[Nghị Phàm Phong Thuận] Nhất Vẫn Định Thân

Chương 34: 34: Kết Thúc





Bách Lý phủ lại nghênh đón một năm mới, tuyết rơi báo hiệu năm bội thu, bên trong phủ giăng đèn kết hoa, náo nhiệt hơn trước kia rất nhiều, còn một tháng nữa, trong phủ sẽ nghênh đón một tiểu sinh mệnh mới.
Đoan Mộc Vân không khéo tay, nhưng bà nghe nói tiểu hài tử sinh ra đều phải có nãi nãi may giày đầu hổ, liền mời bà vú dạy bà làm giày.

Bách Lý Diên lập một công lớn, đang ở trong hoàng cung uống rượu với Hoàng Thượng.

Hai nhóm người ám sát Bách Lý Hoằng Nghị lúc trước đều do Hộ bộ Thượng thư sai khiến, vì Bách Lý Diên công chính nghiêm minh tham gia phán hình vào án kiện của trưởng tử nên sinh lòng thù hận, sau đó Bách Lý Diên nhờ vào manh mối mà Bách Lý Hoằng Nghị vặn hỏi được mà tra ra người cầm đầu là ông ta, rõ ràng là một mối họa trong lòng Hoàng Thượng.

Bách Lý Khoan Nhân trợ giúp phá án, cũng ghi được một công lao, năm sau sẽ được phong thưởng.

Qua mấy ngày nữa Tạ Doãn sẽ đến cửa thăm hỏi, hắn và Bắc Đường Mặc Nhiễm đang phiền não vì không biết nên tặng đứa con trai nuôi này lễ vật gì đây.
(Nãi nãi 奶奶: bà nội.)
Còn Bách Lý Hoằng Nghị, vẫn ngâm mình trong phòng thu chi.

Tuy con Thượng thư làm kinh thương khiến người chê cười, nhưng hắn cũng không để ý điểm này, kinh doanh trà lâu dựa vào tình hình cư dân gần đó, thay đổi sách lược, đổi thành giá cả mà dân chúng bình thường cũng có thể tiêu dùng, còn có danh hào con Thượng thư này bên ngoài, nên khách khứa tới lui nối liền không dứt.


Kinh thương, một là có thể chu toàn giấc mơ của Trương Tiểu Phàm, vì đó tích lũy cách kinh doanh; hai là được phụ thân tín nhiệm; ba là vì trà lâu này là nơi thu thập bí án dân gian nhanh nhất.

Bất kỳ chuyện hiếm lạ, cổ quái, khủng khiếp gì, đều có thể thu hoạch lúc tán gẫu ở trà lâu, vì thế mỗi tiểu nhị ở trà lâu đều đầu óc linh hoạt, trong lúc châm trà đổ nước đều có thể dùng đầu óc ghi nhớ án kiện đang đàm luận, đem đổi lấy thêm thù lao.
Chuyện quan trọng trong tay Bách Lý Hoằng Nghị đều có khởi sắc, không cần cả ngày nhìn chằm chằm không buông nữa, hắn về nhà càng ngày càng sớm hơn.

Hôm nay hắn vào phòng thu chi vòng vo vài vòng, dặn chưởng quầy vài chuyện, sau đó liền xoay người về nhà, hắn gấp không chờ nổi mà muốn nói với Trương Tiểu Phàm, bọn họ có thể có trà lâu của chính mình rồi.
Tuyết rơi đường trơn, dù hắn nóng vội vẫn chỉ có thể đi chậm một chút, vào trong phòng rồi lại không tìm thấy người, vừa nhìn thì phát hiện Trương Tiểu Phàm đang đắp người tuyết ở hậu viện.

Toàn thân y bọc kín mít, bụng quá lớn khiến y đi đường hơi vụng về, gia bộc bên cạnh vốc tuyết cho y, để y không cần tốn sức ngồi xổm liên tục nữa, Trương Tiểu Phàm cười tủm tỉm nhận lấy, nói tiếng cảm ơn.
Bách Lý Hoằng Nghị đã đi đến, giúp y cùng nhau đắp người tuyết.

Trương Tiểu Phàm thấy hắn, lại cười, y cười càng sâu, gần như sắp không nhìn thấy đôi mắt: "Hôm nay chàng trở về thật sớm."
"Ừm." Bách Lý Hoằng Nghị kéo cao y phục cho y, "Có chuyện tốt muốn nói với em."
"Cái gì a?"
"Phố tây có một trà lâu kinh doanh không tốt muốn bán, ta đã xem qua, hoàn cảnh vị trí cũng không tệ lắm, có thể tiếp nhận.


Qua một thời gian nữa sẽ dẫn em đi xem."
Trương Tiểu Phàm hỏi hắn lấy tiền đâu ra, Bách Lý Hoằng Nghị chỉ nói là mình kiếm.

Trương Tiểu Phàm kinh ngạc đến mức không khép miệng được, y biết Bách Lý Hoằng Nghị lợi hại, nhưng y không ngờ mấy tháng ngắn ngủi, Bách Lý Hoằng Nghị đã góp được một khoản tiền lớn như vậy, hơn nữa nguyện vọng này cũng chỉ là năm trước y thuận miệng nói một câu thích mà thôi.

Y nhịn không được khen: "Hoằng Nghị, chàng thật sự rất lợi hại!"
Thật ra dựa vào chút lợi nhuận ở trà lâu, tu bổ thiếu hụt năm trước, mở một quán trà cũng khá vất vả.

Nhưng thời gian của Bách Lý Hoằng Nghị không có khả năng chỉ bận việc ở đây, hắn cũng không xác định kế hoạch của mình có thành công hay không, người không hề có kinh nghiệm kinh thương cũng không nắm chắc mười trên mười có thể khởi tử hồi sinh trà lâu.

Nhưng hắn sẽ không không duyên cớ nhìn mình lâm vào khốn cảnh, hắn chuẩn bị vài đường lui, một là vì đầu tư tiền vào cửa hàng mới mở, không cần tiền lời, miễn là lợi nhuận cuối năm đều được chia dựa vào tỷ lệ đầu tư của hắn trong thời điểm đó; nếu thâm hụt tiền, hắn cũng sẽ trợ cấp tương ứng; hai là đảm nhiệm "Thợ săn tiền thưởng" trung gian, miễn là tiền thưởng chỉ cung cấp manh mối chính xác quan trọng mà không giúp giết người.

Ba là gửi văn chương mới viết đến thư đường đổi lấy thù lao, tuy cách này hơi ngốc, nhưng tốt xấu gì cũng khá ổn định.


Tính trong vài tháng, mở một tiệm trà lâu vẫn dư dả.
Bách Lý Hoằng Nghị bận bịu hơn nửa năm, thần kinh cẳng thẳng cuối cùng cũng thả lỏng trong mắt người yêu.

Hắn sốt ruột kiếm tiền như vậy, là muốn mình có vốn liếng để Trương Tiểu Phàm dựa vào trước khi hài tử ra đời.

Dù cho bây giờ hắn không còn là con Thượng thư, thì hắn vẫn có thể chăm sóc tốt cho Tiểu Phàm như cũ, chăm sóc tốt thai nhi trong bụng y.
Hai người đắp một người tuyết, Trương Tiểu Phàm nói muốn đắp thêm một cái, đắp thêm một cái ở bên cạnh.
Sau khi lượm cà rốt đậu đen làm trang trí, thoạt nhìn hai người tuyết giống mô giống dạng rất nhiều rồi.
Tuy Trương Tiểu Phàm mang bao tay, nhưng ngây người ở bên ngoài quá lâu, vừa dắt tay vẫn cảm thấy lạnh lẽo.

Bách Lý Hoằng Nghị xoa nóng tay rồi che tay y lại, đặt vào trong lòng mình sưởi ấm.
Mắt thụy phượng cong thành trăng non, Trương Tiểu Phàm cười ra một đôi răng thỏ đáng yêu, nói với hắn: "Năm nay đắp hai cái, một cái là chàng, một cái là em."
Bách Lý Hoằng Nghị nhìn y, hiển nhiên là dáng vẻ còn chưa nói hết, liền hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Khi còn nhỏ, trước khi em về nhà không phải đã đắp một cái cho chàng, để nó ở lại chơi với chàng sau khi em trở về sao."
"Ừm, ta nhớ rõ."
"Nhưng mà năm nay em không cần đi nữa, em vẫn luôn có thể chơi với chàng.


Còn có con." Trương Tiểu Phàm gật gật cằm, ý bảo tiểu hài tử trong bụng, "Em đắp người tuyết này xong mới nhớ đến chuyện này, cho nên đắp thêm một cái chơi với nó."
"Ừm." Bách Lý Hoằng Nghị nhìn khuôn mặt bị đông lạnh đến hồng hồng của y, lời nói ra đáng yêu đến mức hắn ngẩn ra, nhịn không được thò lại gần hôn hôn y.
"Đúng rồi!" Trương Tiểu Phàm đột nhiên như nhớ đến điều gì, giơ tay vẫy vẫy gia bộc nơi xa.

Thanh Tỏa chạy tới, đưa cho y một cây gậy gỗ nho nhỏ.
Trương Tiểu Phàm hứng thú hừng hực nói: "Em còn chưa viết chữ trên mặt tuyết đâu?" Không biết y lại nghe đồn từ đâu, lại nói: "Nghe nói năm mới viết chữ hứa nguyện trên mặt tuyết, là có thể trở thành sự thật."
Dĩ nhiên Bách Lý Hoằng Nghị không tin điều này, nhưng hắn không làm phiền hứng thú của y giống như lần trước nữa, mà là tùy y, còn nghe chỉ huy của y, khom lưng nhìn nội dung mà y viết.
Sau khi Trương Tiểu Phàm viết xong, chưa từ bỏ ý định mà lại hỏi hắn: "Chàng muốn viết không?"
"......" Bách Lý Hoằng Nghị trầm mặc một lúc, vẫn nhận lấy, lúc viết là viết bên cạnh Trương Tiểu Phàm, chắc chắn nhìn thấy nguyện vọng của y.

Sau đó, Bách Lý Hoằng Nghị thu tay về, cười cười nói mình không cần viết.
"Nguyện vọng của ta chỉ có một, vẫn luôn được thực hiện." Bách Lý Hoằng Nghị bao tay y, "Quá lạnh, trở về đi." Hắn dắt Trương Tiểu Phàm đi về, hai người để lại hai chuỗi dấu chân trên con đường đã đi qua vô số lần này.
Đây là bắt đầu một năm mới, năm cũ bị tuyết mới bao phủ, còn sót lại góc đất trời yên tĩnh thuần khiết này, ánh mặt trời mỏng manh rơi nhẹ trên người hai người tuyết, nét chữ phía trước người tuyết vẫn có thể thấy rõ ràng.
"Tháng đổi năm dời, nguyện bên quân mãi mãi."
(Nguyên văn là Tuế tuế niên niên, nguyện dữ quân trường tương thủ.).



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.