Thiên Lam cúi đầu nghe Dực Thiên giáo huấn một hồi. Cái miệng nhỏ chu lên ủy
khuất. Dực Thiên sao một hồi hung hăng giáo huấn nàng, rốt cục cũng chốt lại một câu:
- Lam nhi, hiểu rõ chưa, không được phép có lần
sau. Không được tự tiện gây chuyện, muội ăn no không có chuyện gì làm tự mình đưa ra cho người ta đánh sao?
- Muội biết rồi, đi tìm huynh cũng bị mắng. Thiên Lam lẩm bẩm bất mãn.
- Muội nói cái gì, hửm.
Dực Thiên hung hăng trừng nàng. Thiên Lam trong lòng thầm kêu không ổn. Cuối cùng cũng nhớ ra chuyện quan trọng.
- Dực Thiên ca ca, huynh sẽ lại đại náo Thiên cung có phải không.
Tuy ngữ là đang hỏi nhưng ngữ điệu là đang khẳng định. Thu lại bộ dáng ngây thơ của chính mình, trên mặt Thiên Lam nặng trĩu nỗi buồn. Không hiểu
sao khi nhìn bộ dáng này của nàng, Dực Thiên khẽ thở dài trong lòng.
Nàng không còn là Lục công chúa vô ưu vô sầu, ngây thơ hồn nhiên như
trước đây nữa. Cũng không còn là. Lam nhi luôn quấn lấy hắn và Thủy
Bích, 500 năm qua lẽ nào nàng luôn sống như vậy. Hắn biết nàng năm đó đã cố gắng hết sức bảo hộ tình yêu của hắn cùng Thủy Bích. Thiên cung là
nhà của nàng, mà hắn lại muốn phá hủy nó. Nàng không đáng phải chịu nỗi
đau đó nhưng uất hận 500 năm quá há có thể dễ dàng buông xuống, Thủy
Bích chết như vậy hắn không thể không hận được sao. Kết quả cuối cùng
vẫn là hắn thà gây tổn thương cho Thiên Lam cũng không tình nguyện từ bỏ hận thù trong lòng.
- Muội đừng nghĩ sẽ khuyên ta, trên đời này
không có kẻ nào có thể làm vơi đi oán hận trong lòng ta được. Ta đã bước chân vào con đường này thì không thể lùi lại được nữa.
- Thủy Bích tỷ tỷ nếu nhìn thấy huynh như thế sẽ rất đau lòng.
Thiên Lam khẽ câu môi, nụ cười chua chát. Nơi trái tim đang truyền đến đau
đớn, Thủy Bích tỷ tỷ, tỷ đang đau sao. Nghe thấy hai chữ Thủy Bích. Dực
Thiên tà niệm liền nổi lên:
- Muội còn dám nhắc đến nàng, nàng chẳng phải do mẫu hậu muội và Thái thượng lão quân hạo chết hay sao chứ.
- Muội không nghĩ được nhiều như thế, muội chỉ muốn cảnh báo cho huynh
biết lão quân muốn diệt huynh để trảm thảo trừ căn, huynh hãy tự mình
cẩn thận lấy. Tất nhiẻn muội sẽ bám theo huynh cho đến khi nào huynh từ
bỏ ý định.
Đôi mắt lóe lên tia sáng giảo hoạt, Thiên Lam lại trở về bộ dáng tiểu hồ ly. Nhìn quanh một lượt, Thiên Lam nhíu mi:
- Tử Hào đâu, lúc nãy nó có theo chúng ta tới đây mà!
Ánh mắt Dực Thiên thoáng nhu hòa trở lại:
- Nó đi ngự thư phòng rồi, lần này chắc bị phạt không nhẹ.
Lời còn chưa nói xong bóng dáng lam y đã biến mất. Dực Thiên trong lòng đầy bi ai, sao hắn lại rước của nợ này vào thân chứ.
*****Ngự thư phòng*****
Tử Hào cúi đầu thật thấp, không dám nhìn vẻ mặt đáng sợ của phụ hoàng nó.
Hic nó chỉ len lén trốn ra ngoài chơi thôi mà. Phụ hoàng nhìn nó như vậy làm gì a. Trong lòng không ngừng kêu than nhưng ngoài mặt vẫn không dám nói gì. Hai người giằng co hồi lâu cuối cùng Long Tử Phong cũng lên
tiếng:
- Đã biết tội chưa.
Giọng nói lạnh như băng không mang theo chút độ ấm nào.
- Nhi thần biết tội rồi, sẽ không có lần sau.
Tử Hào lí nhí trả lời, mồ hôi đã ướt đẫm vạt áo.
- Vậy thì chép ma công 1000 lần, không chép xong không được ra khỏi phòng.
Thiên Lam ở ngoài cửa vừa vặn nghe được câu nói trên của Ma hoàng, lập tức bổ nhào vào ngự thư phòng:
-Ma hoàng, ngươi thật quá đáng, Tử Hào mới chỉ là một đứa trẻ, ngươi dựa vào cái gì mà phạt nó.
Tử Hào vai run đến lợi hại, nữ nhân này muốn chết sao. Tay kéo kéo vạt áo Thiên Lam rất hảo ý nhắt nhở:
- Hắn là phụ hoàng ta.
- Cho dù là phụ hoàng ngươi cũng không nên phạt quá đáng như vậy.
Tử nhãn nheo lại:
- Bổn hoàng dạy dỗ nhi tử thế nào không tới phiên ngươi quản.
Thiên Lam đuối lý nhưng vẫn gắng cứu vãn tình cảnh:
- Tử Hào con có thể tìm mẫu thân con nha.
- Lam di ta chỉ có phụ hoàng, không có mẫu thân.
Ánh mắt Thiên Lam khẽ chuyển. Như vậy là sao không lẽ Ma hoàng hắn... Thiên Lam dời tầm mắt lên người Long Tử Phong, hai mắt tỏa sáng. Long Tử
Phong câu môi cười giễu cợt:
- Lập tức thu hồi tầm mắt của ngươi lại.
Như không nghe thấy sự cảnh cáo trong lời nói của Long Tử Phong , Thiên Lam ngưỡng mộ nhìn hắn:
- Ma hoàng, huynh thật giỏi nha, huynh tự mình cũng có thể mang thai sinh hài tử a, thậy đáng ngưỡng mộ.
Sắc mặt Long Tử Phong càng ngày càng đen. Hai bàn tay siết chặt cổ Thiên Lam, nghiến răng nghiến lợi nói :
- Ngươi thử lặp lại lần nữa xem.
- Khụ khụ... khụ..kh..ụ..
Dực Thiên vừa tiến đến khiếp sợ không thôi vội ngăn cản Long Tử Phong.
Thiên Lam thoát khỏi sự khống chế của hắn sắt mặt không còn chút huyết
sắc, liên tục ho khan. Tử Hào sợ tới mức chân mềm nhũn ngã xuống đất.
Sau sự kiện lần này, dưới sự giận dữ của Ma hoàng. Cả Tử Hào cùng Thiên Lam đều bị chép phạt. Nàng đau khổ viết. 10 vạn câu ' ta sẽ không nói bậy'. Thiên Lam cùng Ma hoàng kể từ đó quyết không đội trời chung. Cuộc sống
của Thiên Lam ở Ma cung cứ thế trôi qua mà cả nàng và Long Tử Phong đều
không biết rằng bánh xe vận mệnh đang xoay tròn mà hai người bọn họ đang dần luống sâu vào mối duyên phận nghịch thiên tồn tại: tình duyên tiên - ma.