[Nghị Phàm Phong Thuận] Nhất Vẫn Định Thân

Chương 31: 31: Ăn Thêm Một Chén





Trước đó vài ngày, thoạt nhìn Trương Tiểu Phàm hoàn toàn không giống như bộ dáng mang thai, ăn ngon uống tốt, ngay cả nôn nghén cũng không có.

Sau ngày hôm đó, Trương Tiểu Phàm lại đột nhiên thường xuyên nôn khan một trận, ngửi một chút mùi tanh cũng sẽ nôn, nôn xong sẽ không thấy ngon miệng, cả người gầy từng vòng.
Đoan Mộc Vân khá lo lắng, Tiểu Phàm lại không uống nổi phương thuốc an thai của đại phu, việc suy nghĩ đầu tiên là bữa ăn có dinh dưỡng hay không, Tiểu Phàm có muốn ăn hay không, vì thế bà mời một đám đầu bếp kinh thành về, nhìn xem tay nghề của ai hợp khẩu vị của Trương Tiểu Phàm hơn.

Trương Tiểu Phàm không muốn ăn gì cả, nhưng y không đành lòng để Đoan Mộc Vân phí công, kìm nén rót từng chén thuốc xuống, uống xong lại nhịn không được lén chạy đến nhà xí nhổ ra.
Rõ ràng uống nhiều canh bổ như vậy nhưng Trương Tiểu Phàm vẫn gầy vô cùng, sau này Bách Lý Hoằng Nghị mới biết được Trương Tiểu Phàm vốn không uống mấy thứ kia, càng đau lòng hơn, mong người bị giày vò là mình.

Người chưa từng vào bếp lại cả ngày đi loanh quanh theo đầu bếp, nghiên cứu phải làm sao mới có thể khiến Trương Tiểu Phàm ăn thêm hai miếng cơm.
Bách Lý Hoằng Nghị cũng học từ đầu bếp một vài cách làm canh bổ.

Nhị công tử được nuông chiều từ bé lần đầu tiên xuống bếp, nghiêm túc làm theo liều lượng của đầu bếp, đoán không ra "Số lượng vừa phải" là bao nhiêu, liền xin đầu bếp hỗ trợ ước lượng, nói phải hầm nửa canh giờ, liền thật sự ở sau bếp trông nửa canh giờ, bận trước bận sau hai canh giờ, còn bị phỏng ngón tay, lúc bưng cho Trương Tiểu Phàm liền lén dùng tay áo giấu ngón tay kia đi.
"Có hợp khẩu vị không?" Bách Lý Hoằng Nghị đút một muỗng canh, hỏi y.
Hôm nay hiếm thấy Trương Tiểu Phàm uống thêm, uống nhiều hơn nửa chén so với ngày thường.

Điều này khiến Bách Lý Hoằng Nghị sướng đến phát rồ, hắn cho rằng Trương Tiểu Phàm thích mình làm, liền kiên trì mỗi ngày đều học, mỗi ngày đều làm.

Nhưng thời gian mang thai này, Trương Tiểu Phàm ăn uống lúc tốt lúc xấu, sau đó vài ngày y lại không uống nổi một ngụm nào, y còn chưa biết đây là Bách Lý Hoằng Nghị làm, áy náy nhờ Bách Lý Hoằng Nghị nói với đầu bếp là y rất xin lỗi.

Đương nhiên Bách Lý Hoằng Nghị dỗ y nói không sao.
Thời tiết càng ngày càng nóng, Trương Tiểu Phàm càng không có khẩu vị, ôm một cái xương cốt cũng kêu lộp cộp đến hoảng, chỉ có cái bụng kia vẫn phồng lên mỗi ngày không ngừng.

Y biết cả nhà đều đang lo lắng cho y, nhưng y làm sao vẫn cứ ăn không vô, y không khống chế được mà muốn nôn, muốn nhổ hết sạch đồ mới vừa ăn xong, y càng nghĩ trong lòng càng hận mình, tính tình trở nên càng ngày càng không thể khống chế, thường xuyên khó chịu.
Đông Viện nhiều cây xanh, Trương Tiểu Phàm nằm trên ghế dưới bóng cây, cơm chưa ăn được hai miếng, nhưng ngủ lại rất nhanh.

Bách Lý Hoằng Nghị canh giữ bên cạnh quạt gió cho y, nhẹ nhàng vuốt vuốt cái bụng phồng lên của y, thương lượng với bảo bảo bên trong: "Con ngoan ngoãn được không? Đừng luôn giày vò Tiểu Phàm, để y có thể ăn thêm hai miếng cơm."
Ngày này, đột nhiên Trương Tiểu Phàm muốn ăn vải, nhưng kinh thành nào có thực phẩm tươi ngon ở phương nam chứ? Trên dưới Bách Lý phủ lục soát toàn thành vẫn không tìm ra một chút bóng dáng của quả vải.

Cuối cùng Vương gia bên kia đưa đến nửa giỏ.

Hoàng Hậu vẫn luôn thích trái cây thơm ngon ở phương nam, mỗi năm trong cung đều phải chở về từng xe từng xe từ Bách Việt thành, năm nay thu hoạch không tồi, các vùng tiến cống nhiều, Bắc Đường Mặc Nhiễm cũng có lộc ăn, nghe nói Trương Tiểu Phàm muốn ăn liền nhường một nửa đưa đến.
Tạ Doãn và Trương Tiểu Phàm có quan hệ thân thiết, Bắc Đường Mặc Nhiễm cũng yêu ai yêu cả đường đi, vả lại Trương Tiểu Phàm này ngoan ngoãn như vậy, y vẫn luôn muốn thân cận với người này, để lại thư nói lúc rảnh có thể đến Vương phủ chơi.

truyện đam mỹ
Trương Tiểu Phàm cũng muốn ra ngoài, nhưng trên dưới Bách Lý phủ lo lắng cho y vô cùng, đi đến đâu cũng đều có người đi theo, vừa cầm thứ gì đó liền có người chạy đến kêu tổ tông, tiểu phu nhân, phỏng chừng xuất môn càng khiến người ta thêm phiền, Trương Tiểu Phàm nghẹn không dám nhắc đến.
Vỏ quả vải đỏ tươi, thịt quả trắng nõn, cắn một ngụm ngọt lành hơi chua.


Dù sinh ở phương nam nhưng Trương Tiểu Phàm cũng không thường ăn, chẳng qua y chỉ thuận miệng nhắc đến mà Bách Lý Hoằng Nghị đã lập tức tìm đến cho y rồi, người không thích giao thiệp với người lạ như vậy lại nguyện vì ham muốn ăn uống nhất thời của y mà thỉnh cầu người khác, vô cớ nợ một ân tình.
Thời gian mang thai, Trương Tiểu Phàm rất hay khóc, mũi đau xót, lúc này nước mắt liền trở nên không thể khống chế, rơi xuống tí tách tí tách, Trương Tiểu Phàm thút tha thút thít ăn vải.

Bách Lý Hoằng Nghị vừa quay đầu lại liền sầu chết rồi, chẳng lẽ là quả vải không ngon sao?
"Sao vậy? Có phải vải không ngon không?" Bách Lý Hoằng Nghị vỗ vỗ lưng y.
Trương Tiểu Phàm khóc đến thở hổn hển, cái mũi hồng hồng, há miệng nhưng phát hiện không nói được gì, chỉ biết lắc đầu.
"Được được được, em đừng gấp gáp, không cần phải nói, ta đoán được không?" Bách Lý Hoằng Nghị cầm khăn tay lau lau nước mắt cho y, kiên nhẫn dỗ, "Là muốn ăn những thứ khác à? Đúng thì gật đầu, không đúng thì lắc đầu."
Trương Tiểu Phàm vẫn lắc đầu, nước mắt lau thế nào cũng không khô, thoạt nhìn thật đáng thương.
"Vậy làm sao vậy a?" Bách Lý Hoằng Nghị như dỗ tiểu hài tử, tự nhiên duỗi bàn tay đến bên miệng y để y nhả hột ra, lại bắt đầu tự trách: "Là ta quá ngốc, không đoán được Tiểu Phàm nghĩ gì."
Trương Tiểu Phàm luôn giữ vững quan điểm "Bách Lý Hoằng Nghị tất cả đều tốt", khắc vào xương tủy rồi, y không cho phép có người lay động phần cố chấp này, cho dù đối phương là Bách Lý Hoằng Nghị cũng không được.

Y ngay cả khóc cũng ngừng, gần như là phản bác theo bản năng: "Chàng mới không ngốc!"
"Em mới là ngốc.

Em không tốt chút nào......!Mọi người đều lo lắng cho em, nhưng mà em thật sự......" Trương Tiểu Phàm nói nói lại nghẹn ngào, "Em cũng muốn ăn nhiều một chút a! Em quá tùy hứng, em, em không đáng để mọi người lo lắng chút nào......"
Y khóc đến mức ngay cả lời nói cũng biểu đạt không rõ, tủi thân mà ăn năn hối hận, nước mắt rớt xuống như không cần tiền, khóc đến mức cái mũi hồng toàn bộ, yếu ớt giống như vừa chạm vào liền sẽ vỡ vụn.
Bách Lý Hoằng Nghị kéo y vào trong lòng, vỗ vỗ lưng y, nhẹ nhàng ôn nhu nói: "Em đáng giá mà Tiểu Phàm.


Em đáng giá để mọi người lo lắng cho em, em đáng giá được mọi người thích." Bách Lý Hoằng Nghị hơi hơi đẩy người ra một chút, mặt đối mặt dán trán y, thân mật hôn hôn nước mắt bên khóe mắt y, "Không muốn ăn cơm cũng không phải lỗi của em, em không phải cố ý không ăn mà đúng không?"
"Dạ." Trương Tiểu Phàm dùng sức gật gật đầu, cảm xúc mới vừa khôi phục một chút lại nhanh chóng ngã về, "Nhưng mà em nổi giận với chàng.

Em không tốt, chàng sẽ không thích em nữa."
Bách Lý Hoằng Nghị vòng y càng chặt, kiên nhẫn hôn rơi nước mắt của y một chút, nhu tình đưa tình hôn hôn khóe miệng y, ôm y kể chuyện xưa cho y nghe: "Lúc nhỏ ta cũng không phải ngay từ đầu đã biết mình thích đọc sách, phụ thân cũng không ép ta học, để ta thử từng cái.

Đại khái là cái gì ta cũng chạm vào một chút, cũng đều học một chút.

Nhưng lúc ấy cảm thấy hứng thú nhất, vẫn là đọc sách.

Phụ thân thường dạy ta, nếu đã xác định mình muốn làm gì, thì phải kiên trì đến cùng.

Ta cũng không hoàn toàn đọc sách gì cũng hiểu, nhưng ta rất thích niềm vui khi thảo luận với tiên sinh, cho nên với ta mà nói, đọc sách không tính là chuyện cực khổ gì......"
"Thật ra ta cũng biết một chút võ thuật, khi còn nhỏ phụ thân sợ ta gặp phải nguy hiểm nên sai người dạy ta.

Thật ra bắn tên không đơn giản chút nào, khi đó ta quá nhỏ, ngay cả sức kéo cung tên kia ra cũng không có, nhưng ta biết ta thích, cho nên ta vẫn kiên trì được......"
Hắn nói lan man về chuyện lý thú của việc học và những điều mới mẻ của mình khi còn nhỏ, Trương Tiểu Phàm nghe xong, tiếng khụt khịt từ từ ngừng lại.
Bách Lý Hoằng Nghị chỉnh chỉnh tóc rối hai bên thái dương của Trương Tiểu Phàm, ôn nhu nói: "Tiểu Phàm, bắt đầu từ ngày ta biết mình thích em, liền nhận định em sẽ là người ta thích cả đời này......"
"Ta không biết có phải phải nói sơn vô lăng thiên địa hợp thì em mới có thể tin ta không, nhưng ta lại nghĩ, em có thể không tin, nhưng em có thể vẫn luôn ở lại bên cạnh ta, nhìn xem có phải ta thật sự làm được hay không."
(Sơn vô lăng, thiên địa hợp 山无棱, 天地合: Trừ khi núi non hùng vĩ tan biến, trừ khi nước sông cuồn cuộn cạn kiệt thì ta mới hết yêu em.)

"Ta sẽ chứng minh với em, ta nhất định làm được, cho dù em như thế nào, ta vẫn luôn thích em."
"Nhưng mà......" Trương Tiểu Phàm rất không tự tin, lại muốn phản bác, nhưng mà vừa nhìn thấy đôi mắt trong suốt của Bách Lý Hoằng Nghị kia, y lại cảm thấy bên miệng trống rỗng, không bắt được từ gì.
Y nghĩ mình có tài đức gì mà có thể khiến Bách Lý Hoằng Nghị không quen biểu đạt lại nhiệt liệt biểu đạt tình yêu của mình như vậy.

Hơn một tháng này hắn chạy trước chạy sau, ngón tay bị thương cũng không dám nói với mình, vẫn là mình trong lúc lơ đãng phát hiện, mới biết được từng chén canh mà mình đẩy rớt kia đều do hắn hầm; rõ ràng rất nhiều việc nhỏ hắn đều có thể sắp xếp người khác làm nhưng vẫn bận rộn tự tay làm lấy, một thế hệ thiên chi kiêu tử thấm ướt củi gạo dầu muối vì mình, đầu óc thông minh giải mã số học đều dùng để ghi nhớ thời gian mang thai cần chú ý cái gì, gần đây mình khá thích ăn cái gì.
Lần này Bách Lý Hoằng Nghị đoán trúng ý nghĩ của y rồi, hắn lại gần, dán trán với Trương Tiểu Phàm, trong đôi mắt đều là y: "Tiểu Phàm, em thật sự rất tốt.

Là ta có tài đức gì, mới có thể thích em, còn được em thích."
Trương Tiểu Phàm muốn khóc khi hắn nói lời này, nắm tay hắn xem xét ngón tay bị phỏng của hắn, chỗ đó gần như đã khôi phục, chỉ còn lại một chấm đỏ.

Trương Tiểu Phàm hôn hôn nhẹ, hỏi: "Có đau không?"
Trương Tiểu Phàm mím môi, nói lúc ấy rõ ràng y thấy đã phồng.

Bách Lý Hoằng Nghị đành phải sửa miệng: "Hơi đau một chút.

Nhưng mà bây giờ ổn rồi."
Trương Tiểu Phàm lại nói muốn bồi thường cho hắn, muốn đi làm bánh hoa quế cho hắn ăn.

Bây giờ sao Bách Lý Hoằng Nghị có thể để y vất vả được, đành phải đưa ra cách bồi thường mới: "Đêm nay ăn sủi cảo được không? Hôm qua em nói muốn ăn cay một chút, sau bếp đã chuẩn bị xong rồi."
"Em ăn thêm một chén, ta sẽ không đau nữa.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.