[Nghị Phàm Phong Thuận] Nhất Vẫn Định Thân

Chương 22: 22: Nụ Hôn Thứ Mấy





Trương Tiểu Phàm loay hoay với chiếc đèn thỏ kia, cố gắng hồi lâu vẫn không cứu lại được.
Bách Lý Hoằng Nghị không nhìn được nữa, nói y ở tại chỗ chờ mình một lát, hắn đi mua một chiếc khác.
Cho rằng lại phải trở về phố dài, Trương Tiểu Phàm sợ bọn họ lại bị dòng người tách ra một lần nữa nên bắt lấy tay áo hắn không cho hắn đi.

Bách Lý Hoằng Nghị hiểu tâm tư của y, dỗ y nói: "Không đến phố dài, lúc nãy ta nhìn thấy một sạp ở chỗ ngoặt kia, một lát sẽ về."
Thật ra ở hội đèn lồng đều bán đèn na ná nhau, đèn thỏ càng tùy ý là có thể thấy được, rất nhanh Bách Lý Hoằng Nghị đã mua được một chiếc mới giống đèn thỏ cũ y như đúc.

Đang định đi về thì thấy bên hồ kia có một đôi tình lữ đang nói chuyện yêu đương.
Tình nhân hẹn hò ở hội đèn lồng cũng không hiếm thấy, thậm chí ở chỗ tối tăm mà ngươi cho rằng không có ai, cũng có thể ẩn giấu tình nhân không màng bóng đen ở đó mà đàm luận phong hoa tuyết nguyệt.

Bách Lý Hoằng Nghị vốn không để ý đến nhưng thân ảnh kia thật sự quen mắt, hắn đến gần một chút -- Quả nhiên là Tạ Doãn, hắn ta và nam tử áo tím đang nùng tình mật ý, lúc nói chuyện còn giúp đối phương hất cánh hoa rơi trên lọn tóc xuống.
Ở trong lòng Bách Lý Hoằng Nghị, Tạ Doãn người này tuy nhìn không đáng tin cậy, nhưng thật sự là một bằng hữu tốt của Trương Tiểu Phàm.

Hắn và Trương Tiểu Phàm cũng chưa xác định quan hệ nên dù Tạ Doãn theo đuổi Trương Tiểu Phàm, hắn cũng không thể vượt rào kêu dừng.
Cạnh tranh công bằng, xem cuối cùng Trương Tiểu Phàm chọn ai, dĩ nhiên là không thể tốt hơn.

Nhưng hắn không ngờ chính là, Tạ Doãn này lại là tên đăng đồ tử bắt cá hai tay, trêu chọc Trương Tiểu Phàm đồng thời còn đường mật ngọt ngào với một người khác.
Bách Lý Hoằng Nghị kiềm chế đến gần, gọi to Tạ Doãn một tiếng, ánh mắt của người trong lòng Tạ Doãn chuyển hướng đến người tới, Bách Lý Hoằng Nghị nhận ra đó là Vương gia Bắc Đường Mặc Nhiễm đương triều nên vái chào một cái.
Bắc Đường Mặc phát điên rồi, không xem yến hội trong cung mà len lén chuồn ra đây xem Tạ Doãn này đang trêu hoa ghẹo nguyệt ở đâu, không ngờ Tạ Doãn này lại lẻ loi một mình, nhìn thấy y liền lừa người đến góc tối bên hồ này áp tai nói lời khiến người xấu hổ.
Bầu không khí đang tốt đẹp lại bị Nhị công tử Bách Lý quấy nhiễu, Bắc Đường Mặc Nhiễm đẩy đẩy Tạ Doãn, thoát khỏi lòng ngực hắn, ý bảo bọn họ có việc thì giải quyết trước đi.
Tạ Doãn bị người quấy rầy cũng phiền lòng vô cùng, hiếm thấy không cợt nhả, ngay cả sắc mặt tốt cũng keo kiệt cho hắn.
"Bách Lý công tử, có việc gì sao? Ngài không biết một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng sao? Nếu ngài không tìm thấy Tiểu Phàm, thì đi thẳng về trước hơn trăm thước là đến chỗ đình hóng gió.

À đúng rồi, thay ta nói tiếng xin lỗi với Tiểu Phàm, nói muốn mang nước ô mai lại trì hoãn." Tạ Doãn tốc chiến tốc thắng, lấy nước ô mai để trên cỏ đưa cho hắn, đuổi hắn đi nhanh chút.
Bách Lý Hoằng Nghị không nhận nước ô mai kia, cau mày hỏi hắn: "Ngươi và Vương gia, đã......"
Tạ Doãn nào biết Bách Lý Hoằng Nghị này đang nhăn nhó cái gì, một từ "đã" liền không nói nữa, muốn nói lại thôi, nhưng mặc kệ là gì, hắn đều đáp: "Không phải ngươi đã thấy rồi sao?"
"Vậy vì sao ngươi lại trêu chọc Trương Tiểu Phàm?" Bách Lý Hoằng Nghị bị chọc giận bởi thái độ thờ ơ này của hắn, lớn tiếng chất vấn hắn.

Ngay cả Bắc Đường Mặc Nhiễm ở nơi xa cũng nhận thấy được động tĩnh, mơ hồ nhìn bọn họ.
Nếu sự ái muội không rõ này bị Bắc Đường Mặc Nhiễm nghe được, không chừng hắn lại phải giải thích mấy tuần, Tạ Doãn bất đắc dĩ xoa bóp giữa mày.


Sao Trương Tiểu Phàm không biết quan hệ của hắn và Bắc Đường Mặc Nhiễm được, hai người hòa hảo là nhờ bánh Saqima Trương Tiểu Phàm dạy hắn làm, cho nên hắn mới yên tâm, cảm thấy Trương Tiểu Phàm sẽ không trách tội hắn vì hắn "Thấy sắc quên bạn".
Nhưng Bách Lý Hoằng Nghị trước mặt này, hiển nhiên là hiểu lầm gì đó, thoạt nhìn hắn tức giận như vậy, hoàn toàn khác với mặt lạnh băng sơn trước kia.

Tạ Doãn lại không đứng đắn, có ý khiêu khích: "Đúng thì thế nào? Bách Lý Hoằng Nghị ngươi là gì của Trương Tiểu Phàm mà muốn nhúng tay quản ta theo đuổi y hay không như vậy?"
"Ta là......"
"Ta đã hỏi qua, Trương Tiểu Phàm nói với ta, các ngươi cũng không phải là quan hệ họ hàng, cái này không thân cũng chẳng quen, ngươi có tư cách gì quản?" Một câu của Tạ Doãn khiến Bách Lý Hoằng Nghị nghẹn muốn chết, Bách Lý Hoằng Nghị ăn nói khéo léo, lại ngay cả mình là gì của Trương Tiểu Phàm cũng không giải thích rõ được.
Hắn phẫn nộ bất bình nhìn Tạ Doãn bỏ đi nghênh ngang, kiềm chế tức giận đi về, một khắc khi nhìn thấy Trương Tiểu Phàm, vẫn không nhịn xuống được, thành tiểu nhân tố giác cáo trạng: "Tạ Doãn chính là tên đăng đồ lãng tử, sau này ngươi đừng qua lại với hắn ta nữa!"
Ban đêm nổi gió, người ở đình hóng gió ít đi rất nhiều, giọng nói tràn ngập tức giận của Bách Lý Hoằng Nghị có thể nhận ra rõ ràng.

Trương Tiểu Phàm khó hiểu nhìn hắn, y không rõ vì sao mua một chiếc đèn thỏ trở về, đề tài liền chuyển đến Tạ Doãn, hơn nữa còn là kêu y đừng qua lại với Tạ Doãn.
Dĩ nhiên Trương Tiểu Phàm không chịu.

Ngoài Bách Lý Hoằng Nghị, Tạ Doãn là bạn thân nhất của Trương Tiểu Phàm ở trường tư thục, bao nhiêu lần y thương tâm vì chuyện với Bách Lý Hoằng Nghị, là Tạ Doãn chọc y cười dỗ y vui, là Tạ Doãn bày mưu tính kế cho y để y không đến mức đi loạn xung quanh như con ruồi không đầu.

"Vì sao? Tạ Doãn là bằng hữu của ta, vì sao ta không thể qua lại với hắn?"
Bách Lý Hoằng Nghị đang phẫn nộ nhưng vẫn duy trì một tia lý giải, hắn sợ Trương Tiểu Phàm biết Tạ Doãn đang trêu đùa tình cảm của y sẽ thương tâm, liền cường ngạnh trả lời: "Không vì cái gì, Tạ Doãn không hiền lành, ngươi sớm dừng qua lại với hắn ta là được."
Nhưng như vậy Trương Tiểu Phàm sẽ chỉ cảm thấy kỳ lạ hơn, y khó hiểu hỏi tới rốt cuộc là vì sao, Bách Lý Hoằng Nghị cũng không nói ra được nguyên do.

Cuối cùng Trương Tiểu Phàm mệt mỏi thở dài: "Hoằng Nghị, huynh đừng náo loạn được không? Tạ Doãn đối với ta rất tốt, ta hiểu hắn."
Một câu kích Bách Lý Hoằng Nghị càng tức giận thêm, Tạ Doãn đối tốt với y, vậy mình không tốt với y sao? Hắn còn có thể hại Trương Tiểu Phàm hay sao?
"Tạ Doãn Tạ Doãn, ngươi mở miệng là Tạ Doãn đối tốt với ngươi, ngậm miệng là Tạ Doãn là người tốt.

Ngươi thích Tạ Doãn có phải không?"
"Thích a! Đương nhiên thích!" Trương Tiểu Phàm không cần nghĩ ngợi, bằng hữu Tạ Doãn này, dĩ nhiên là y thích, cũng không thể nhìn Bách Lý Hoằng Nghị bỗng dưng bôi nhọ hắn như vậy được.
Bách Lý Hoằng Nghị không rõ bánh đậu đỏ nhỏ từ trước đến nay ngoan ngoãn nghe lời trước mặt hắn, vì sao sẽ vì một người ngoài mà ồn ào mặt đỏ tía tai với hắn, trí nhớ quá tốt khiến hắn nhớ rõ từng cảnh Trương Tiểu Phàm và Tạ Doãn vui cười đùa giỡn, có lẽ ở trong lòng Trương Tiểu Phàm, hắn mới là người ngoài?
Ghen ghét khiến công tử Bách Lý Hoằng Nghị văn nhã cũng mất thần thái, đèn thỏ trong tay gần như bị hắn nắm đến biến dạng, hắn nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Ngươi thích Tạ Doãn, không muốn cắt đứt qua lại với hắn ta có phải không?"
"Rốt cuộc là vì sao muốn ta cắt đứt qua lại với Tạ Doãn? Huynh không cho ta một lý do hợp lý, cứ như vậy thật sự rất khó hiểu a......"
Theo tiếng đèn thỏ rơi xuống mặt đất, lời kế tiếp đều bị bao phủ giữa môi răng của đối phương.
Bọn họ lại hôn môi.

Trương Tiểu Phàm trợn tròn hai mắt không thể tin nổi, nhìn lông mi gần trong gang tấc của đối phương -- Rất dài rất đẹp, mỗi một lần run run đều như đang cào tim y.

Y không biết ký ức ở đâu, nhớ đến lúc hôn môi không thể mở to mắt, liền sợ tới mức lập tức nhắm mắt lại.
Mềm, ngọt, nóng, từng đợt từng đợt nhè nhẹ, ở nơi trước hoa dưới trăng này, bọn họ tựa xuân thủy triền miên, lại như đèn hoa rực rỡ nổ tung.
Dưới nơi pháo hoa nở rộ này, bọn họ mới chậm chạp kết thúc nụ hôn này.
Trương Tiểu Phàm bị hôn đến mức gần như hít thở không thông, đầu óc trống rỗng, vuốt môi ngơ ngác nói: "Đây là nụ hôn thứ ba của chúng ta."
"Là cái thứ tư." Bách Lý Hoằng Nghị nói.
"Cái gì?" Trương Tiểu Phàm đếm trên đầu ngón tay, kỳ phân hoá một lần, dưới nước một lần, lần này là lần thứ ba, không sai a!
Quả thật trí nhớ của Trương Tiểu Phàm không bền bằng Bách Lý Hoằng Nghị.

Bách Lý Hoằng Nghị không chỉ nhớ đến nụ hôn đêm lạnh kia, còn nhớ rất rõ nụ hôn đầu tiên của bọn họ là vào chiều ngày mùng năm tháng giêng mười năm trước.
"Ca ca, đính hôn là ý gì a?"
"Vì sao di mẫu nói chúng ta đã đính hôn, là ý kết giao bằng hữu sao?"
Tiểu ong mật rung đùi đắc ý xích lại gần hắn, cũng không e ngại hắn lạnh nhạt, hắn không trả lời liền tự mình phỏng đoán, nói thầm.
Bách Lý Hoằng Nghị bị y ồn ào đến phiền, khép sách lại, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Ta không đính hôn với ngươi."
"Vì sao a? Đính hôn là chuyện không tốt sao?" Thấy hắn đáp lại, Trương Tiểu Phàm liền lập tức dính vào.
"Ngược lại." Bách Lý Hoằng Nghị thấy vẻ mặt y buồn rầu, lại giải thích: "Chỉ có thể thực hiện đính hôn khi hai người đều thích nhau."
Lần này Trương Tiểu Phàm càng buồn rầu hơn, "Nhưng mà ta rất thích ca ca a! Ca ca không thích Tiểu Phàm sao?"
Quả thật Bách Lý Hoằng Nghị rất muốn nói không thích, vừa ồn ào vừa phiền người, nhưng nghĩ lại, dường như cũng không phiền như vậy, ít nhất mình nói y đừng nói chuyện, y liền ngoan ngoãn nghe giảng, ngay cả ho khan cũng phải cố gắng nghẹn nghẹn lại, không nín được còn muốn xin lỗi mình.
Hắn vẫn chưa tìm ra được một câu trả lời chính xác thuyết phục, liền thấy Trương Tiểu Phàm lại gần, đáng thương vô cùng hỏi hắn: "Có phải ca ca không thích bé ngốc không? Bọn họ hay nói ta ngốc ngốc, về nhà ta sẽ nói với cha đến học quán đọc sách......"
Trương Tiểu Phàm giơ ngón tay lên thề, vẻ mặt nghiêm túc: "Ta nhất định sẽ trở nên thông minh, ca ca trước chờ ta một chút được không?"
Y cố chấp cho rằng đi học là có thể vãn hồi sự yêu thích của Bách Lý Hoằng Nghị, trịnh trọng thề rằng y sẽ rất cố gắng rất cố gắng, nhất định sẽ không ngủ trong giờ học.
Vẻ mặt căng chặt hơi buông lỏng, Bách Lý Hoằng Nghị bất đắc dĩ thở dài, "Đồ ngốc, không phải cái loại thích này."
Trương Tiểu Phàm giống một bảo bảo tò mò đầy lòng hiếu học, xích lại gần nghiêng đầu hỏi: "Đó là loại nào?"
Bách Lý Hoằng Nghị sáu tuổi cũng từng nghĩ qua bạn lữ sau này của mình nhất định không thể quá ngốc, bởi vì nếu những thứ trong đầu khác nhau, sẽ không biết giao lưu như thế nào.

Bây giờ hắn cảm nhận sâu sắc được điểm này, hắn cố gắng tiếp cận tư duy của đồ ngốc, dùng lời phổ thông để diễn tả ý thích kết giao bằng hữu và thích đính hôn không giống nhau.
"Ngươi sẽ thích rất nhiều bằng hữu, nhưng đính hôn chỉ có thích đến mức......! ừm......!phải hôn hôn người mới có thể, hơn nữa thường chỉ có một, đính hôn là thích độc nhất vô nhị."
Hắn đang định nói tiếp, tỏ rõ không phải mình rất chán ghét bằng hữu như y này, nhưng cũng không đến mức muốn đính hôn.


Nhưng lại bị Trương Tiểu Phàm cọ lại đây ôm cổ hắn một phát, môi mềm ngọt như bánh đậu đỏ in lên má hắn, cuối cùng hôn lên môi hắn.
Trương Tiểu Phàm cong mắt che miệng cười, bất giác ngượng ngùng nói: "Ta đối với ca ca là thích độc nhất vô nhị, chúng ta có thể đính hôn không?"
Bách Lý Hoằng Nghị cảm giác đầu trống rỗng, hắn nên nói gì, hắn nên làm gì, hoàn toàn không biết, chỉ còn lại ngây ngẩn nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của đối phương.
"A!" Trương Tiểu Phàm như nghĩ đến cái gì, lại ảo não, "Mẫu thân nói, không thể hôn hôn tùy tiện, sẽ có tiểu bảo bảo." Y làm bộ sờ lên bụng mình, dường như ở trong đó thật sự mang thai một tiểu hài tử.
Trương Tiểu Phàm ngốc nghếch lại trở nên đặc biệt thông minh ở đây, còn biết thuận thế biểu lộ thật tình: "Ca ca xem, ta thích ca ca thật sự là độc nhất vô nhị a." Y chỉ chỉ bảo bảo không tồn tại trong bụng mình, "Ca ca có thể thích ta không?"
"Không thể." Bách Lý Hoằng Nghị quay mặt đi từ chối, bên tai đỏ rực, lại bổ sung nói rõ: "Ngươi quá ngốc."
"Ta có thể học mà!" Trương Tiểu Phàm bất mãn thì thầm.

Mẫu thân nói không có ai sinh ra đã là tiểu hài tử thông minh, cho nên mới cần phải đọc sách, lúc đó y không nghe lời, ở học đường nào có chỗ chơi vui, cưỡi ngựa tre nặn tượng đất nhỏ chứ? Bây giờ đang ở trước mặt Bách Lý Hoằng Nghị, y không hề đặt cược và tự tin, hận không thể trở về mắng mắng mình trước kia không biết cố gắng: Ngươi cái đồ ngốc này!
"Hơn nữa ngươi quá nhỏ." Cuối cùng Bách Lý Hoằng Nghị cũng tìm về một chút thông minh, phá luận điểm của tiểu mê tín này: "Sẽ không có bảo bảo."
Trương Tiểu Phàm không hiểu tại sao những gì mẫu thân nói lại sai, nhưng ca ca sẽ không gạt người, huynh ấy thông minh như vậy, chắc chắn cái gì cũng biết.

Được rồi, được rồi, bây giờ ngay cả thích của y cũng không tin rồi.
Trương Tiểu Phàm nhăn mặt, làm ra đấu tranh cuối cùng: "Ta đây xếp hàng trước được không? Ca ca đừng thích người khác trước, chờ ta lớn lên trở nên thông minh, ca ca phải cho ta thích trước, được không?"
Bách Lý Hoằng Nghị không nói được cũng không nói không được, giằng co một lát, hắn cầm sách lên, đáp cho có lệ: "Ta suy xét suy xét."
Trương Tiểu Phàm vẫn đang mơ hồ, bên tai liền truyền đến lời nói ôn nhu của Bách Lý Hoằng Nghị: "Ta suy nghĩ kỹ."
Bách Lý Hoằng Nghị nâng mặt Trương Tiểu Phàm lên, không biết có phải ngốc cũng sẽ bị lây thông qua hôn môi không, thơ bày tỏ tâm ý có ngàn ngàn vạn, hắn lại dùng một câu ngốc nhất để tỏ tình: "Em không cần xếp hàng.

Ta cho em thích hết, em đừng thích người khác."
Tình cảnh này, Trương Tiểu Phàm không phải không nghĩ đến Bách Lý Hoằng Nghị sẽ nói chuyện gì, nhưng lúc điều huyễn tưởng này thành thật, y lại hư ảo kịch liệt.

Vô số pháo hoa nổ tung trong lòng y, y như được nâng lên đám mây, không thể bước trên mặt đất nữa.
"Chàng......!Ta......"
Bách Lý Hoằng Nghị ôn nhu chỉnh tóc rối bên tóc mai giúp y, cứ thuận theo tự nhiên như vậy mà dán lên đôi môi run rẩy của Trương Tiểu Phàm, bắt đầu nụ hôn thứ năm của bọn họ.
Không phải không thanh tỉnh, cũng không có bất đắc dĩ, là phần thích độc nhất.
Bách Lý Hoằng Nghị ngậm bờ môi y, lừa y ngoan ngoãn mở răng ra, liền lập tức tiến quân thần tốc, đảo qua mỗi một nơi bên trong từng tấc từng tấc, cuối cùng quấn lấy lưỡi mềm của y, dùng nụ hôn ngọt ngào ngọt dính lấp đầy hư không trong lòng y.
Trương Tiểu Phàm tóm chặt y bào của hắn, khó nén nổi tình cảm mà duỗi tay ôm chặt hông người kia.

Y được hôn đến mức thoải mái, lưu luyến không nỡ rời nụ hôn này, vào một khắc chia lìa kia, khó nhịn mà rên rỉ: "Ca ca......"
Xưng hô ngọt dính như vậy, còn muốn dính răng hơn cả kẹo mạch nha, còn muốn mềm mại hơn cả bánh đậu đỏ.

Bách Lý Hoằng Nghị vuốt môi đã bị hôn đến sưng của Trương Tiểu Phàm, nhắc nhở mình phải kiềm chế.

Nhưng đôi môi đỏ thắm này vẫn đang nhúc nhích kêu to "Ca ca" trước mắt hắn, óng ánh giống như kẹo hồ lô bao nước đường bên ngoài.

Hắn lại bị hạ cổ, thân thể hoàn toàn không nghe sai khiến, tiếp tục nụ hôn thứ sáu.
Không biết rốt cuộc đêm nay đã tiến hành đến nụ hôn thứ mấy, chờ đến khi pháo hoa cháy hết, sóng đỏ trên mặt bọn họ vẫn đang trào dâng, cuối cùng kéo tay nhau trở về, vào Bách Lý phủ mới buông tay ra.

Khoảng cách từ cửa phủ đệ đến Đông Viện không tính là ngắn nên cũng đủ để bọn họ ổn định tâm trạng.

Người trẻ tuổi mới nếm thử chuyện tình yêu vẫn sĩ diện hảo trước mặt người yêu, giả vờ mình không khẩn trương nhưng tay giấu trong cổ tay áo lại âm thầm xoắn lại.
Đến giữa hai gian phòng, hai bên có khoảng mười bước đường, liền phải chia lìa.

Hai người nhìn nhau không nói gì, sóng mắt lưu chuyển, đặc biệt không nỡ.
"Em đi vào trước đi." Bách Lý Hoằng Nghị nói.
Vài bước đường này, ai trước ai sau, thật ra cũng không khác biệt gì.

Nhưng người trong tình yêu lại đặc biệt hợp ý loại trò chơi nhỏ nhàm chán này, Trương Tiểu Phàm đỏ mặt gật gật đầu.

Truyện Hot
Y xoay người, bước ra một bước, phía sau không có phản ứng.
Lại vượt một bước, vẫn không có phản ứng.
Trương Tiểu Phàm nghĩ, chờ đi đến trước cửa, nếu Hoằng Nghị vẫn không gọi y lại, y sẽ quay đầu nhìn lén hắn.
Bước thứ ba.

Bách Lý Hoằng Nghị gọi y lại: "Tiểu Phàm......"
Trương Tiểu Phàm mừng rỡ quay đầu lại: "Cái gì?"
"Em cùng tay cùng chân." Bách Lý Hoằng Nghị không kìm được mà bật cười.
Trương Tiểu Phàm xấu hổ đến mức bước tiếp theo nên bước chân trái hay là chân phải trước cũng đã quên, vội vội vàng vàng bỏ xuống một câu "Đi ngủ sớm một chút" liền muốn xoay người.
Nghĩ nghĩ, lòng y lại ngứa ngáy vì bộ dáng đắc ý dào dạt của Bách Lý Hoằng Nghị, lấy hết can đảm chạy về phía trước, rơi xuống một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước: "Ngủ ngon, ca ca.

Trong mộng gặp."
Đầy ngập dũng khí chống đỡ y nói xong câu đó, y liền chạy trối chết.

Còn Bách Lý Hoằng Nghị đứng tại chỗ, dường như bị nụ hôn này ngăn lại hành động.

Đợi đến khi gió đêm dần nổi lên, chút tâm tư lơ lửng này mới bị thổi về, Bách Lý Hoằng Nghị không kiềm chế được độ cong của khóe miệng, cười ra một hình cung to lớn.
"Trong mộng gặp.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.