Nghịch Đồ - Mộc Tô Lý

Chương 25: Canh một



Khi ý thức của Bạch Kha trở nên hỗn độn, mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra, tiếng kêu "Cứu mạng" nọ chỉ lướt qua trong đầu y một cách mơ hồ rồi chìm hẳn, không để lại chút âm vang nào.

Ngay cả mạng sống của mình còn chẳng thể giữ nổi sao có thể đi cứu mạng ai nữa? Thật sự là buồn cười...

Bạch Kha trong làn sương mù cười ha ha hai tiếng, nhưng ngay lập tức bị luồng khí lạnh xộc thẳng vào phổi làm sặc, ho đến mức cả người run rẩy, người càng co quắp lại, đến nỗi lồng ngực cũng bị kéo căng đau đớn.

Trong thời khắc đó, trong lòng y không kìm được một cơn giận dữ và phiền muộn dâng lên trong lòng—-

Mười tám năm qua, Bạch Kha tự hỏi mình chưa từng làm gì trái lương tâm, càng không mắc nợ điều gì đáng để nhận quả báo. Tại sao lại rơi vào hoàn cảnh này?

Người cha điên điên khùng khùng y cũng chưa từng thực sự ghét bỏ, những chuyện trời sinh mù lòa hay quỷ nhãn y đã quen với điều đó bao năm cũng cho qua, rúc ổ vào một tiểu khu cũ nát tồi tàn, quy quy củ củ sống, làm sao lại lọt vào mắt xanh của những đại thần đại tiên này, một người hai người đều muốn nhìn chằm chằm y.

Trong hai ngày ngắn ngủi, y đã phải chịu đựng biết bao nhiêu khổ sở vô lý?

Lại nhiều lần thiếu chút nữa mất mạng, thậm chí ngay cả Bạch Tử Húc còn bị lôi kéo vào tình huống này, dù ông còn mơ mơ hồ hồ không hiểu gì hơn cả y.

Trong thế giới bình thường, Bạch Kha còn có thể cùng Bạch Tử Húc nương tựa nhau mà sống, miễn cưỡng tạm bợ gắng gượng qua ngày. Nhưng trong thế giới này, y và Bạch Tử Húc trước những kẻ tu sĩ đại năng kia chẳng khác gì một con kiến, một con giun dế, dựa vào cái gì mà chỉ cần động ngón tay có thể nghiền chết bọn y, một con giun dế sao có thể bảo vệ được một con giun dế khác trước việc đó, làm sao có thể sống bình an được?

Trước khi kịp suy nghĩ rõ ràng, Bạch Kha đã mấy lần mơ hồ chạm đến cửa lớn Tây Thiên.

*Raw: 西天的大门了: Tây Thiên đại môn.

Chẳng phải chỉ là việc tu tiên sao? Tu luyện cái quỷ? Một người tự chặt cổ mình một đao, giây lát là bay lên trời...Thật sự là ăn no rảnh mỡ! —-Đây là siu nghĩ của Bạch Kha trước đó.

Tuy nhiên, khi y co ro nằm trên đống "Băng tuyết" này, không biết là vì những lần mạng sống bị đe dọa đã khơi dậy tính cách bình thường ẩn sâu trong y, hay vì "Băng tuyết" này có khả năng khuếch đại cảm xúc của con người, hoặc là cả hai....Vào lúc này, y đột nhiên dâng trào một khát khao mãnh liệt muốn tu đạo.

Không chỉ để khôi phục đôi mắt trở lại bình thường, cũng không chỉ để bình an mà lấy Thất Tinh Đan đã cấy vào trong cơ thể, mà là vì để trở nên mạnh mẽ, bất khả chiến bại, để bóc đi thân phận con kiến yếu đuối, vô vọng trước sức mạnh của kẻ khác, để không bị mặc người chém giết, để có thể bảo vệ những người quan trọng, bảo vệ bọn họ một đời bình an.

Thế gian này, phàm là người đã đạt được thành tựu lớn trong một lĩnh vực nào đó, tất nhiên đối với phương diện về lĩnh vực đó sẽ có điều gì đó đặc biệt. Có thể là bắt nguồn tự sự thôi thúc mãnh liệt ban đầu, hoặc từ sự theo đuổi kiên định sau này. Có hàng vạn hàng ngàn người đi chật vật trên một con cầu hẹp, nếu không có sự vượt trội ban đầu hay quá trình nổi bật, sao có thể đạt được kết quả phi thường?

Ngay cả là người tu đạo, tu là lấy chấp niệm nhập đạo, rồi có thể buông bỏ chấp niệm mà đắc đạo.

Tu là lấy dòng suối hẹp ban đầu, mới có thể từ đại dương mênh mông bao la mà kết thúc.

Sự kinh sợ và giận dữ này của Bạch Kha ngược lại đã vô tình kết thành một luồng khí trong cơ thể y, căng đầy và tràn ngập, sau đó thông qua trăm mạch chảy quanh thân, sau vài lần lưu chuyển, khiến tứ chi y ấm lại, một lần nữa khí lực đã tụ trở về.

Trong suốt quá trình này, ý thức của y từ từ trở lên rõ ràng, cảnh tượng trước mắt cùng dần dần sáng tỏ, tuy nhiên khi nhìn thấy rõ những thứ trước mặt mình, y lại ngây người tại chỗ.

Chỉ thấy trên "Băng tuyết" to lớn nọ, tràn đầy làn khói mỏng manh lơ lửng trên không trung, tản ra những ánh huỳnh quang, giống như những ngôi sao đang chuyển động trên không trung, nhưng cẩn thận nhìn kỹ lại lần nữa lại làm cho người ta rợn tóc gáy. Trong làn khói ấy mờ nhạt hiện ra những khuôn mặt người, ngũ quan không được rõ ràng lắm, chỉ có thể lờ mờ phân biệt được có già có trẻ, nam nữ đều có.

Họ đông đúc, dày đặc, lơ lửng xung quanh, dùng một đôi mắt đen ngòm, trống rỗng mất hồn nhìn chằm chằm vào Bạch Kha.

Mặc dù nhìn không rõ ràng lắm, nhưng Bạch Kha vẫn có thể thấy trong những đôi mắt trống rỗng ấy có chút lộ ra vẻ điên loạn, như thể coi y là con mồi, giam cầm y trong đó.

Mà vốn dĩ bọn họ chỉ bao vây xa xa không có lao đến đây, là vì người đang quỳ trước mặt Bạch Kha.

Cùng là một hình bóng hư vô mờ mịt, nhưng ngũ quan người này lại hết sức rõ ràng.

Ánh mắt Bạch Kha chậm rãi dời từ đôi lông mày nghiêng và đôi mắt sắc bén, lướt qua sống mũi cao thẳng tắp, đôi môi mỏng mím chặt, khuôn cằm góc cạnh phía dưới, sau đó dừng lại ở thân thể trong suốt của người nọ, y thậm chí có thể nhìn xuyên qua người này để thấy những mảnh huỳnh quang lấm tấm cách đó không xa.

Lòng bàn tay của người này vẫn giữ nguyên vị trí đặt trên trán của Bạch Kha. Từ nơi đóm một làn hơi ấm dịu nhẹ không ngừng truyền vào cơ thể y.

Chính sự ấm áp mơ hồ này đã xua tan cơn đau đớn và lạnh lẽo đang hành hạ y trước đó.

"Hoắc.... Quân Tiêu?"

Bạch Kha khẽ mở miệng, có chút chần chờ và kinh ngạc khi gọi cái tên này, giọng y khàn đặc và khô khốc vì vừa trải qua cơn đau đớn, ho sặc sụa.

"Anh thế nào...." Y cau mày, thật sự đối với tình huống trước mắt y có chút suy xét không rõ.

Theo nhận thức của Bạch Kha, với khả năng sâu không lường trước của Hoắc Quân Tiêu, lặng yên không một tiếng động xông vào Tam Thanh Trì này rồi đột nhiên xuất hiện bất ngờ trước mặt y cũng không phải là điều không thể. Nếu như chỉ có như vậy, y đã không ngạc nhiên đến như vậy.

Nhưng Hoắc Quân Tiêu trước mắt này lại khác biệt hoàn toàn với hình ảnh ngày thường. Chỉ riêng thân hình trong suốt, mờ ảo đến mức như chỉ cần có một cơn gió nhẹ thổi qua cũng có thể khiến hắn tan biến, có quá nhiều chênh lệch giữa ngày thường.

Ngày thường Hoắc Quân Tiêu cao lớn, trầm mặc thân ảnh đen tuyền của hắn luôn tỏa ra một lại khí thế áp bách, mặc dù tùy ý đứng đó cũng toát ra phong phạm của một cao nhân đại năng. Lúc nào cũng khiến người khác cảm thấy đây là một người không dễ trêu vào.

Mà người trước mặt này, biểu cảm tuy có phần sinh động hơn một ít, nhưng dường như sau sự sinh động ấy còn ẩn chứa một chút đờ đẫn cùng tử khí. Rõ ràng hắn càng giống với những u hồn có hai mắt trống rỗng xung quanh kia.

Trực giác Bạch Kha cảm thấy Hoắc Quân Tiêu này là giả—-

Có lẽ đó là một trong những hồn ma này biên hóa thành, hoặc có thể do ý niệm cầu cứu mãnh liệt trong cơn nguy cấp đã khiến y tưởng tượng ra. Dù sao "Băng tuyết" này dường như có khả năng khuếch đại ý thức và biểu hiện nó dưới một hình thức khác, giống như khí lạnh suýt chút nữa muốn đông chết tươi sống y.

Nhưng mà nếu là do hồn ma này biến thành, một hồn ma không quen không biết lại vì sao cứu y? Rõ ràng những hồn ma xung quanh còn muốn nuốt chửng y hơn.

Nếu là do y tưởng tượng ra, thì cũng thật kỳ lạ—- tưởng tượng ra một người mà còn có thể cứu y khỏi cơn nguy hiểm? Vậy sau này gặp chuyện gì cũng không phải sợ, cứ nghĩ đến Hoắc Quân Tiêu là được cứu? Điều này có phải là hơi phi lý không? Dù cho "Băng tuyết" này không phải vật bình thường, cũng không đến mức nghịch thiên thế này chứ?

Trước những lời nghi vấn nửa nuốt nửa phát ra, "Hoắc Quân Tiêu" khẽ mở miệng nhưng không phát ra âm thanh.

Bạch Kha nhìn khẩu hình của hắn, cũng không giống như đang trả lời y, vì tổng cộng chỉ có hai từ, xem kỹ khẩu hình, có vẻ như hắn gọi một tiếng "Sư phụ".

Nếu đặt vào thường ngày, chỉ cần nghe Hoắc Quân Tiêu nhắc đến câu này Bạch Kha đã cảm thấy có chút đau đầu. Dù sao y cũng hoàn toàn không hiểu rõ ngọn ngành sự việc, vô duyên vô cớ bị một người mạnh hơn mình rất nhiều đối xử cung kính như vậy, ai mà chẳng thấy không thoải mái, cảm thấy áp lực lớn đến mức không thể gánh nổi. Nhưng vào lúc này, Bạch Kha lại không hề có những cảm xúc bối rối và bất đắc dĩ.

Có lẽ sương mù từ "Băng tuyết" này quá kỳ quái, khiến y cũng trở nên không giống với chính mình.

Y thậm chí còn cảm thấy khung cảnh này có chút quen thuộc, dường như đã từng nhìn thấy ở đâu đó—-

Phảng phất cũng như thế này, những hồn ma dày đặc vây quanh bốn phía, và người đàn ông cao lớn với khuôn mặt bướng bỉnh đứng trước mặt y, biểu cảm vừa như buồn vừa như vui.....

Trong khoảnh khắc đó, có thứ gì đó dường như sắp trào ra trong đầu Bạch Kha, nhưng lại bị cơn đau đớn như kim châm đè ép trở lại.

Cơn đau nhói khiến y giật mình co rụt người lại.

"Hoắc Quân Tiêu" đang ngồi quỳ trước mặt y, có vẻ có chút lo lắng duỗi tay ra như muốn ôm chặt y vào lòng, sau đó lại cảm thấy hành động này có chút vượt giới hạn, cuối cùng, đôi tay trong suốt của hắn chỉ đặt một tay lên vai y, tay còn lại nhẹ nhàng đặt trên trán, cố gắng trấn an y.

Dòng nước ấm áp không quá mạnh lại một lần nữa chảy vào cơ thể y, dịu dàng xoa dịu cơn đau.

Bạch Kha thở hắt ra một hơi, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.

Hai ngày trước, y còn nghĩ rằng ngoài việc thị lực bẩm sinh bị thiếu sót, thể trạng có chút gầy ở bên ngoài, thì thể chất của y không kém cạnh ai, thậm chí vì phải chăm sóc cho Bạch Tử Húc, mà khả năng chịu đựng thương tổn của y cũng vượt trội hơn nhiều người. Ai ngờ trong vỏn vẹn hai ngày ngắn ngủi này, y đã phải liên tục ngất xỉu không ngừng lại nhwuxng cơn đau, suýt chút nữa đánh đổ mười tám năm trước đó khiến y phải nhìn nhận lại bản thân như Lâm muội muội*.

*Lâm muội muội: Lâm Đại Ngọc - Một nhân vật trong Hồng Lâu Mộng nổi tiếng xinh đẹp nhẹ nhàng thể trạng yếu đuối.

Sau khi hơi thở ổn định lại, Bạch Kha cố ngồi dậy. "Hoắc Quân Tiêu" nửa ôm nửa đỡ giúp y đứng lên, sau đó do dự một lúc, thu tay về, gương mặt hiện lên vẻ luyến tiếc.

Bạch Kha nhìn hắn với anh mắt nghi hoặc, chỉ thấy hắn khoát tay áo, sau đó chỉ một hướng nào đó, miệng mở ra nhưng không phát ra âm thanh, "Đi mau, rời khỏi đây."

Không hiểu sao, khi đối diện với "Hoắc Quân Tiêu" này, Bạch Kha không có cảm giác áp lực như thường ngày, ngược lại rất thả lỏng. Vì trong cơ thể có một luồng khí đang không ngừng lưu chuyển khắp cách kinh mạch, không còn lạnh nữa, Bạch Kha không vội trở về mà hỏi "Hoắc Quân Tiêu": "Vì sao để tôi rời khỏi nơi này? Đây là nơi nào? Chưởng môn Hằng Thiên Môn nói nơi này gọi là Tam Thanh Trì, có thể giúp mắt tôi trở lại bình thường."

"Hoắc Quân Tiêu" cau mày, dừng một chút, dường như không hiểu câu hỏi của y, vẫn cố chấp phất phất tay, tiếp tục chỉ về hướng kia, thúc giục y rời khỏi đây.

Bạch Kha càng nghi ngờ hơn, quyết định hỏi một câu hỏi đơn giản khác: "ANh thật sự là Hoắc Quân Tiêu?"

"Hoắc Quân Tiêu" gật đầu, nghĩ một lúc lại lắc đầu.

Bạch Kha: "...." Hoàn toàn không thể giao tiếp được.

"Hoắc Quân Tiêu" thấy vẻ mặt y đầy bất lực, lúc này không tiếp tục gây rắc rối nữa mà kiên quyết lắc đầu, hạ mắt xuống, không tiếng động nói một câu: "Không phải."

"Vậy anh là —-" Bạch Kha còn định hỏi tiếp, nhưng ngay lúc đó, "Hoắc Quân Tiêu" đột ngột ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đen kịt, cũng không biết đang nhìn cái gì, sau đó hướng Bạch Kha khoát tay áo, tiếp tục nói không phát ra tiếng: "Đi mau, sắp qua giờ tý rồi, rời khỏi nơi này!"

Nói xong, hắn vung tay áo đảo qua, Bạch Kha chỉ thấy trước mắt hoa lên, thân thể nhẹ bẫng, toàn bộ người bỗng chốc bị nhấc bổng bay lên trời.

Khi y đứng vững trở lại, liền phát hiện ra mình đã trở lại đoạn vách đá lúc trước, trong tay trái còn nắm chặt viên "dạ minh châu" không biết rơi từ lúc nào khi tiến vào "Băng tuyết" nọ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.