Nghịch Đồ - Mộc Tô Lý

Chương 40: Tranh chấp



"Không, chờ ta cẩn thận suy nghĩ lại xem....ta suy nghĩ...." DÌ mập lẩm bẩm hai câu, giọng dần dần hạ xuống, sau đó liền im bặt, chìm vào trầm mặc.

Khoảng lặng này kéo dài rất lâu, lâu đến mức mọi người tưởng bà đã ngủ thiếp đi rồi, thì giọng bà lại vang lên một lần nữa, thanh âm mang vẻ chần chờ: "Có một lần hắn giúp ta sửa lại nhánh hoa, hình như có nói qua vài câu không rõ ràng về công dụng của Thất Tinh Đan, nói là người hoàn toàn không có linh lực nếu dùng cái này sẽ lập tức bạo thể mà chế, nhưng người có tu vi, tu vi càng nông thì dường như ảnh hưởng càng nhỏ, tu vi càng cao thâm thì ảnh hưởng càng lớn, ban đầu mới dùng, tu vi linh lực sẽ tăng gấp đôi, nhưng không bao lâu sau, sẽ khiến kinh mạch đảo ngược, khí huyết lưu hành ngược...Nói chung chính là mọi thứ sẽ ngược lại, gần giống như vậy. Ai...Đáng tiếc Dược Quỷ đã sớm không còn, nếu không có thể trực tiếp hỏi hắn thì rõ ràng hơn rồi."

"Ồ? Nếu như Thất TInh Đan này khi luyện thành công có hiệu quả như vậy, thì trăm năm trước từ lò luyện đan lấy ra chẳng phải cũng coi như một loại bán thành phẩm sao?" Lâm Kiệt nghĩ nghĩ một chút, vỗ ngực mừng rỡ nói, "Bán thành phẩm về bản chất không hoàn toàn giống với thành phẩm thì ít nhất cũng có chút tương tự đúng không? Nói như thế, cũng may là Tiểu Bạch trước giờ chưa từng tu hành, nếu không tu vi càng cao thì ảnh hưởng càng lớn, chẳng phải lại càng hỏng bét hơn sao!"

"Lúc trước Chưởng môn Hằng Thiên Môn từng nói, trước đó những người sinh vào giờ âm tháng âm năm âm đều bạo thể mà chết, xem ra chính là nguyên nhân này rồi..." Dư Hiền liếc mắt nhìn Bạch Kha, than thở: "Thật đúng là vạn hạnh*"

*Vạn hạnh: Vô cùng may mắn.

Bạch Kha lại không có cảm giác gì sống sót sau khỏi tai nạn, y vẫn còn đang suy nghĩ những lời dì mập nói: "Dì mập nói, khi nuôi dược thì tốt nhất nên kết hợp với các loại đan dược nâng cao linh lực, còn nói người tu vi thấp ảnh hưởng nhỏ, tu vi cao ảnh hưởng lớn, hơn nữa tôi trong lúc đó vô tình cắn nát đầu lưỡi chảy máu, Thất Tinh Đan trong cơ thể điên cuồng hút máu....Tôi cảm thấy có lẽ Thất TInh Đan này không phải là hút máu mà là hút linh khí? Những người tu vi thấp tỷ như tôi, Thất Tinh Đan hầu như không hút được bao nhiêu linh khí trong cơ thể, cho nên vẫn luôn không có động tĩnh gì, chỉ khi ta nuốt đan dược của Hằng Thiên Môn thì mới có phải ứng, là bởi vì đan dược đó đã nâng cao linh khí trong cơ thể tôi, khiến cho Thất TInh Đan hoạt động. Thế nhưng nó cuối cùng cũng chỉ hút lấy linh lực bổ sung thêm mà đan dược mang lại cho tôi, vì vậy không gây tổn thương gì đối với bản thân tôi, hơn nữa linh lực sẽ có sự tăng lên đến một mức độ nhất định, cho nên vết thương của tôi hồi phục tương đối nhanh?"

Hoắc Quân Tiêu gật đầu, nói tiếp: "Còn người tu vi cao, Thất Tinh Đan sẽ luôn ở trạng thái hoạt động ổn hơn, liên tục không ngừng hấp thu linh khí từ cơ thể, đan dược phụ trở dù có làm linh khí tăng lên bao nhiêu thì so với lượng linh khí vốn đã dồi dào của bản thân tu đạo giả mà nói ngươc lại chỉ như miếng thịt nhỏ. Cứ như vậy, đúng là tu vi càng cao, thương tổn càng lớn."

Lâm Kiệt như phát hiện ra vùng đất mới vỗ tay một cái, kêu lên: "Nói như vậy, nếu như người nuôi dược có tu vi cực kỳ cao thâm, vậy có thể không cần đến tám mươi mốt năm, liền có thể kết đan rồi!"

Cậu vừa mới dứt lời, liền phát hiện mọi người, bao gồm cả Bạch Kha, đều nhìn chằm chằm về phía cậu, ánh mắt không giống như khen ngợi, mà giống như không nói nên lời.

"Ờm...." Rất nhanh cậu cũng kịp phản ứng, những lời mình vừa nói chẳng khác nào lời vô ích.

Nếu người nuôi dược có tu vi cực kỳ cao thâm... Vấn đề là chính là Bạch Kha, ngươi nuôi dược, tu vi vốn dĩ chẳng có bao nhiêu, cho dù ở trong bí cảnh siêng năng tu luyện, cũng không thể trong thời gian ngắn tăng vọt được.

"Có điều—" Hoắc Quân Tiêu trầm ngâm một lát, đột nhiên mở miệng, ánh mắt chuyển hướng về Bạch Kha, đối mắt sâu thẳm không thấy đáy: "Cũng không phải là hoàn toàn không thể, ta đây—-"

Hắn còn chưa dứt lời, đã bị Dư Hiền cắt ngang: "Hồ đồ!"

Hoắc Quân Tiêu cũng không quay đầu, nói: "Không có hồ đồ, ta một thân tu vi chính là kế thừa từ y, bây giờ trả lại cho y, ta cũng không có gì đáng tiếc."

Dư Hiền mặt đen hết lại: "Ngươi quên rằng kết cục của những người đã làm vậy trước đây rồi?! Ngươi đã quên kết cục của người mà tu vi tăng vọt đó rồi sao?! Có ai được chỗ nào tốt?! Ta thấy ngươi triệt để váng đầu rồi!"

Biết Dư Hiền lâu như vậy, ông trong mắt mọi người vẫn luôn là một người không có hình dạng, một bộ dạng tiêu dao tự tại, giống như cái tên bí cảnh của ông— "Tiêu Dao" không thể phù hợp hơn. Mọi người vẫn còn chưa từng thấy ông mặt đen nghiêm túc như vậy. Đừng nói bọn Bạch Kha, Lâm Kiệt, mà ngay cả Hoắc Quân Tiêu, trong ấn tượng cũng không thể nhớ được mấy lần ông như thế.

Xem ra chuyện này xác thực đã đâm vào một số chuyện trong quá khứ mà Dư Hiền vẫn chưa buông bỏ được.

Ông tức giận, uy áp quanh thân thoáng hiện ra, những người có tu vi cao như dì mập đều không dám thở mạnh có chút câm như hến, tu vi thấp ví dụ như Bạch Kha cùng Lâm Kiệt, đã bắt đầu có cảm giác tức ngực ù tai.

"Được rồi, cá mặn sư tổ...." Giọng điệu của Hoắc Quân Tiêu mềm đi một chút, nhưng lại có vài phần giống như lúc hắn còn nhỏ. Uy áp quanh người cũng tản ra, vừa vặn cân bằng với uy áp của Dư Hiền, mọi người lập tức cảm thấy lực kình khí đè nặng trên cơ thể đột nhiên giảm bớt, lúc này mới tranh thủ vội vàng hít vài hơn.

Lâm Kiệt âm thầm xoa xoa đôi tai đã ù một lúc lâu của mình, tiện thể móng vuốt không chịu ngồi yên còn xoa xoa cho Bạch Kha nữa.

Bạch Kha: "..."

"Ta không có váng đầu." Hoắc Quân Tiêu lắc đầu, "Kết cục của sư muội ta nhớ rõ, kết cục đó rơi xuống trên người ta, ta cũng như sư muội không để tâm. Còn kết cục của sư đệ...." Hắn chỉ vào Bạch Kha nói với Dư Hiền: "Y và sư đệ không giống nhau."

"Sao không giống nhau?! Ngươi có ý định muốn chọc tức chết ta sao!" Dư Hiền vừa nghe hắn mở miệng, càng tức giận hơn, uy áp càng mạnh: "Tiểu tử Ổ Nam kia là người! Hắn cũng là người! Chỉ cần là người thì đều giống nhau! Ngươi không sợ hắn cũng trở nên điên điên khùng khùng, người không ra người quỷ không ra quỷ, thì cứ tự ý mà làm! Chờ các ngươi đều không còn, chỉ còn lại lão thất phu này! Ta hoàn toàn thanh tịnh không cần quan tâm..." Ông nói đến đây, giọng nói bỗng trở nên già nua.

Phảng phất bộ dáng tuổi già tóc mai tái nhợt không phải do huyễn hóa thành, mà là thật.

Nhưng đúng là ông đã chứng kiến quá nhiều sinh ly tử biệt, thân thể chưa già nhưng tâm đã sớm cằn cỗi.

Phút chốc không khí trong phòng bỗng trầm mặc hơn, khiến mọi người ở đây đều trở nên có chút khó chịu đứng lên....

"Sư tổ—" Hoắc Quân Tiêu im lặng một lát, lâu sau mới chậm rãi mở miệng.

"Đừng gọi ta!" Dư Hiền phẩy tay áo một cái: "Ta không nghe!"

Hoắc Quân Tiêu: "..."

Đám đông mới vừa thở phào một chút, lại cảm thấy một đợt uy áp do buồn bực ập xuống: "...." Rốt cuộc có cho người ta thở không đây!

"Người đã quên Thất Tinh Đan sao?" Hoắc Quân Tiêu dứt khoát đi thẳng vào vấn đề, nói nhanh hơn hẳn, miễn cho lại bị Dư Hiền ngắt lời với câu "Câm miệng ta không nghe": "Điểm khác biệt lớn nhất giữa y và sư đệ chính là y có Thất Tinh Đan trong cơ thể. Sư tổ, người đây là bởi vì những chuyện đã xảy ra năm đó nên đối với hành động này quá nhạy cảm, dẫn đến người chỉ tập trung vào việc truyền tu vi trên người, mà quên mất mục đích ta truyền tu vi cho y."

Thấy Dư Hiền khựng lại, không có lập tức phản bác, Hoắc Quân Tiêu nói tiếp: "Sư đệ năm đó vì tu vi chỉ có vào không có ra, tăng vọt trong nháy mắt, thân thể khó có thể chịu đựng được, mà dẫn đến kình khí quanh thân hỗn loạn, mê mẩn tâm trí, tẩu hỏa nhập ma, mới thành ra như vậy. Nhưng trong cơ thể y có Thất Tinh Đan, ta truyền tu vi và công lực cho y chỉ là mượn y làm trung gian, cùng lúc đó Thất Tinh Đan cũng hấp thu công lực và tu vi trong cơ thể y, tự nhiên cũng sẽ không xuất hiện kết quả mà người lo lắng."

Sắc mặt Dư Hiền vẫn không tốt như trước, há to miệng, nhưng xác thực không thể nào phản bác, cuối cùng cứng người một lát, nói: "Vậy còn ngươi?! Ngươi đem tu vi công lực toàn bộ truyền cho hắn, ngươi còn lại cái gì?!"

Hoắc Quân Tiêu bỗng nở nụ cười: "Cái mạng này của ta vốn đều là của y, tu vi tính là gì?"

"Các ngươi..." Dư Hiền nghĩ một chút, rồi nghiêm mặt tức giận: "Ngươi! Còn sư đệ sư muội của ngươi nữa! Sao người sau so với người trước càng cố chấp hơn thế?"

Hoắc Quân Tiêu vẫn giữ nụ cười nhạt nhẽo trên môi, không có phản bác. Lúc hắn không cười, khí trành quanh thân cực kỳ trầm tĩnh, nặng nề, uy áp rất mạnh. Thế nhưng khi hắn thoáng cười lên, con ngươi sâu thẩm sẽ sáng lên, lại hiện lên vẻ tinh quái.

Dư Hiền phảng phất nhìn thấy lại hình ảnh của đứa trẻ ngày trước— mới bé tí đã bắt đầu xấu xa ôm bắp đùi không buông tay, từ chày gỗ không biết xấu hổ đến mặt cười toe toét khi đạt được mục đích.

"Có điều—" Dư Hiền mở miệng lần nữa.

"Lại thế nào?" Hoắc Quân Tiêu tưởng lão gia tử này trong đầu đã vòng mấy vòng rồi lại muốn đổi ý.

Kết quả lại nghe Dư Hiền nói: "Chuyện này, có sư phụ ta, chỗ nào đến loại đồ đệ như ngươi nhúng tay vào? Đi qua một bên." Ông không chỉ nói xuông, vậy mà còn đưa tay đẩy Hoắc Quân Tiêu ra, như thể muốn chen đến chỗ hắn, cái gọi là phong thái tiên phong đạo cốt một chút cũng không có, mà tràn đầy sự ấu trĩ.

"..." Hoắc Quân Tiêu giật giật khóe miệng: "Sư tổ, chênh lệch nối phận rồi."

"Lăn!" Dư Hiền lườm hắn một cái, "Ta nói ta là sư phụ của hắn! Ngươi là đồ đệ của hắn! Lớn đầu như vậy, mà não chỉ to bằng hạt óc chó đúng không?! Nghe không hiểu sao? Phiền phức!"

"..." Chày gỗ Hoắc Quân Tiêu đầu óc chỉ to bằng hạt óc chó cảm giác sư tổ mình vẫn vô liêm sỉ qua mấy nghìn năm, vì vậy đồ đệ ông dạy ra bên ngoài là một bông hoa cô quạnh lạnh lẽo, nhưng bên trong cũng là vô liêm sỉ, mà đồ tôn tự nhiên cũng không thể rơi lại phía sau, đời sau phải mạnh hơn đời trước mới được, vì vậy hắn mở miệng: "Sư tổ, người vẫn thôi đi. Chỉ với cái thể chất thỉnh thoảng thất thường không diềm báo trước công lực biến mất, đang truyền được một nửa thì lại tan biến, chẳng phải là vấn đề lớn sao?"

Dư Hiền vẻ mặt muốn phun một ngụm máu vào mặt Hoắc Quân Tiêu: "..." Sao ta ngày trước lại toàn nhặt mấy thứ hàng hóa này về Ngọc Sinh Môn?! Nhặt về để làm gì chứ?! Để ta thêm bực bội mà giảm thọ sao?! Nếu biết sớm nhặt thứ này về như vậy ta sớm đi nhảy xuống Nam Hải! Sớm biết nhặt thứ đồ chơi mệt mỏi như vậy ta sẽ đem tay đi chặt, xong hết mọi chuyện!

Hoắc Quân Tiêu thấy Dư Hiền không có lời nào phản bác, liền gật đầu nói: "Vậy cứ quyết định như thế."

"Khoan đã...." Bạch Kha nãy giờ không có cơ hội chen lời, lúc này cuối cùng cũng tìm được cơ hội mở miệng: "Tôi nghe nói tôi là một trong những đương sự bên trong thảo luận của mấy anh? Hai người cứ thế quyết định mà không hỏi một chút ý kiến của tôi sao?"

Dư Hiền cùng Hoắc Quân Tiêu quay đầu lại: "Ngươi có ý kiến gì?"

Bạch Kha thản nhiên nói: "Tôi không đồng ý."

Dư Hiền: "..."

Hoắc Quân Tiêu: "..."

Sau một lát, những người khác vây xem không liên quan đều bị mời ra ngoài, trước khi đóng cửa, Hoắc Quân Tiêu mặt không thay đổi nói với mọi người trong sân: "Xin lỗi, các ngươi cứ làm việc của mình đi, chúng ta có chuyện phải nói." nói xong liền "Cạch" một tiếng đóng cửa khóa lại.

Lâm Kiệt chớp chớp đôi mắt to như chuông đồng, nhìn lại bánh chưng ôm chậu hoa thược dược cùng quạt sắt, nhẫn nhịn nửa ngày mới bật ra được một câu: "Ta cảm thấy hình như ta ban nãy vừa nghe được nhiều chuyện to lớn lắm...."

Cây hoa thược dược lắc lư hai cái: "Ta cũng thấy lượng tin tức này thật sự quá lớn, nhất thời có chút choáng váng."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.