Thiên Lam kể từ ngày
đại hôn trong lòng thật buồn bực, Long Tử Phong không cho nàng xuất cung đi chơi, suốt ngày hết ăn lại ngủ, hắn đang nuôi heo sao, thật quá
đáng. Hắn càng không cho đi nàng lại càng muốn đi, hừ. Thế là bóng dáng
màu lam vội vội vàng vàng chạy về phía phòng Tử Hào.
-" Tử nhi,
hôm nay chúng ta đi ra ngoài chơi đi". Thiên Lam ôm chầm lấy Tử Hào đang đọc sách, hắc ra ngoài chơi tất nhiên sẽ không thiếu được Tử nhi nhìn
xem ta rất tốt.
-" Mẫu hậu, nhưng mà nếu để phụ hoàng biết được
cái mông nhỏ của Tử nhi chắc chắn sẽ nở đầy hoa nga." Tử. Hào chu môi
kháng nghị, nó làm sao không biết mẫu hậu là đang lôi kéo nó cùng phạm
tội. Nó mới không trúng kế của mẫu hậu đâu, từ ngày thành thân Tử Hào
liền gọi Thiên Lam là mẫu hậu.
-" Đi mà Tử nhi, mẫu hậu sẽ bảo vệ con mà, đi với mẫu hậu đi." Thiên Lam cố làm ra vẻ mặt đáng thương nhất để dụ dỗ Tử Hào.
-" Nhưng mà bên ngoài rất nguy hiểm nga." Mặc dù vẫn không đồng ý nhưng trong lời nói của Tử. Hào đã hòa hãn hơn.
-" Chẳng phải đã có Lạc Tuyết sao, đi đi." Thiên Lam lại tiếp tục tung chiêu dụ dỗ.
Ở trong tẩm cung, Lạc Tuyết đang dọn dẹp đột nhiên ách xì mấy cái . Lạ thật là ai tính kế với nàng nga .
Thấy vẻ mặt do dự của Tử Hào, Thiên Lam trong lòng cười trộm nhưng vẫn cố giữ bộ mặt đáng thương:
- Đi mà Tử nhi mẫu hậu sắp chán chết rồi, ô ô mẫu hậu thật đáng thương
-" Thôi được rồi mẫu hậu con đi với người." Mạc dù biết nàng đang giả vờ
nhưng Tử. Hào vẫn không có vạch trần chỉ đành đồng ý với nàng. Haiz tại
sao mẫu hậu của nó lại trẻ con như vậy chứ.
Một khắc sau.
Ba cái đầu nhỏ ló ra khỏi cửa Ma cung, sau khi xác định không có lính gác
cổng , bọn họ liền dùng phép thuật xuyên qua kết giới ra ngoài. Trên
đường đi Lạc Tuyết không ngừng can ngăn Thiên Lam:
- Nương nương không thể lén ra ngoài chơi được, nếu để Ma hoàng biết được sẽ rất thảm.
- Đi ra thì cũng đã ra rồi Lạc Tuyết ngươi đừng cằn nhằn nữa.
Lạc Tuyết trong lòng âm thầm kêu khổ, Ma hậu a người lỡ như gặp chuyện gì
không may ta làm sao ăn nói với Ma hoàng, với thần nữ đây a. Một khắc
trước nương nương trở về tẩm cung , không nói không rằng trực tiếp kéo
nàng theo a. Nương nương người mấy ngày nay bị Ma hoàng ' khi dễ' còn
chưa sợ sao. Lần này người sẽ thảm vô cùng.
Ba người đi dạo mấy
vòng quanh Ám vực, Thiên Lam và Tử Hào hết đùa bỡn với yêu hoa lại phá
phách đám yêu tinh cây ven đường. Cũng như lần trước Thiên Lam tò mò
ngắm nghía mọi thứ xung quanh. Thiên Lam hai mắt bỗng lấp lánh nhìn
bông hoa to sặc sỡ.
-Tử nhi, nó là cái gì vậy, thật đẹp nga.
-" Đó là hoa ăn thịt". Tử Hào nhàn nhạt trả lời rồi cầm một hòn đá ném vào giữa nụ hoa, tức thì hòn đá bị nuốt chửng.
Thiên Lam và Lạc Tuyết rùng mình, nếu hòn đá lúc nãy là bọn họ thì chắc chắn
dương cốt cũng chẳng còn. Tốt nhất là tránh xa nó ra một chút. Trên đoạn đường tiếp theo Thiên Lam nhìn thấy những lùm cây có phiến lá phát ra
ánh sáng ngũ sắc. Đang định vươn tay ngắt nó thì đã bị Lạc Tuyết chặn
lại.h
- Nương nương đó là lá hấp thu linh hồn lực, cho dù là tiên hay yêu ma nếu chạm vào sẽ bị hút hết hồn phách trở thành cái xác không hồn.
Nghe Lạc Tuyết nói xong, Thiên Lam nuốt một ngụm nước bọt,
đáng sợ như vậy sao. Sinh vật ở đây đều thật biến thái mà. Tử Hào nghe
Lạc Tuyết nói xong khẽ nhíu mày, Lạc Tuyết này thật không tầm thường cả
chuyện này cũng biết. Loài cây này là Tử Hào đọc trong sách cổ của Ma
tộc lưu lại mới biết được. Tuy nói nó không phải thứ quý hiếm gì nhưng
kẻ bình thường không thể biết được. Rốt cục Lạc Tuyết là ai tại sao lại
xuất hiện dưới sông vong xuyên, rốt cục có mục đích gì. Nử tử này thật
thần bí.
Bọn người Thiên Lam sau khi đi dạo vài vòng vừa định hồi cung thì đột nhiên nhìn thấy một huyết hồ ly bị dây leo quấn chặt đang
đưa ánh mắt cầu cứu bọn họ. Thiên Lam không nghĩ ngợi gì nhiều liền xông lên cứu nó kết quả cũng bị dây leo quấn chặt. Tử Hào hốt hoảng rút ra
chủy thủ đối phó với mấy cái dây leo đang tập kích mình căn bản không
thể qua chỗ Thiên Lam được. Đang lúc tình hình rối rắm thì tất. Cả dây
leo đều ngừng công kích bọn họ, đơn giản là vì toàn bộ đều bị đóng băng. Tử Hào dùng ánh mắt không thể tin nhìn Lạc Tuyết, nàng làm sao lại làm
được . Sự ngờ vực lại tăng thêm một tầng. Không suy nghĩ nhiều Lạc Tuyết chặt đứt dây leo cứu Thiên Lam và tiểu hồ ly xuống. Thiên Lam nhìn thấy huyết hồ ky trong lòng đã bị thương không nhẹ thì ôm nó theo về Ma
cung.
Trong mắt huyết hồ lóe lên tia sáng quỷ dị rồi nhanh chóng biến mất.
Tối hôm đó bọn bốn người về tới Ma cung thì đã thấy Ma hoàng ngồi đó, sắc
mặt cực kỳ không tốt. Nhìn bộ dạng nhếch nhát của bọn họ thì đã biết ba
kẻ rảnh rỗi này đã làm cái quái gì rồi. Long Tử. Phong bực mình ôm Thiên Lam về tẩm cung tiếp tục giáo huấn rồi ném lại một câu có sức đả kích
vô cùng mạnh : Tử nhi chép Ma công 100 lần, Lạc Tuyết ngày mai tăng công việc lên gấp đôi.
Hai người bọn họ khóc không ra nước mắt, sao
lần nào chịu tội cũng là bọn họ chứ. Huyết hồ ly ngoan ngoãn nằm trên
sàn, mang vẻ mặt vui vẻ khi người gặp họa, trong mắt loé lên nhiều tia
sáng giảo hoạt vô cùng. Xem ra cuộc dống sau này sẽ rất thú vị đây.