều là do mình lựa chọn.

Linh hồn Tạ Phi còn đang rung động, lại một lần được hưởng thụ Cố Khải tỉ mỉ chu đáo quan tâm, được anh dùng khăn lạnh lau chùi khóe miệng, lại được ôm eo để nằm ngang ở trên giường.

Cố Khải thấy cậu tỉnh tỉnh mê mê nhìn mình, không nhịn được xoa xoa đầu của cậu, vẫn là cảm giác rất quen thuộc, mái tóc mềm mại của cậu bị bởi vì phát sốt chảy ra mồ hôi nên có chút ẩm ướt, vì đang bệnh nên đôi mắt ửng đỏ lại càng thêm sắc khí, làm Cố Khải lập tức có suy nghĩ không thành thật.

Vội vội vàng vàng ra khỏi phòng để Tạ Phi ngủ tiếp, anh cố gắng khôi phục tinh thần, đứng ở trước kệ sách Cố Khải đối với sự ham muốn của mình mà tự phỉ nhổ.

Nghe người ta nói người đang sốt ở chỗ đó nhiệt độ cũng sẽ rất cao, vậy thì đưa vô cũng rất là sảng khoái đi…

Trong nháy mắt liền thấy tiểu Cố Khải có phản ứng làm cho anh phải nghiêm túc suy nghĩ tư tưởng của mình có quá mức xấu xa hay không lại không khỏi có chút mơ tưởng viển vông.

Không nhịn được đem đầu dựa vào trên giá sách lạnh lẽo với ý đồ thông qua nhiệt độ như vậy làm cho đầu óc của mình bình tĩnh một chút. Cố Khải chợt nhìn thấy bên trong một quyển sách có kẹp một lá thư, anh nhìn kỹ thì nhìn ra là viết tên của mình.

Cố Khải vô cùng cẩn thận nhìn vào trong phòng ngủ, xác định Tạ Phi đã ngủ thiếp đi, nội tâm giãy giụa 3 giây có nên lấy thư ra xem bên trong viết cái gì hay không.

Uh.. Tuy rằng như vậy không phải là tốt… Thế nhưng tại sao một phong thư viết cho mình lại xuất hiện ở nhà Tạ Phi? Còn có, nét chữ này hẳn là của Tạ Phi..không sai chứ?

Sau đó anh rất vui mừng đem thư rút ra….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.