Nghĩa Hải Hào Tình (Tân Bến Thượng Hải)

Chương 79: Khinh người quá đáng



Đám binh sĩ kia lớn tiếng hô to, sau đó thấy đám binh sĩ kia phảng phất như xung phong hướng trong nhà tổ Diệp gia phóng đi, Bối Như chỉ cảm thấy trong óc phát sinh thanh âm “ông ông” vô ý thức, vô ý thức xông tới trước mặt một tên binh sĩ, lại bị tên binh sĩ xem như rác rưởi hất mạnh văng ra ngoài.

“Ai nha!”

Bối Như kêu thảm thiết một tiếng, đồng thời thình lình thấy đám binh sĩ kia điên cuồng chạy ào vào trong Diệp gia.

Nửa giờ sau, ngay trong đại sảnh của nhà tổ Diệp gia.

Bao quát cả Diệp lão gia tử ở bên trong, Diệp gia già già trẻ trẻ toàn bộ mười tám người đều bị trói vào cùng nhau. Mà toàn bộ phòng ở của nhà tổ Diệp gia cũng không còn một phòng hoàn chỉnh, toàn bộ bị hủy đi.

Trước khi đám binh sĩ của Trần Phong chạy vào Diệp gia, Diệp lão gia tử đang chơi cờ, thấy cử động của đám binh sĩ kia, Diệp lão gia tử tức giận đến đặt mông ngã ngồi trên mặt đất, kêu nửa ngày cũng không khởi lên chút tác dụng nào, cuối cùng còn bị một gã binh sĩ không chút khách khí trói lại.

“Trần gia tiểu tử, ta mong muốn ngươi có thể cho ta một giải thích thỏa mãn.” Vẻ mặt Diệp lão gia tử xanh tím trừng mắt nhìn Trần Phong, những người khác của Diệp gia cũng phẫn nộ trừng mắt nhìn Trần Phong, trong trí nhớ của bọn họ, ở Tô Bắc chỉ có bọn họ khi dễ người khác, hôm nay ngay cả nhà tổ của Diệp gia cũng bị đập nát, toàn bộ người của Diệp gia bị trói lại, điều này làm sao bọn hắn không phẫn nộ?

Trần Phong và Lý Dật ngồi trên hai chiếc ghế duy nhất còn nguyên, nghe được Diệp lão gia tử nói, Trần Phong thản nhiên: “Ta bảo con chó trông cửa của ngươi vào nói, cho ngươi ba phút đi ra ngoài cho ta một lời giải thích, là chính ngươi không tranh thủ cơ hội, trách không được ta.”

“Trần Phong!” Nghe được Trần Phong nói, khuôn mặt Diệp lão gia tử trướng lên đỏ bừng, run thân thể nói: “Ngươi không nên khinh người quá đáng!”

“Chúng ta quá mức?” Trần Phong chợt đứng dậy, cúi người lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp lão gia tử nói: “Cháu nội của ngươi phái Võ Cảnh vây em rể của ta tại Vân Sơn, thiếu chút nữa làm cho em rể của ta táng thân Vân Sơn. Con mẹ nó ta dẫn người đến tìm công đạo, cái này thành khinh người quá đáng sao?”

Lời của Trần Phong vừa thốt ra, sắc mặt mọi người trong phòng khách đều biến đổi, nhất là Diệp lão gia tử.

Diệp gia ở tại Tô Bắc có thể xưng bá nhiều năm như vậy bởi vì thực lực cũng không kém. Trong nhà không ít người cũng đều hỗn tại chính giới cùng quân đội đều có danh tiếng. Với thực lực của Diệp gia tuy rằng đấu không lại Trần gia, thế nhưng nếu muốn liều mạng với Trần gia cũng có thể tạo thành ảnh hưởng thật lớn cho Trần gia. Hơn nữa theo Diệp lão gia tử xem ra, Trần Phong khi dễ người như vậy, dù cho quyền lực của Trần Diêm Vương có lớn bao nhiêu hay muốn bao che khuyết điểm cũng phải cấp cho hắn một câu công đạo!

Thế nhưng, hôm nay nghe được Trần Phong vừa nói như thế, hắn chợt luống cuống!

Em rể của Trần Phong?

Đó không phải là cháu rể của Trần Diêm Vương sao?

Chính cháu trai của mình phái người đuổi theo giết cháu rể của Trần Diêm Vương?

Nghĩ tới đây, Diệp lão gia tử có loại cảm giác mê muội, không đợi hắn mở miệng, Bối Như chói tai kêu lên: “Ngươi không được ngậm máu phun người! Người của Diệp gia chúng ta lúc nào truy sát em rể của ngươi?”

“Mụ đàn bà, tốt nhất nên ngậm cái miệng thúi của mụ lại.” Trần Phong tức giận nói: “Tuy rằng chủ mưu chuyện này không phải là con trai mụ, thế nhưng Võ Cảnh đều do con trai mụ phái ra. Ta minh xác nói rõ cho mụ biết, con trai mụ còn có chồng của mụ đều phải cút ra khỏi quân đội!”

Ngạc nhiên nghe được Trần Phong nói, Bối Như cảm thấy như bị say xe, hai mắt tối sầm, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Mà thân thể Diệp lão gia tử cũng hung hăng co quắp vài cái, hắn hiểu rõ, nếu lời của Trần Phong là thật, như vậy lần này Diệp gia xem như gặp nạn lớn.

Tuy rằng Trần Diêm Vương không thích con cháu mình ỷ thế hiếp người, nhưng nếu có người chạy tới chọc người của Trần gia, như vậy Trần Diêm Vương tuyệt đối bao che khuyết điểm! Nhất là khi bên hắn chiếm được đạo lý, Trần Diêm Vương nhất định sẽ giết gà dọa khỉ.

Mà hôm nay, cháu trai Diệp gia phái Võ Cảnh đuổi theo giết cháu rể của Trần Diêm Vương, rõ ràng không hề giảng đạo lý, với tính cách của Trần Diêm Vương, trời biết hắn sẽ làm ra chuyện gì.

Trong lòng tuy rằng khiếp sợ, nhưng Diệp lão gia tử dù sao cũng là một người từng trải qua sóng to gió lớn, kiệt lực khống chế tốt tình tự của mình: “Trần Phong, chuyện này quan hệ trọng đại, còn liên quan đến danh vọng hai nhà chúng ta, ta mong muốn ngươi bình tĩnh xử lý. Như vậy, hiện tại ta gọi điện thoại kêu mọi người trở về, chúng ta ngay mặt xử lý việc này thế nào?”

Nghe được Diệp lão gia tử nói, Trần Phong hiểu rõ đối phương đã có chút sợ, đang nghĩ ngợi có nên cho người cởi trói cho Diệp lão gia tử hay không, đã thấy một gã binh sĩ bước nhanh chạy tới hồi báo: “Báo cáo ban trưởng, phía trước có mười hai chiếc xe cảnh sát và năm chiếc xe quân dụng, trên xe quân dụng treo biển của Võ Cảnh trung đoàn.”

“Hay nha, Diệp lão gia tử, không phải ta không cho ngươi mặt mũi, là cháu trai của ngươi thật quá có năng lực, bọn họ đã nghĩ muốn trả thù rồi.” Trần Phong cười tủm tỉm liếc mắt nhìn Diệp lão gia tử, sau đó trầm giọng nhìn tên binh sĩ kia nói: “Nhìn thấy người của Diệp gia toàn bộ bắt lại cho ta, nếu như đám cảnh sát và Võ Cảnh không có mắt kia ngăn cản, thì nói cho bọn họ chúng ta đến chấp hành công vụ!”

Nói đến đây, giọng nói của Trần Phong trở nên có chút âm trầm: “Nếu như bọn họ vẫn tiếp tục ngăn cản, giết chết không tha!”

Giết chết không tha!

Bốn chữ này phảng phất như ma âm đến từ địa ngục, hung hăng gõ vào trong trái tim người nhà Diệp gia, làm sắc mặt bọn họ trở nên cực kỳ khó coi. Bọn họ đã biết thân phận thực lực của Trần Phong, làm người nắm quyền bộ đội đặc chủng của quân khu NJ, Trần Phong xác thực đủ tư cách hạ đạt mệnh lệnh này. Bởi vì dựa theo quy định của bộ đội đặc chủng quân khu NJ, trong lúc đang chấp hành nhiệm vụ, có người cản trở công vụ, đều có thể do Trần Phong làm chủ, xảy ra chuyện, hậu quả do Trần Diêm Vương gánh chịu.

Ngay trước nhà tổ Diệp gia, đám binh sĩ thủ hạ của Trần Phong giống như một đám ma thần, thân thể thẳng tắp đứng ngay cửa, lạnh lùng nhìn chằm chằm những chiếc xe đang chạy tới phía trước.

Chiếc xe chạy đầu tiên là một chiếc xe có rèm che treo giấy phép của Võ Cảnh trung đoàn, phía sau là một chiếc xe có rèm che có giấy phép của cục công an.

Rất nhanh, hai chiếc xe tiến đến ngay trước cửa nhà tổ Diệp gia, những chiếc xe khác lần lượt dừng lại.

Một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi vẻ mặt lửa giận từ trên xe nhảy xuống, theo hắn nhảy xuống chính là một thanh niên mặc trang phục Võ Cảnh, tướng mạo của thanh niên có vài phần tương tự như hắn. Cùng lúc khi hai người xuống xe, trong chiếc xe của cục công an phía sau đi ra một gã nam tử mặc cảnh phục, mà quân xa cùng xe cảnh sát ở phía sau, khi chưa nhận được mệnh lệnh cũng không có xuống xe, mà là ở tại chỗ đợi lệnh.

Người đi xuống đầu tiên chính là Diệp Vân Phong, nhị thúc của Diệp Thu, mà thanh niên có vài phần giống hắn là con hắn, Diệp Hải. Đi theo phía sau bọn họ chính là cục trưởng cục công an, Quách Thiếu Phong.

Sau khi Diệp Vân Phong xuống xe, sắc mặt âm trầm vọt tới trước cửa nhà tổ Diệp gia, thấy cửa lớn bị đập nát, tức giận quát: “Các ngươi là binh sĩ thủ hạ của ai?”

“Trói hai người họ lại cho ta!” Binh sĩ thủ hạ của Trần Phong cũng không hề trả lời câu hỏi của Diệp Vân Phong, ngược lại, binh sĩ dẫn đầu xác nhận chính là cha con Diệp Vân Phong xong, lập tức hạ mệnh lệnh.

Diệp Vân Phong nghe được tên binh sĩ nói thiếu chút nữa tức đến ói máu, mà con hắn Diệp Hải dựa vào quan hệ hỗn tại Võ Cảnh trung đoàn cũng có danh tiếng, thường ngày đã có thói quen kiêu ngạo, ngạc nhiên khi nghe tên binh sĩ kia nói, nhất thời giận dữ, vô ý thức móc súng lục ra, rống lớn nói: “Các ngươi muốn làm gì?”

“…!”

Trong nháy mắt cây súng vừa giơ lên, một gã binh sĩ bộ đội đặc chủng NJ cách hắn gần nhất tiến lên một bước, làm ra một động tác như bắt lấy, trong nháy mắt tước lấy cây súng của Diệp Hải, đồng thời đem Diệp Hải đè trên mặt đất.

“Tôi là cục trưởng cục công an của XX thị, tôi muốn gặp thủ trưởng của các anh.” Quách Thiếu Phong và Diệp gia quan hệ không tệ, lúc này thấy đám binh sĩ đứng trước nhà tổ Diệp gia vốn không để lại cho Diệp Vân Phong một chút mặt mũi, khiếp sợ liền tiến lên nói.

“Thỉnh không nên ngăn cản chúng ta chấp hành công vụ, bằng không hậu quả do ngươi gánh chịu!” Thủ hạ của Trần Phong vốn không xem Quách Thiếu Phong vào mắt, làm quân nhân xuất sắc, bọn họ chấp hành mệnh lệnh làm thiên chức, nếu Trần Phong đã hạ mệnh lệnh, bọn họ chỉ biết nghe lệnh hành sự, về phần người đến là ai bọn họ sẽ không đi quan tâm.

Cùng lúc với tên binh sĩ nói, hai gã binh sĩ khác cũng không chút khách khí trói hai cha con Diệp Vân Phong vào cùng nhau.

Đám Võ Cảnh trên xe nhìn thấy thủ trưởng của mình bị trói, nhất thời định xuống xe.

“Thông tri đám Võ Cảnh thủ hạ của ngươi, để cho bọn họ thành thật ở lại trên xe, bằng không hậu quả do ngươi tới gánh chịu!” Tên lính thủ hạ của Trần Phong mắt lạnh nhìn chằm chằm Diệp Vân Phong nói.

Diệp Vân Phong tay chân bị trói vào cùng một chỗ, sắc mặt xanh đến dọa người, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm tên binh sĩ kia, lần thứ hai hỏi: “Thủ trưởng của các ngươi là ai?”

“Chúng ta lệ thuộc trực tiếp bộ đội đặc chủng NJ quân khu, đang chấp hành mệnh lệnh của Trần ban trưởng, nếu có gì muốn hỏi hãy vào hỏi Trần ban trưởng!” Tên binh sĩ kia trả lời xong, sau đó nhìn lướt qua đám Võ Cảnh đang xuống xe phía trước, trầm giọng nói: “Toàn thể đề phòng!”

Hắn vừa thốt lên xong, đám binh sĩ đang đứng trước cửa nhà tổ Diệp gia lập tức nâng lên súng tự động trong tay, đưa họng súng nhắm ngay đám Võ Cảnh phía trước.

Nghe được tên binh sĩ kia nói, thấy cử động của những binh sĩ trước mắt, Diệp Vân Phong, Quách Thiếu Phong, Diệp Hải ba người sắc mặt đồng thời biến đổi lớn. Với thân phận của bọn họ, bọn họ cũng đều biết NJ bộ đội đặc chủng đại biểu cho cái gì.

Mặc dù trong lòng Diệp Vân Phong thập phần ủy khuất, thế nhưng trước tiên hắn vẫn làm ra một thủ thế với đám Võ Cảnh phía sau. Về phần Quách Thiếu Phong vừa nghe tên binh sĩ báo ra thân phận, rất thức thời ngậm mồm lại, hiển nhiên hắn hiểu rõ, chuyện này không phải hắn có thể giải quyết.

Mắt thấy đám Võ Cảnh thành thành thật thật ở yên trên xe, tên binh sĩ phát mệnh lệnh nói: “Đưa bọn họ đi vào, những người khác bảo trì đề phòng!”

“Rõ!”

Sau đó, dưới sự áp giải của hai tên binh sĩ, Diệp Vân Phong và Diệp Hải bị áp tới đại sảnh của nhà tổ Diệp gia.

Khi Diệp Hải đi vào cửa thấy người nhà của mình toàn bộ bị trói cùng một chỗ thì dưới chân mềm nhũn, trực tiếp ngã quỵ trên mặt đất.

Mà Diệp Vân Phong thì nhíu mày.

Ở trong quân đội trà trộn hơn nửa đời người, hắn tự nhiên hiểu rõ, Trần Phong thân là người nắm quyền bộ đội đặc chủng quân khu NJ chỉ cần không phải bị phát điên, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện điên cuồng như vậy.

Trong việc này tuyệt đối là có vấn đề.

“Trần Phong, đây rốt cục là chuyện gì xảy ra?” Diệp Vân Phong dù sao trà trộn quân đội đã lâu, đúng lúc điều chỉnh tình tự của chính mình.

Trần Phong ngay nhìn cũng chưa từng liếc hắn một cái, mà là trực tiếp đi tới bên cạnh Diệp Hải vừa té ngã xuống đất, ngay trong biểu tình trợn mắt há hốc của người nhà Diệp gia, rút ra súng lục bên hông, nhắm ngay mắt cá của Diệp Hải bóp cò súng hai lần!

“Phanh!”

“Phanh!”

Hai tiếng súng nổ qua đi, trong đại sảnh truyền ra tiếng hét thảm, sau đó lâm vào sự an tĩnh trước nay chưa từng có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.