Nghĩa Hải Hào Tình (Tân Bến Thượng Hải)

Chương 353: Hắn đã trở về



Lưu Tư Cầm là một nữ nhân cường thế. Nàng cũng không giống như những người phụ nữ khác thoạt nhìn như một cô mèo Ba Tư cao cao tại thượng, mà lại giống như một cô sư tử vừa cường thế, vừa kiêu ngạo.

Những người quen biết nàng đều cho rằng nàng như thế, một người phụ nữ đơn độc vượt biển phiêu bạt, đi tới dị quốc tha hương, trong người không có mấy đồng, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, tự tay thành lập Hoa Nhĩ công ty. Đồng thời cuối cùng có thể đưa Hoa Nhĩ công ty ra thị trường.

Viên minh châu phương đông trong thương nghiệp giới Mỹ.

Đây là một tạp chí thương nghiệp quyền uy của Mỹ thừa nhận về Lưu Tư Cầm, mà hầu như tất cả mọi người đều tiếp nhận sự thừa nhận này.

Kiêu ngạo, cường thế, thông minh, đầy khả năng.

Đây là sự hình dung chính xác về Lưu Tư Cầm.

Thế nhưng Lý Dật lại biết, Lưu Tư Cầm bề ngoài giống như một cô sư tử ngoại trừ thông minh ra, nàng còn là một người phụ nữ cô đơn.

Mạnh mẽ như Andrew và Anh Hoa cũng có thời gian cần nương tựa vào vai Lý Dật huống chi là Lưu Tư Cầm?

Trong nhiều năm quá khứ, Lưu Tư Cầm từng bị tình yêu gây tổn thương tuy rằng có thể hóa bi thương thành độn lực, ở tại nước Mỹ xông ra một bầu trời thuộc về riêng mình, thế nhưng suốt bao năm qua nàng cũng không có chút hạnh phúc.

Nàng là một người đàn bà, một người đàn bà bị tình yêu gây thương tổn nặng nề.

Kinh lịch đặc thù làm nàng có sự bài xích đối với đàn ông. Thế nhưng cũng bởi vì đặc thù kinh lịch, nàng so với đại đa số những phụ nữ khác càng khát vọng có một người đàn ông thật tình yêu nàng, che chở nàng!

Từ sự miệt thị ban đầu đói với Lý Dật, đến sau đó nhìn hắn với cặp mắt khác xưa, cho tới bây giờ đã thật sâu me luyến, tình cảm giữa nàng và Lý Dật đủ dùng từ biến đổi bất ngờ để hình dung.

Lý Dật xuất hiện tuy rằng cũng không hoàn toàn thay đổi tâm lý bài xích đàn ông của nàng, thế nhưng đã thỏa mãn khát vọng lớn nhất trong nội tâm nàng, cũng bổ khuyết nội tâm vì trống rỗng nhiều năm mà trở nên có chút chết lặng của nàng.

Tiếp thu một người đàn ông rất khó, buông tha người đàn ông mình đã tiếp thu càng thêm khó hơn, Lý Dật phảng phất giống như một cây đuốc, châm mồi lửa ái tình nằm tận sâu trong nội tâm mà nàng đã giấu kín.

Rất nhiều người cho rằng tình dục của người đàn ông mạnh hơn người đàn bà, kỳ thực không phải, căn cứ điều tra liên quan, nhu cầu của người đàn bà ở phườn diện này không hề thấp hơn người đàn ông. Sau khi trải qua thời kỳ trưởng thành, người đàn bà cũng sẽ có xung động và huyễn tưởng, chỉ là trời sinh bọn họ có sự rụt rè nên không dám trần trụi thể hiện dục vọng trong nội tâm của mình, mà đối với sự sợ hãi về lần đầu tiên cũng làm bọn họ không dám đi vụng trộm nếm trái cấm.

Mà đối với người đàn bà sau hôn nhân mà nói, bọn họ đã buông xuống gánh nặng, vì thế sẽ có thể bộc lộ thoả thích dục vọng của chính mình trước mặt người chồng.

Ba mươi như sói, bốn mươi như hổ, đây là sự hình dung chân thực nhất về phương diện tình dục của người phụ nữ.

Lưu Tư Cầm vừa lúc đúng ngay độ tuổi này, hơn nữa kinh lịch đặc thù khiến nàng nhiều năm không hề chạm qua đàn ông.

Nhiều năm cấm dục làm dục vọng trong lòng nàng đạt được một nông nỗi không thể tưởng tuợng!

Ngày trước khi còn ở Thượng Hải, Lý Dật và Lưu Tư Cầm gặp nhau trong một buổi tiệc, trong lúc hai người khiêu vũ, Lý Dật chỉ cùng Lưu Tư Cầm có sự tiếp súc đơn giản bề ngoài thân thể, không ngờ Lưu Tư Cầm lại đạt được cao trào.

Lại một lần, lúc Lý Dật rời đi New York, Lưu Tư Cầm đùa giỡn Lý Dật, kết quả thiếu chút nữa nhóm lửa tự thiêu mình. Nếu như không phải bởi vì sợ Lý Dật bị lỡ chuyến bay, hai người đã sớm xuyên qua tầng cửa sổ cuối cùng.

Một lần nọ, tuy rằng Lưu Tư Cầm là vì muốn nghiêm phạt Lý Dật, nên đùa giỡn Lý Dật thật lâu, thê nhưng khi đến cuối cùng suối nước thần bí của nàng cũng đã ướt tràn lan, căn bản không thể tự mình khống chế.

Nửa năm trước, vào ngày sinh nhật của Lưu Vi, vốn nàng và Lý Dật có cơ hội ở chung một chỗ, thế nhưng hôm đó không biết tiểu nha đàu ăn thuốc kích thích gì, lại làm ầm ĩ cả đêm không chịu ngủ, kết quả cũng làm hai người mất đi cơ hội gần gũi.

Trong nửa năm qua, trên cơ bản Lý Dật đều ở tại Los Angeles, tuy rằng hắn cũng vài lần đi tới New York, thế nhưng Lưu Tư Cầm vì chuyện Toàn Cầu Ảnh Nghiệp nên bận đến không có thời gian, hai người cũng không có dịp phát sinh quan hệ này.

Lúc này gặp nhau, Lưu Tư Cầm không che giấu nổi dục vọng thêm nữa, nàng giống như một con cọp mẹ nổi hứng tình dục, chuyển khai tiến công Lý Dật.

Điên cuồng, hoang dại.

Đây là lúc hai người đâm qua tầng cửa sổ, là sự hình dung chân thật nhất về Lưu Tư Cầm.

Trong phòng làm việc của tổng giám đốc Toàn Cầu Ảnh Nghiệp, Lưu Tư Cầm triệt để phóng ra dục vọng trong nội tâm, nàng giống như một nữ vương cao cao tại thượng cuỡi trên thân Lý Dật, điên cuồng uốn éo vòng eo, thỏa thích phát ra tiếng rên rỉ.

Khi Lưu Tư Cầm phát ra tiếng rên tỉ cao vút cuối cùng, thân thể nàng giống như bị chạm điện, không thể khống chế run rẩy lên, hoa viên thần bí dưới thân càng giống như giếng nước phun ra, thả ra tinh hoa của tình ái…

Nàng phảng phất giống như một con cừu nhỏ cuộn mình trong lòng Lý Dật, chăm chú nhắm mắt lại, hưởng thụ loại cảm giác phiêu diêu dục tiên, trên mặt tràn ngập vẻ hạnh phúc và thỏa mãn.

Thân thể mềm mại trắng muốt đầy ắp của nàng không biết từ bao giờ đã phủ lên màu đỏ nhàn nhạt, trên làn da nổi lên một tầng hơi nước, phảng phất như vừa tắm qua, toàn thân đều ẩm ướt.

Năm phút đồng hồ, thân thể của nàng run rẩy suốt năm phút đồng hồ!

Sau năm phút đồng hồ, nàng chậm rãi mở mắt, cặp mắt cường thế toát ra ánh mắt mê ly và thỏa mãn.

Mà sô pha dưới thân Lý Dật cũng hoàn toàn ướt đẫm.

Bất quá Lưu Tư Cầm cũng tuyệt không quan tâm, mà vươn ngón tay trắng nõn, dùng móng tay vẽ vòng trên cơ ngực của Lý Dật, tình ý nồng đậm nói: “Em biết ngày mai anh sẽ về nước, hơn nữa sẽ có một đoạn thời gian rất dài đều phải bậ rộn, không rảnh trở về thăm em.”

Lý Dật theo bản năng định hé miệng định giải thích gì đó, còn chưa nói ra miêng đã bị Lưu Tư Cầm cắt lời: “Cho nên em quyết định đêm nay không về nhà, chúng ta đi khách sạn được chứ?”

“Ân.”

Trong nửa năm qua, bên Lý cạnh Lý Dật tuy rằng vây quanh hai đại mỹ nhân. Thê nhưng chỉ được nhìn mà không thể đụng vào, dục vọng trong lòng cũng tích góp từng tí một đến trình độ khủng bố. Trước đó cùng Lưu Tư Cầm điên cuồng cũng làm cho hắn cảm nhận được sự khoái cảm chưa có trước nay, lúc này được Lưu Tư Cầm nói, hắn đầu tiên hôn nhẹ lên trán nàng, sau đó gật đầu.

Đây là một ban đêm điên cuồng.

Lưu Tư Cầm cấm dục nhiều năm trong đêm nay triệt để bạo phát, nàng phảng phất giống như một con mèo cái phát xuân, không hề mệt mỏi hướng Lý Dật đòi lấy, nàng phóng ra áp lực dồn nén nhiều năm trong lòng, mặc dù Lý Dật đối chiến với Anh Hoa cung chiếm thượng phong tuyệt đối, mà gặp Lưu Tư Cầm, hắn thiếu chút nữa đã tước vũ khí đầu hang, như vậy có thể nghĩ Lưu Tư Cầm điên cuồng tới tình trạng gì.

Lý Dật và Lưu Tư Cầm thẳng đến buổi trưa hôm sau mới đứng lên.

Tố chất thân thể Lý Dật biến thái, thỉnh thoảng một lần miệt mài quá độ đối với hắn ảnh hưởng không lớn, mà Lưu Tư Cầm vốn đã mệt nhọc quá độ sau khi miệt mài cả đêm, chỉ cảm thấy được cả người giống như bị rút hết khí lực, mềm nhũn đến mức xuông giường không nổi.

“Thần kinh của em đã quá căng thẳng, thân thể đã tới mức giới hạn, em cần nghỉ ngơi vài ngày. Không nên liều mạng như thế nữa, tự cho mình ngày nghỉ, thừa dịp năm mới nên nghỉ ngơi một chút, thuận tiện bồi Vi Vi.”

Khi Lý Dật đưa Lưu Tư Cầm trở về nhà, chia tay với nàng thì dặn dò nàng.

Lúc này đây, Lưu Tư Cầm vốn được xưng là người công tác điên cuồng cũng không cự tuyệt, mà rất nhu thuận nghe theo.

Rời khỏi biệt thự Lưu Tư Cầm, Lý Dật một mình lái xe đi tới sân bay F.Kennedy, bên ngoài sân bay, Andrew và Anh Hoa đều đã đến.

Xe của hai người đều ngừng chung một chỗ, nhưng lúc Lý Dật đến, hai người đều ngồi riêng trong xe mình mình.

Hiển nhiên, lúc hai người đến sân bay cũng không hề nói chuyện với nhau.

Phát hiện này làm Lý Dật có chút hơi khó, sau khi luôn mãi suy tư, hắn quyết định làm người trung gian, hóa giải sự ngăn cách giữa Andrew và Anh Hoa. Bởi vig hắn rất rõ ràng, sau khi về nước, vô luận là Andrew hay Anh Hoa, đều bình thường ở bên cạnh hắn, nếu hai người vẫn bảo trì loại tình tự “đối địch” này, đối với hai bên, đối với Lý Dật cũng không phải là một chuyện tốt.

Lý Dật lên máy bay cũng không phải máy bay hành khách của hàng không nước Mỹ, mà dùng máy bay thương vụ của Toàn Cầu Ảnh Nghiệp.

Sau khi máy bay lên không, Andrew vẫn giống như lần trước, ngồi bên cạnh Lý Dật, chỉ là cũng không nói gì. Trong tay cầm một quyển tạp chí mới, không chút an ổn xem lướt qua, mà Anh Hoa lại ngồi ở xa xa, đưa ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn cảnh vật càng ngày càng nhỏ dưới mặt đất, trong lòng cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

“Annie.” Lý Dật dùng khuỷu tay nhẹ nhàng huých Andrew.

“Ân?” Andrew nghi hoặc ngẩn đầu, nhìn thấy biểu tình khó của Lý Dật, tựa hồ hiểu được chuyện gì, tùy ý nhún vai: “Anh yêu, em biết anh muốn làm gì, em không có ý kiến. Nhưng em cho rằng anh muốn thuyết phục cô ấy là có chút trắc trở.”

Mặc dù Lý Dật cũng hiểu được muốn làm cho Anh Hoa vốn luôn lạnh lùng cố chấp tiêu trừ sự ngăn cách với Andrew là một chuyện khó khăn, bất quá Andrew chịu phối hợp cũng làm hắn thở phào nhẹ nhõm, cứ như vậy chí ít còn hi vọng.

Hắn lo lắng duy nhất là cả hai người đều không chịu phối hợp, như vậy thứ nhất, nguyên bản hắn vốn đang đuối lý cũng không cách nào làm được người hòa giải.

“Anh Hoa.” Lý Dật đứng dậy đi tới bên cạch Anh Hoa, gọi một tiếng kéo Anh Hoa từ trong suy tư trở về hiện thực.

Anh Hoa phức tạp liếc mắt nhìn Lý Dật: “Có việc sao? Lão bản.”

“Tôi nghĩ, ba người chúng ta cần ngồi xuống từ từ nói chuyện.” Lý Dật hơi áy náy nói.

Anh Hoa tuy rằng trời sinh lạnh lùng, thế nhưng nàng cũng là một cô gái thong minh, tự nhiên rõ rang ý tứ những lời này của Lý Dật.

Nhìn biểu tình áy náy và khó khăn của Lý Dật, Anh Hoa cũng không tỏ vẻ gì chỉ gật đầu, sau đó đứng dậy đi tới bên người Andrew.

Andrew đã buông quyển tạp chí trong tay xuống từ lâu, mắt thấy hai người đi tới, đứng dậy, lộ ra dáng tươi cười hiền lành, nói: “Anh Hoa tiểu thư, tôi biết cho tới nay cô đều có thành kiến với tôi. Tôi cũng rõ rang, muốn cho cô trong khoảng thời gian ngắn tiêu trừ sự thành kiến với tôi là một chuyện rất khó khăn.”

Câu nói của Andrew ngoài Lý Dật dự liệu, hắn có chút nghi hoặc nhìn Andrew, đã thấy nàng vẫn lộ dáng tươi cười, về phần Anh Hoa vẫn lạnh lùng nhìn Andrew, cũng không tỏ thái độ.

“Tuy rằng thường ngày cô luôn có vẻ mặt lạnh như băng, không muốn biểu hiện suy nghĩ trong nội tâm lên mặt, thế nhưng tôi biết, cô yêu Lý, rất thương anh ấy.” Andrew tiếp tục mở miệng, giọng nói không vội không chậm, giờ khắc này nàng biểu hiện ra phong phạm của một người nối nghiệp gia tộc Gambino, phảng phất như đang ở trên bàn đàm phán.

Andrew vừa thốt ra, khóe mắt Anh Hoa không nhịn được run rẩy lên!

Cặp mắt vốn đang lạnh lùng càng lộ ra ánh sáng dị dạng.

“Cô thương anh ấy, tôi cũng thương anh ấy.” Andrew khe khẽ thở dài: “Tôi thừa nhận, Lý không thể cho chúng ta một tình yêu hoàn chỉnh, từ ý nghĩa nào đó mà nói, điều này cũng không công bằng đối với chúng ta. Nhưng nếu chúng ta làm ra tuyển chọn, như vậy phải nên tiếp thu hiện thực này, đồng dạng nếu chúng ta thương hắn, như vậy không nên làm khó hắn.”

Lúc này đây, Anh Hoa cũng nhíu mày, tựa hồ có chút bất mãn đối với lời của Andrew.

“Tuy tôi không biết vì sao cô phản cảm tôi, thế nhưng tôi cho rằng, vì không nên làm khó Lý, chúng ta hẳn nên tiêu trừ sự ngăn cách giữa chúng ta.” Andrew nói xong vươn ra bàn tay phải trắng nõn tinh tế.

Đối mặt hành vi chủ động hòa giải của Andrew, Anh Hoa cũng không do dự vươn tay, cầm tay Andrew, gương mặt không chút biểu tình nói: “Tôi chỉ phụ trách bảo hộ hắn, những chuyện khác tôi mặc kệ.”

Anh Hoa nói tuy rằng lạnh lùng, thế nhưng trong ánh mắt nhìn Andrew đã giảm đi sự mâu thuẫn rất nhiều, tựa hồ nàng có thể hiểu được vì sao Andrew ở thời gian trước không thể đặt quyết tâm rời khỏi sứ mạng của gia tộc cho để ở chung một chỗ cùng Lý Dật.

Nhưng chỉ do tính cách quái dị làm nàng cho rằng: Phàm là ai tạo thành thương tổn cho Lý Dật đều là địch nhân của nàng!

Một loại tư duy cổ quái như vậy, làm nàng sản sinh sự thành kiến đối với Andrew.

Thấy hai cô gái đã tiêu trừ “địch ý”, Lý Dật lại có vẻ thập phần xấu hổ, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì cho phải.

Tuy rằng cho tới nay hắn đối với chế độ một vợ một chồng không có ấn tượng gì, thế nhưng câu nói vừa rồi của Andrew “ điều này đối với chúng ta không công bình” đã thật súc động hắn, làm hắn chợt nghĩ, cho tới nay hắn chỉ nghĩ không muốn làm cho những người phụ nữ bên cạnh không bị thương tổn, thế nhưng hành vi của bản thân hắn đã trong bất tri bất giác hãm hại các nàng!

Vô luận là ôn nhu thiện lương như Hạ Vũ Đình, trí tuệ ma quỷ như Andrew, hoặc vĩnh viễn đều có vẻ mặt lạnh lùng như Anh Hoa, các nàng cũng không bởi vì chuyện Lý Dật có người đàn bà khác bên cạnh mà rời bỏ hắn, thế nhưng trong nội tâm các nàng nhiều ít cũng cảm thấy có chút ủy khuất!

Mọi người ai cũng ích kỷ, đối với đàn bà mà nói, có thể bọn họ đồng ý cùng người khác chia sẻ thành quả thắng lợi. Thế nhưng sẽ không có người đàn bà nào can tâm tình nguyện cùng người phụ nữ khác chia sẻ người đàn ông của mình!

Phụ nữ luôn rất ích kỷ đối với ái tình, không quan hệ với thân phận, không quan hệ tới tính cách, chỉ vì các nàng là phụ nữ.

“Lý, anh không cần phải tự trách, tự trách cũng vô ích, huống chi anh chưa từng lừa dối chúng tôi điều gì, chúng tôi đều là tự nguyện đi theo anh.” Andrew thấy Lý Dật trầm mặc không nói, với sự thong minh trí tuệ của nàng liền biết Lý Dật đang suy nghĩ chuyện gì, vì vậy mở miệng đánh vỡ sự trầm mặc: “Đương nhiên, trước đó em nói anh không công bình đối với chúng tôi là sự thực, chúng tôi muốn nhìn cũng không phải dáng dấp tự trách áy náy của anh, mà là muốn anh bồi thường cho chúng tôi cả đời!”

Nghe được Andrew nói, nhìn ý tứ biểu đạt trong đôi mắt nàng, Lý Dật biết rõ lòng dạ của cô gái thông minh này cũng không phải đang nghĩ như vậy, sở dĩ nàng nói như vậy, chỉ là muốn làm trong lòng Lý Dật cảm thấy dễ chịu mà thôi!

Lý Dật bỗng nhiên thở mạnh một hơi, phảng phất dung một hơi thở đem tất cả sự sầu lo trong lòng phun ra ngoài, hắn trực tiếp ôm cả Anh Hoa và Andrew vào lòng, nghiêm mặt nói: “Gặp phải hai người, là Lý Dật tôi may mắn. Có thể tôi không cho các em hạnh phúc chân chính mà các em muốn, thế nhưng tôi bảo chứng đời này tuyệt đối không cho các em bị thương tổn!”

Mười mấy tiếng đồng hồ sau, máy bay đúng giờ hạ cánh xuống sân bay quốc tế Hông Kông.

Cũng giống như sân bay F.Kennedy của New York, sân bay quốc tế Hong Kong cũng thập phần bận rộn, trong sân bay đều có thể tùy ý nhìn thấy nhân viên công tác.

Sau khi máy bay hạ cánh, lướt trên đường băng một đoạn dài, cuối cùng vững vàng dừng lại.

Cách đường băng không xa, Jeffrey cùng trợ lý đang đứng đợi từ lâu.

Ba tháng trước Lý Dật đã phái hắn đến Hong Kong, Lý Dật giao cho hắn một nhiệm vụ phi thường gian khổ, yêu cầu hắn ở tại Hong Kong thành lập phân công ty của tập đoàn Toàn Cầu Ảnh Nghiệp.

Ngay từ lúc đầu, đề nghị này của Lý Dật bị Jeffrey phản bác, Jeffrey cho rằng điện ảnh Hong Kong đã không còn nổi bật như niên đại 90, căn bản không cần thành lập phân công ty ở đó.

“Jeffrey, tôi cần nói với anh một sự thực, không lâu sau tôi về nước, sau này, Trung Quốc sẽ trở thành trung tâm sự nghiệp của tôi.” Đối mặt sự phản bác lúc đó của Jeffrey, Lý Dật nói ra một câu như thế.

Lúc đó, Jeffrey nghe câu đó có vẻ dị thường kinh ngạc!

Bời vì theo hắn xem ra, với thân phận địa vị của Lý Dật tại Mỹ, tiền lực phát triển sự nghiệp tại Mỹ phải vượt xa hơn tại Trung Quốc.

Trong long tuy rằng nghi hoặc, thế nhưng Jeffrey cũng rất thức thời đáp ứng, thứ nhất hắn không có quyền lực ngăn cản quyết định của Lý Dật, còn nữa theo hắn xem ra, Lý Dật có thể trong thời gian một năm ngắn ngủi sáng tạo truyền kỳ mà người khác không thể phục chế, suy nghĩ về độ lớn của vấn đề không phải người như hắn có thể hiểu rõ!

Jeffrey không sai, Lý Dật để hắn thành lập phân công ty của Toàn Cầu Ảnh Nghiệp tại Hong Kong, không đơn giản là vì mở rộng sự nghiệp về quốc nội, càng nhiều là vì làm chăn đệm cho sự báo thù!

Đây là chủ ý do Andrew đưa ra cho hắn, hắn ở nước Mỹ được công nhận là ông trùm hắc đạo, nếu như dùng thân phận trùm hắc đạo về nước, đó là một quyết định ngu xuẩn!

“Anh yêu, anh ở Mỹ bị người xem là ông trùm hắc đạo, về nước anh phải thay đổi chuyện này, anh không thể thể hiện vai diễn của một đầu lĩnh hắc đạo, chí ít, anh phải cho những dân chúng bình thường cho rằng anh là một ông trùm thương giới!”

Đây là ý kiến của Andrew.

Máy bay ngừng lại, cửa cabin mở rộng, Lý Dật mang theo Andrew và Anh Hoa chậm rãi đi xuống.

Ở gần bên đường băng, một đám lữ khách đang chuẩn bị đăng ký nhìn thấy chỉ có ba người Lý Dật đi xuống máy bay, đều hướng ánh mắt nhìn tới, có vẻ thập phần hiếu kỳ, hiển nhiên theo bọn họ xem ra, chỉ có đại nhân vật mới có sự đãi ngộ như vậy.

“Đó không phải là ông trùm Hollywood, lão bản mới của Toàn Cầu Ảnh Nghiệp Lý Dật hay sao?” Trong lữ khách cũng có người thích xem điện ảnh và truyền hình, rất nhanh liền có người nhận ra Lý Dật.

Người nọ vừa thốt lên xong, những lữ khách giống như được ăn thuốc kích thích, cũng nhìn ba người Lý Dật, giống như đang bình luận chuyện gì.

Nhìn cử động chỉ chỏ của lữ khách, Lý Dật nở nụ cười, dưới mặt trời chiều, dáng tươi cười của hắn thập phần quái dị.

Ngày hôm nay của một năm trước, hắn một đường chạy trốn tới Hong Kong, tránh trong biệt thự do người phụ trách tập đoàn Thiên Đạt chuẩn bi cho hắn, dù cửa cũng không dám ra, rất sợ bị người phát hiện!

Sau đó, giết chết Tiêu Cường, dùng tốc độ nhanh nhất thoát đi Hong Kong, rất sợ bị người của Tiêu Thanh Sơn đuổi tới!

Một lần kia, hắn thoát được vô cùng chật vật, giống như chó nhà có tang, gọi trời không linh, gọi đát không ứng!

Hắn bỏ trốn, đồng thời trốn tới Los Angeles. Chỉ là không tìm được Hắc Dạ, mà kỳ diệu gia nhập Hoa Nhân Bang, dưới sự tín niệm chi trì, cởi sạch quần áo mỗi ngày cường gian với thời gian!

Vì báo thù, để sớm một ngày đặt chân trở về mảnh đất quen thuộc, trong một năm qua, hắn khom người, giống như một con sói nắm chặt cơ hội, đạp lên từng thây cốt của địch nhân để thượng vị!

Mặc dù ngày trước khi hắn trở thành long đầu của Hoa Nhân Bang tại Los Angeles, hắn vẫn không dám đứng thẳng, mà giống như đang đạp trên miếng băng mỏng tiếp tục đi về phía trước, rất sợ một bước sai lầm thành thiên cổ hận.

May mắn chính là, hắn thành công đi qua nỗ lực sáng tạo một kỳ tích mà không có thể phục chế!

Ngày hôm nay, hắn rốt cục đã trở về, dưới mặt trời chiều, hắn đưa thân thể đứng thẳng tắp, phảng phất như dùng phương thức này hướng mọi người tuyên bố: Không ai có thể là cho ta tiếp tục mang theo cái đuôi rời đi! Tuyệt đối không có!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.