Nghịch Đồ - Mộc Tô Lý

Chương 23: Linh trì (1)



Bạch Kha không tính là nhát gan, nhưng cho dù người có gan lớn đến đâu, thì đến thời điểm này cũng không thể không có chút sợ hãi.

Y chỉ cảm thấy máu xung quanh cơ thể dường như vọt lên đầu lưỡi trong nháy mắt, căng đến y có chút phát đau tê dại. Tứ chi có một loại cảm giác lạnh lẽo như mất sạch máu sau khi chết lặng thở một hơi, toàn thân từ trên xuống dưới tựa hồ chỉ có đầu lưỡi còn lưu lại một chút cảm giác.

Máu từ vết rách trên đầu lưỡi chảy rỉ ra, như thể không cần máu nữa. Mùi máu tanh như gỉ sắt bị phóng đại vô hạn, trái tim như bị ai đó siết chặt, đập dồn dập, mỗi lần đập lên như vậy khiến y cảm thấy khó thở.

Theo tình trạng như thế này, căn bản không cần phải đợi đến viên linh đan thứ hai, mà chết ngay tại chỗ này....Bạch Kha mơ mơ màng màng nghĩ hỗn độn trong lòng.

"Nếu như gặp nguy hiểm hay lạc đường, hãy dùng chuông, chỉ cần dùng ngón trỏ và ngón giữa cầm lấy nó, lắc ba lần, Đậu Phộng sẽ chạy đến cạnh người...." Giọng nói của Hoắc Quân Tiêu đột nhiên vang trong đầu y.

Giống như một người chết đuối cuối cùng cũng đã vất vả bám chặt được vào một mảnh gỗ, Bạch Kha bắt được những lời này từ trong nỗi sợ hãi cái chết do mất quá nhiều máu, lặp đi lặp lại trong đầu nhiều lần, sau đó nỗ lực duy trì tia ý thức cuối cùng trong cơn đau đớn, hai ngón tay sờ soạng kẹp lấy chiếc chuông nhỏ kia.

Một chút....

Hai tiếng.....

Ngay lúc y vật lộn, cố gắng dùng sức lực cuối cùng muốn lắc tiếng thứ ba, thì y cảm giác mình giống như người vừa bị kéo xuống từ cái lò nướng lửa, sau đó lại bị ném vào bên trong vực sâu hàn băng. Từ đầu đến chân bị hàn khí đông lạnh đến giật mình.

Mà hàn khí thấy xương này trùng hợp hòa hoãn sự thiêu đốt nóng rực trong lục phổi ngũ tạng trước đó, ngược lại khiến Bạch Kha cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, có một cơ hội để thở dốc.

Tại đây một lạnh một nóng, băng hỏa hai phía dày vò, trong vô ý thức Bajhc Kha nức nở một tiếng, ngay lúc đó y rốt cuộc cũng đã không cảm giác được tia nóng rực kia nữa, hàn khí hận không thể đóng băng cũng nháy mắt biến mất vô tung vô ảnh.

Bạch Kha cuối cùng từ trong thống khổ giãy giụa ra, thoát lực trượt theo ghế ngồi xuống đất, dựa lưng vào chân ghế, cúi đầu thở dốc.

Mái tóc trên trán bị mồ hôi lạnh thấm ướt, rũ xuống che giấu biểu cảm trên mặt y chưa khôi phục sự bình tĩnh.

Ngón tay y vẫn còn kẹp chiếc chuông, rũ xuống một bên run nhè nhẹ, dường như không còn sức lực để có thể nhấc nó lên.

Không cần lắc lần thứ ba, Bạch Kha dựa vào góc bàn nghỉ ngơi một lúc lâu, trước khi buông ra ngón tay có chút co quắp lại, buông xuống chiếc chuông nhỏ tinh tế.

Y cố gắng thử cảm giác miệng vết thương ở đầu lưỡi, phát hiện máu không ngừng tràn ra ngoài đã dừng lại, mùi máu tươi trong miệng đã phai nhạt đi một chút.

Cảm giác sông cuộn biển gầm trong dạ dày cũng tiêu tán đi gần hết, chỉ còn một cơn đau đớn nhỏ co rút nhẹ trên trán, giống như có một con thỏ ẩn giấu trong đó, nhảy hai lần, nghỉ một chút, sau đó lại nhảy hai lần.

Lâm Kiệt một bên đã bị dọa choáng váng.

Ban đầu nhìn thấy sự khác thường của Bạch Kha, Lâm Kiệt còn ngồi xổm xuống cố gắng giúp y, nhưng ngay sau đó cậu phát hiện Bạch Kha thoạt nhìn gầy yếu không sai biệt giống cậu dường như đột nhiên có khí lực vô hạn, cậu tách ngón tay y nửa ngày, cũng không thể đem tay của Bạch Kha ở trên mặt bàn di chuyển. Chỉ có thể trơ mắt nhìn ngón tay Bạch Kha cào tróc sơn trên bàn, móng tay bị vài cái gai gỗ cắm vào, chỉ cần nhìn Lâm Kiệt cảm thấy tay đau xót đứt ruột.

Về sau nữa, cậu thấy Bạch Kha dường như muốn lắc chuông nhưng lại vô lực, cậu cũng muốn hỗ trợ. Kết quả lại phát hiện chiếc chuông kia gần như biến dạng bởi sự nắm chặt của Bạch Kha, cậu căn bản không thể moi nó ra.

Lâm Kiệt lại không thể nghĩ ra biện pháp nào chỉ có thể đứng một bên nhìn Bạch Kha trải qua nỗi đau thống khổ không dành cho con người, đồng thời một bên mắng chính mình vô dụng, một bên bảo vệ y, sợ y đụng vào các chân bàn bên cạnh ghế dựa.

"Cảm giác khá hơn không?" Thấy Bạch Kha cuối cùng cũng từ từ bình tĩnh, Lâm Kiệt cẩn thận hỏi.

Bạch Kha cúi thấp đầu, lồng ngực vẫn phập phồng kịch liệt, sau một lúc lâu, giơ tay vẫy vẫy, dùng thanh âm cực kỳ mỏng manh đáp: "Không có việc gì."

"Không có việc gì cái quỷ gì! Môi giống như quỷ hút máu, tất cả đều là vết máu!"

Bạch Kha theo bản năng liếm môi, sau đó giơ tay dùng ống tay áo lau đi một chút, đại khái sợ trong miệng nếu còn một ít máu thì linh đan trong cơ thể cùng Thất Tinh Đan sẽ càng điên cùng khủng bố hơn.

"Đưa chuông cho ra, ta giúp ngươi gọi Đậu Phộng tới, lại nói tiếp bí cảnh kia không phải treo kính huân sao? Tại sao ở đây loạn thành một nồi cháo, kính huân kia vẫn không có phản ứng gì sao?" Lâm Kiệt khó hiểu không giải thích được.

"Đi ra ngoài đi." Bạch Kha cuối cùng cũng đuổi đi được sự khó chịu trong cơ thể, ngửa đầu dựa vào trên góc bàn, biểu tình lại khôi phục sự đạm mạc lúc trước, "Lúc trước ở bí cảnh, tôi nghe nói vị Dư lão gia tử kia hình như có chuyện muốn nói với anh ta. Họ có chuyện riêng của họ, huống hồ ta cũng không cần có chuyện gì cũng đều gọi anh ta tới, chẳng phải như thế gọi anh ta như triệu hoán thú?"

Đem một nhân vật tu vi không lường được thậm chí vượt qua cả chưởng môn của đại danh môn coi như triệu hoán thú? Lâm Kiệt cũng cảm thấy lá gan của chính mình hơi lớn.

Cậu ngồi xổm người xuống, thừa dịp ánh mặt trời bên ngoài còn tàn lưu lại một điểm ánh sáng nhìn người trước mặt có vẻ mảnh khảnh nhã nhặn, kỳ thực trong xương cốt lại kiên cường đến dọa người so với những người đồng lứa, từ đáy lòng nhịn không được cảm giác khâm phục. Bất quá rất nhanh, tầm mắt cậu dừng lại trên mặt Bạch Kha, sắc mặt y lúc này tái nhợt không còn chút máu, càng làm nổi bật vết chu sa màu đỏ quanh mắt, dọa người xem, nhìn quả thực có chút yêu dị. Tuy Lâm Kiệt đã coi là bằng hữu, nhưng nhìn gương mặt này, trong lòng cũng ít nhiều có chút e ngại.

Lâm Kiệt ho khan một tiếng, đem lực chú ý của chính mình dời đi, duỗi tay nắm lấy cánh tay Bạch Kha, nói: "Tôi dìu anh đến giường nằm nghỉ ngơi một lát, tôi đi lấy cho anh chút đồ ăn về."

Bạch Kha vẫn không nhúc nhích, sau một lát từ giữa môi phun ra một câu: "Không cần, ngồi chỗ này một lúc là tốt."

"Trên mặt đất cứng như vậy, nằm trên giường không thoải mái?"

"Không."

"Anh ngoan cố cái gì vậy?"

Bạch Kha trầm mặc một lúc rồi nó: "Quần áo bẩn không lên giường."

Lâm Kiệt: "...." Đậu mẹ mạng gần như không còn mà còn chú trọng!

Cuối cùng, Bạch Kha vẫn nằm trên giường.

Đơn giản là linh đan kia trong cơ thể y quỷ dị khác thường, sau khi tra tấn y một lúc lâu, lại thể hiện một chút hữu ích với Bạch Kha.----

Nó khiến cho tốc độ tự phục hồi của Bạch Kha so với người thường nhanh hơn rất nhiều lần.

Đầu lưỡi lúc trước còn có một lỗ máu nhỏ hiện đã hoàn hảo như ban đầu, Bạch Kha còn thử cắn nhẹ đầu lưỡi ở chỗ ban đầu bị thương ban đầu, liền phát hiện chút đau đớn sót lại đã không còn, khép lại hoàn toàn, miệng vết thương móng tay bị gai gỗ đâm vào cũng biến mất, nếu tẩy đi vết máu thì hoàn hảo đến mức như thể chưa từng cào hỏng cái bàn.

Bạch Kha dựa vào góc bàn chỉ nghỉ hơn nửa giờ, miệng vết thương quanh thân đã khỏi hẳn, chỉ còn lại cảm giác thoát lực cùng mỏi mệt sâu sắc, nhắc nhở y những việc phát sinh lúc trước đều là chân thật, không phải là nằm mơ.

Vì thế Bạch Kha ăn ít đồ mà Lâm Kiệt mang về, sau đó nhanh chóng dùng thùng gỗ trong phòng đơn giản tắm rửa qua, tẩy đi một thân mồ hôi nhớp nháp cùng tàn máu sót lại, mặc một bộ trường bào áo trong sạch sẽ mà Lâm Kiệt cho y, nằm ở trên giường nghiêng đầu đã ngủ.

Lâm Kiệt thay y đóng cửa lắc đầu thầm nghĩ: Bạch Kha này cũng đủ xui xẻo, không hiểu sao lại đụng phải mấy việc không thể giải thích được, này là chịu tội gì hầy.

Một giấc này ngủ trực tiếp đến gần giờ tý*, thời điểm y dậy, vừa lúc nghe được tiếng Lâm Kiệt "Cốc cốc" gõ cửa, hô vào bên trong: "Này! Tiểu Bạch, ngươi đã tỉnh chưa?!"

Thời điểm Bạch Kha mới tỉnh lại, y thậm chí còn lười nói chuyện hơn bình thường, trực tiếp trả lời bằng một tiếng "Ừ." từ mũi, xem như đã đáp, cũng mặc kệ Lâm Kiệt có thể nghe được hay không.

"Tiểu Bạch?" Lâm Kiệt muốn gõ cửa lần nữa, kết quả liền nghe thấy trong phòng phát ra âm thanh sột soạt, tiếp theo là tiếng sàn sạt lê giày của Bạch Kha.

Bạch Kha đơn giản dọn dẹp một chút, mặc đạo bào của đệ tử mới nhập môn Hằng Thiên Môn mà Lâm Kiệt đưa, liền đi ra cửa.

Hai người vừa mới đứng yên ở trong sân, liền nghe thấy tiếng bước chân nhẹ bên ngoài sân, sau đó thanh âm Tần Hà từ xa xa truyền đến: "Bạch sư đệ chuẩn bị tốt chưa?"

"Được rồi." Bạch Kha đáp một câu, sau đó phối hợp với Lâm Kiệt giả làm người mù thật, một tay nắm lây Lâm Kiệt, một tay chạm vào tường sân, đi ra ngoài viện.

Tần Hà thừa dịp dùng ánh sáng đèn trong tay, đánh giá Bạch Kha đã thay đạo bào từ trên xuống dưới, trào phúng nói: "Giống như mặc nhầm y phục của người khác."

Bạch Kha vẻ mặt thản nhiên: "Sư huynh ánh mắt tốt, đây là Lâm Kiệt cho mượn."

Lần nữa bị chặn lại, Tần Hà liền ngậm miệng, hừ lạnh một tiếng, sau đó đưa cho Bạch Kha một viên dạ minh châu to bằng quả trứng ngỗng: "Sư phụ nói Tam Thanh Trì là thánh địa của môn phái ta, những thứ bình thường không thể tùy tiện mang vào phạm vi Tam Thanh Trì, ngài bảo ta đưa dạ minh châu này cho ngươi, giúp ngươi chiếu sáng, ngày sau đều dùng cái này, nhỡ giữ đàng hoàng, vạn nhất đánh mất, hừ—-"

"Ừ." Bạch Kha thật sự không muốn nhiều lời với hắn ta.

Tần Hà vốn bị chọc một bụng đầy khí ban ngày, buổi tối đột nhiên có chỉ số IQ và EQ cao hơn một bậc, cũng không bận tâm nữa.

Vì vậy ba người một đường không nói chuyện, quanh đi quẩn lại, vòng không biết bao nhiêu khúc đường, rốt cuộc cũng đi tới một cái sơn môn cao to phía trước, trên cửa có viết ba chữ lớn rồng bay phượng múa: "Tam Thanh Trì."

"Tới rồi!" Tần Hà nâng mí mắt lên, nâng cằm hướng về sơn môn.

Bạch Kha và lâm Kiệt nhìn sơn môn trước mắt, chỉ thấy trong màn đêm dày đặc, một màn sương trắng mờ ảo quanh quẩn trước của, mang theo hơi nước đập vào mặt họ. Mà phía sau cổng sơn môn, có thể mơ hồ nhìn thấy một con đường nhỏ tối tăm, ngắn ngủi một đoạn, cuối đường là một hồ nước yên tĩnh, màu nước phản chiếu mờ nhạt ánh sáng của trăng rằm chiếu lên. Nhìn xa hơn nữa, đều là một mảnh rừng sâu thẳm.

"Lâm sư đệ, phía trước không phải chỗ ngươi có thể đi vào. Nơi này có hạ cấm chế, chỉ có sư phụ điểm tên mới có thể xuyên qua đạo cấm chế này. Nếu ngươi không muốn trở về, vậy chờ hắn ở chỗ này đi."

"Được." Lâm Kiệt gật đầu, mặc dù cậu chưa từng đến khu vực này, đêm hôm khuya khoắt nhìn phong cảnh cây hoa cỏ la đen kịt quả thực có chút đáng sợ, đủ loại phim điện ảnh khủng bố phóng vèo vèo trong đầu, nhưng từ khi cậu nói muốn bảo vệ Bạch Kha an toàn, làm sao có thể bị một ngọn núi dọa cho sợ hãi?

Thấy Lâm Kiệt ngồi thẳng xuống trước cổng sơn môn, Tần Hà lại cười giễu cợt một tiếng, sau đó xách đèn trong tay, hướng Bạch Kha nói: "Đi thôi, chúng ta đi vào." Nói xong, hắn ta dẫn đầu đi về phía sương trắng.

Bạch Kha gật đầu hướng Lâm Kiệt nói câu "Yên tâm đi", liền sải bước đuổi kịp bước chân Tần Hà, gần như đi song song với hán ta đi vào mảnh sương trắng mờ mịt.

Kết quả liền nghe thấy một tiếng bịch, cộng thêm tiếng kêu thảm thiết ăn đau, Lâm Kiệt ngoài cửa không nhịn được quay đầu, chỉ nhìn thoáng qua liền không nhịn được cười còn cười đến đặc biệt sảng khoái—-

Chỉ thấy Tần Hà vẫn luôn kiêu căng ngạo mạn, cảm thấy chưởng môn nhất định sẽ cho hắn ta quyền hạn đi vào Tam Thanh Trì trực tiếp đụng vào mảnh sương trắng, giống như đụng phải mảnh kính thủy tinh mờ, che lại hai cái mũi đang chảy máu cam lảo đảo lùi về phía sau vài bước, đối lập rõ ràng với hắn ta chính là Bạch Kha cùng hắn ta tiến vào đang hướng vào sương trắng bước tiếp.

Khi hắn ta bị đạo cấm chế ở sơn môn kia ngăn cản, Bạch Kha đi xuyên qua đó như không có việc gì, rồi sau đó như không nghe thấy tiếng hô đau của Tần Hà, làm bộ sờ soạng đoạn đường nhỏ kia đi men theo con đường đi vào Tam Thanh Trì.

Bên ngoài sơn môn, hai người bị bỏ lại phía sau mắt to trừng mắt nhỏ, choáng váng lúc lâu, Lâm Kiệt rốt cuộc nhịn không được "Khụ" ra một tiếng, sau đó ôm chân sơn môn, cười không có chút hình tượng nào.

Tần Hà vẫn luôn luôn tự cho mình là đúng lần này lại xì hơi, nhưng người làm hắn ta xì hơi chính là chưởng môn của nhà mình, vì thế tức giận cũng không dám nói gì, chỉ hung hăng đạp chân sơn môn một cái, lại liếc mắt trừng Lâm Kiệt, sau đó vung tay áp, hừ lạnh một tiếng, cũng không quay đầu lại hướng tới mà đi tới đi lui.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.