Nghĩa Hải Hào Tình (Tân Bến Thượng Hải)

Chương 23: Quần ẩu



Cũng giống như Tiêu Huỳnh Huỳnh, những thiếu nam thiếu nữ quý tộc trong trường học ở phía sau, nhìn thấy cách trôi thật phong cách của xe Audi A8, biểu tình vẻ mặt thật khiếp sợ, trong đó có mấy nam sinh trong mắt càng lộ ra ánh mắt nồng nhiệt.

Bọn họ vốn niên thiếu khinh cuồng nên thập phần thích đua xe, đồng thời nỗ lực ghi danh vào một ít hiệp hội đua xe, chỉ là tiêu chuẩn kỹ thuật quá kém, người ta không cần. Lúc này nhìn thấy được Lý Dật lái chiếc Audi A8 của Lưu Vi làm ra một lần trôi đi cực kỳ hoàn mỹ, trong ngực phảng phất giống như bị một con mèo dùng móng vuốt gãi tới gãi lui, ngứa ngáy không chịu được, sự miệt thị đối với Lý Dật trước đó cũng đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Cũng giống như Phượng Hoàng dạ tổng hội, Cổn Thạch hội sở là một chỗ ăn chơi lớn của Thượng Hải, thậm chí, luận đẳng cấp còn cao hơn Phượng Hoàng dạ tổng hội một ít, trừ ra những hội sở tư nhân, rốt cục được tính là hội sở cao cấp nhất của Thượng Hải.

Có thể là do duyên cớ đã lâu không chơi xe đua, Lý Dật tăng tốc độ lên tới 150, từ Tử Viên đi tới cửa Cổn Thạch hội sở, dọc theo đường đi không biết đã siêu việt bao nhiêu xe.

Mà Lưu Vi từ đầu tới đuôi đều mang vẻ mặt hưng phấn mà hoan hô, không có chút nào sợ hãi, tựa hồ, nàng rất thích loại cảm giác kích thích này.

Đem xe dừng dưới lầu của Cổn Thạch hội sở, lúc này Lưu Vi mới vỗ vỗ ngực, phun ra một ngụm úc muộn, nói: “Đại ca ca, kỹ thuật lái xe và vũ kỹ của anh thật giỏi vô cùng! Cảm giác như vừa rồi quả thật là quá kích thích!”

Lưu Vi ca ngợi làm Lý Dật bất đắc dĩ cười cười, vừa rồi hắn nhất thời hưng phấn, cư nhiên quên việc nếu mình lái xe điên cuồng như vậy sẽ bị chụp hình, nhưng nghĩ lại nghĩ gia thế Lưu Vi không tầm thường, cũng chợt bình thường trở lại!

Hai người ở trong xe ngây người khoảng ba phút, đoàn người Tiêu Huỳnh Huỳnh mới lục tục đến.

Vừa dừng xe, có ban am sinh lúc nãy vốn khinh thường Lý Dật lập tức xông tới, thỉnh cầu bái sư theo Lý Dật học tập kỹ thuật đua xe.

Lý Dật rất thẳng thắn cự tuyệt bọn họ, làm cho bọn họ thật phiền muộn, một người nháy mắt với Lưu Vi, kết quả Lưu Vi hoàn toàn không có phản ứng.

Trước khi đến, Tiêu Huỳnh Huỳnh đã gọi điện cho Cổn Thạch hội sở dặn trước, dự định đặt một bàn thật xa hoa, vừa tiến vào cửa lớn hội sở, người phụ trách đang chờ đợi từ lâu liền nhìn Tiêu Huỳnh Huỳnh lộ ra dáng tươi cười lấy lòng, hai người giao lưu vài câu, người phụ trách kia liền đưa đoàn người Lý Dật vào bàn đã được đặt trước.

Bên trong bàn, người phụ trách hội sở gọi người phục vụ đẩy một chiếc xe đựng đủ loại rượu đi tới, bên trên bày đủ loại rượu cùng đủ loại kiểu dáng, trên bàn đã đặt vài món điểm tâm và đồ ăn vặt.

“Được rồi, ông đi ra ngoài đi, đừng cho ai làm phiền chúng ta!” Thấy sự bố trí trong phòng, Tiêu Huỳnh Huỳnh tương đối thỏa mãn nhìn người phụ trách phất phất tay.

Đợi người phụ trách kia đi rồi, Tiêu Huỳnh Huỳnh đầu tiên bảo một nam sinh mở một chai rượu, mọi người cụng ly, sau đó mạnh ai nấy tự chơi đùa.

Tiêu Huỳnh Huỳnh thấy Lưu Vi đem toàn bộ tâm tư đặt lên trên người Lý Dật, nhiều ít có chút phiền muộn, loại cảm giác này phảng phất giống như Lý Dật vừa đoạt lấy nam nhân của nàng. Trong cơn phiền muộn, Tiêu Huỳnh Huỳnh không thể làm gì khác hơn là cầm lấy microphone mà hát. Nguyên bản, tiếng nói của nàng không tệ, đối với việc nắm lấy âm điệu cũng không sai, chỉ là do tâm tình không tốt lắm, kết quả hát lạc giọng vài chỗ.

Ngay khi Tiêu Huỳnh Huỳnh dự định ném microphone, cửa phòng bỗng nhiên bị người đẩy ra, đi vào cửa là một gã nam sinh vừa đi ra ngoài vệ sinh, tên là Đinh Hải, có người nói là con cháu của Hồng Sắc gia tộc, chỉ là hồng sắc lại rất nhạt, cha của hắn ở Thượng Hải cũng chỉ thuộc trung lưu, cũng không có quyền to.

“Mẹ nó, có một món lòng ở trên Thiên Thai đánh tôi, đi theo tôi!” Lúc này vẻ mặt Đinh Hải dính máu, vùng má sưng cao lên, hai con mắt biến thành mắt gấu mèo.

Cổn Thạch hội sở vốn thuộc về Mãnh Hổ Bang, Tiêu Huỳnh Huỳnh thấy bạn của mình bị đánh, cộng thêm trong lòng vốn đang nghẹn một bụng lửa, nhất thời đứng dậy mắng: “Không ngờ có người dám ở đây đánh bạn của tôi, đi, tôi muốn nhìn xem hắn thuộc lộ thần tiên nào!”

Ở chung một chỗ với Tiêu Huỳnh Huỳnh đều là một đám thiếu niên mới mười bảy, mười tám tuổi, ở độ tuổi này là tuổi luôn xung động, lúc này nghe được Tiêu Huỳnh Huỳnh nói như vậy, “phần phật” một chút liền toàn bộ đứng lên, trong đó còn có mấy người chụp lấy chai rượu, kêu gào đòi xông ra bên ngoài.

Lý Dật cũng không muốn chen chân vào vũng nước đục này, thế nhưng thấy Lưu Vi có chút lo lắng nhìn Tiêu Huỳnh Huỳnh, vì vậy nói: “Muốn đi chúng ta cùng đi.”

Lời tuy nói như vậy, trong lòng Lý Dật cũng hiểu rõ, với thân phận của Tiêu Huỳnh Huỳnh, hẳn là sẽ không chọc tới phiền phức không tất yếu.

Ở đầu hành lang tầng cao nhất, có một nơi lộ thiên, bình thường sẽ có khách nhân đến chỗ này gọi điện thoại, cũng có khách nhân ghét bỏ trong phòng quá ồn, nên ra thiên thai đón gió.

Khi Lý Dật theo đoàn người Tiêu Huỳnh Huỳnh đi tới thiên thai, thình lình phát hiện ngoài thiên thai có năm người đang đứng, trong đó có bốn người tuổi tác không lớn, hình dạng chừng hai mươi tuổi, đều ăn mặc những bộ tây trang hàng hiệu, biểu tình trên mặt tương đối kiêu ngạo, lúc nhìn người khác dùng một loại ánh mắt bao quát, nhìn dáng vẻ như muốn bay lên tận trời.

Phía sau bốn gã thanh niên là một người đàn ông trung niên.

Vừa tiến vào thiên thai, ánh mắt Lý Dật liền lập tức rơi vào trên người gã đàn ông trung niên, hắn cũng liếc mắt nhìn Lý Dật, nguyên bản con ngươi không hề sợ hãi của hắn chợt hiện lên một vẻ nghi hoặc, vùng xung quanh lông mày hơi nhíu lại một chút.

“Hay, thằng nhãi con, không ngờ thực sự gọi cứu binh tới!” Thanh niên đứng bên trái ngoài cùng nhìn đoàn người Lý Dật như trêu tức.

“Tôi cho bốn người một cơ hội, lập tức dập đầu ba cái với bạn của tôi, xin lỗi hắn, bằng không tôi đánh cho mẹ các người cũng không nhận ra!” Tiêu Huỳnh Huỳnh nhìn thấy dáng dấp đáng ghét của bốn gã thanh niên, lửa giận trong lòng càng tăng lên, lập tức bày ra cái giá tiểu thư.

“Ha ha!”

Bốn gã thanh niên nghe được Tiêu Huỳnh Huỳnh nói, lập tức cười ha ha lên, trong tiếng cười tràn ngập vẻ chẳng đáng.

Sau đó, chỉ thấy một gã nam tử tuấn mỹ trong đó, nhìn chằm chằm vóc người của Tiêu Huỳnh Huỳnh còn đang tức giận, chậc chậc nói: “Vóc người nha đầu thật không tệ, như vậy đi, nữ nhân lưu lại theo chúng ta khoái hoạt cả đêm, cho chúng ta tiết tiết hỏa, nam quỳ xuống dập đầu ba cái, gọi tam thanh gia gia, ta cho các ngươi đi, bằng không, ngày hôm nay các ngươi một người cũng đừng mong rời khỏi đây!”

“Con mẹ ngươi!” Đinh Hải trước đó đã bị đánh thành đầu heo, lúc này thấy bên mình có nhiều người, nhất thời nổi giận gầm lên một tiếng, mang theo chai rượu vọt đi tới.

Nam tử dẫn đầu rất tùy ý bước ra một bước, tung ra một cú đá, Đinh Hải xông lên quá mạnh, vốn không kịp né tránh, trực tiếp bị gạt té ngã trên mặt đất, chai rượu tuột khỏi tay, rơi trên mặt đất vỡ nát bấy.

Đồng bạn của Đinh Hải nhìn thấy Đinh Hải lần thứ hai bị đánh ngã, cả đám giống như gà trống phát cuồng, lập tức nhào tới.

“Phanh!”

“Ba!”

….

Một trận âm thanh quyền cước qua đi, ngoại trừ Lý Dật, toàn bộ nam nhân bên Lý Dật đều nằm trên mặt đất. Cả đám cuộn mình trên mặt đất, dùng tay bưng vết thương, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ mơ hồ.

Tiêu Huỳnh Huỳnh vốn định hảo hảo giáo huấn mấy tên thanh niên kia một chút, lúc này thấy bên mình bị đánh ngã lăn trên mặt đất, giận dữ lại cười gằn nói: “Tốt, tốt, các ngươi chờ cho ta!”

Dứt lời, Tiêu Huỳnh Huỳnh cầm lấy điện thoại, bắt đầu gọi viện binh.

Mà bốn thanh niên nhìn thấy cử động của Tiêu Huỳnh Huỳnh, vẻ mặt tỏ ra chẳng đáng, nam tử dẫn đầu càng khinh miệt nói: “Đem những người ngươi có thể gọi tới gọi hết đi, ta thật muốn nhìn xem lão cha của ngươi là ai!”

“Ngô thiếu.” Lúc này, người đàn ông trung niên đứng phía sau bốn gã thanh niên chưa hề động thủ đột nhiên đi tới bên cạnh thanh niên dẫn đầu, nói: “Ở đây không phải địa bàn của chúng ta, bạch đạo còn hoàn hảo, người trong hắc đạo có chút phiền phức, nên cẩn thận một chút mới tốt!”

Đang khi nói chuyện, tên trung niên thâm ý liếc mắt nhìn Lý Dật.

“ Sợ cái gì?” Ngô thiếu không cho là đúng cười lạnh một tiếng: “Không bao lâu nữa, Thái Tử sẽ nam hạ, đến lúc đó Thượng Hải sẽ là địa bàn của chúng ta!”

Nghe Ngô thiếu nói, người trung niên nhíu mày, lui ra phía sau vài bước, xuất ra điện thoại, cấp tốc nhắn một tin ngắn.

Mà trong lòng Lý Dật lại khẽ động, hắn nhìn ra được, Ngô thiếu kia lai lịch không nhỏ, chỉ là không biết thân phận cụ thể của đối phương.

Nhận thấy được ánh mắt Lý Dật, Ngô thiếu đột nhiên đưa ánh mắt nhìn Lưu Vi đang đứng bên người Lý Dật, khi thấy Lưu Vi trong một thân lễ phục màu trắng thì trong con ngươi hiện lên một đạo ánh mắt kinh diễm, khóe miệng vung lên một dáng tươi cười dâm đãng.

Lưu Vi và mấy cô gái khác cũng như nhau, bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, lúc này thấy ánh mắt hèn mọn của Ngô thiếu, không khỏi nắm chặt cánh tay Lý Dật, trốn ra sau lưng Lý Dật.

“Ngươi là tự mình quỳ xuống, hay chính ta tự mình động thủ?” Ngô thiếu hướng ánh mắt từ trên người Lưu Vi chuyển qua trên người Lý Dật, lạnh lùng hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.