Bảo mẫu vốn tưởng là Phó Thừa tới, nhưng ai ngờ đâu lại là một chiếc xe thể thao màu đen lái vào đậu ở bãi đậu xe trước sân. Mấy ngày nay Vương Kỳ vẫn luôn giữ thái độ im lặng. Cậu ta xuống xe thì nhìn thấy Giang Tự Châu đang ngồi trên xích đu ở đằng xa. Cậu ta không vội đi tới mà nghiêng người cầm một bó hoa lớn từ ghế phó lái, trên mặt cậu ta nở nụ cười rồi chậm rãi đi đến chỗ Giang Tự Châu.
Giang Tự Châu ngạc nhiên, cậu vô thức lùi lại một chút khi thấy Vương Kỳ đi tới gần mình.
"Nghe nói anh xuất viện nhưng chưa kịp tới thăm anh." Vương Kỳ đưa bó hoa hồng trong tay cho Giang Tự Châu: "Tặng cho anh này."
Giang Tự Châu cau mày liếc nhìn bó hoa hồng quá mức lộng lẫy trước mặt, nhưng cậu không nhận lấy: "Cảm ơn, nhưng anh sẽ không nhận hoa."
Vương Kỳ đã đoán trước được câu trả lời của Giang Tự Châu, nên cười nói: "Em cũng đã mang sang đây rồi, cứ nhận đi mà."
Nhà họ Giang và nhà họ Vương có quan hệ thân thiết, người trong giới đều kính trọng Giang Uyên, nhưng phần lớn đều khinh thường nhà giàu mới nổi như Vương Xuyên. Giang Uyên luôn giữ quan điểm mỗi người đều có ưu điểm riêng nên không hề lạnh mặt với Vương Xuyên, thỉnh thoảng còn giúp đỡ ông ta.
Vì vậy, Giang Tự Châu và Vương Kỳ từ nhỏ đã có quan hệ khá tốt, khi còn đi học, chưa nhận thức rõ đúng sai, hai người cứ thấy tính cách hợp thì chơi với nhau, đến tận bây giờ thì đã được nhiều năm rồi.
Cho đến khi Phú Lâm xảy ra hỏa hoạn, sự coi thường mạng sống con người của Vương Kỳ và đôi tay không ngừng run rẩy vì mệt mỏi khi lao ra khỏi đống lửa của Phó Thừa đã khiến Giang Tự Châu nhận ra rằng khoảng cách về quan niệm sống giữa cậu và Vương Kỳ quá lớn. Vì thế, dù Vương Kỳ gửi cho cậu rất nhiều tin nhắn nhưng Giang Tự Châu không trả lời bất cứ câu nào.
"Những công nhân nhập cư bị thương thế nào rồi?" Giang Tự Châu lại ngồi lên xích đu, chân đặt trên mặt đất, để xích đu không đung đưa nữa.
Trong thời gian này, Vương Kỳ chạy đi chạy lại để bồi thường cho các nạn nhân, hôm nay cuối cùng cậu ta cũng có thể thở phào nhẹ nhõm để đến thăm cậu. Kết quả khi gặp nhau, Giang Tự Châu lại nhắc đến chuyện này, khiến cậu ta hơi khó chịu.
"Anh không còn gì khác để nói với em nữa à? Suốt ngày chỉ biết đến công nhân công nhân." Vương Kỳ mất kiên nhẫn nói: "Đã lâu rồi không gặp, chẳng lẽ chúng ta không thể nói chuyện một chút được sao?"
Giang Tự Châu rút hai tay vào ống tay áo, chỉ lộ ra đầu ngón tay. Do cậu bị thương mất máu nhiều nên trông nước da lại càng trắng trẻo hơn, đôi mắt luôn luôn dịu dàng lúc này không còn chút ấm áp nào, cứ thế lạnh lùng và thờ ơ nhìn cậu ta.
"Vậy cậu muốn nói cái gì?"
Vương Kỳ hít một hơi thật sâu, đè nén cơn tức giận trong lòng, liếc nhìn bảo mẫu đang đứng cách đó không xa tỉa hoa, cậu ta tiến về phía trước hai bước rồi quỳ một gối xuống dưới chân Giang Tự Châu.
Giang Tự Châu bị động tác của cậu ta làm cho giật mình, vô thức cúi xuống đỡ cậu ta đứng dậy.
"Tiểu Châu, chúng ta quen biết nhau hơn mười năm, hiểu nhau rất rõ."
Vương Kỳ nhìn Giang Tự Châu:
"Trước đây em chưa bao giờ nghĩ kỹ, mãi đến khi anh bị thương em mới nhận ra rằng anh quan trọng với em như thế nào, em thích anh."
Trong mắt Giang Tự Châu không có vui mừng, mà chỉ có ngạc nhiên, cậu vẫn còn đưa tay định đỡ Vương Kỳ dậy nhưng Vương Kỳ lại nắm lấy tay cậu.
"Tiểu Châu, em không đòi hỏi anh phải đồng ý ngay lập tức, nhưng em hy vọng anh có thể nghiêm túc cân nhắc, thay vì vội vàng từ chối em."
"Cậu đứng dậy trước đi." Tay Giang Tự Châu vẫn bị Vương Kỳ nắm lấy, cậu giãy ra, ánh mắt không vui nhìn Vương Kỳ: "Muốn nói gì thì đứng lên rồi nói không được à?"
Vương Kỳ là con cháu nhà giàu mới nổi, lại đẹp trai nên không thiếu người theo đuổi, cậu ta nghĩ rằng Giang Tự Châu sẽ không đồng ý ngay lập tức nên cứ quỳ mãi không chịu đứng lên.
Bảo mẫu đang đứng cách đó không xa, thấy vậy bà đứng thẳng người nhìn về phía này, Giang Tự Châu hơi xấu hổ, lại kéo Vương Kỳ đứng lên: "Cậu mau đứng lên đi!"
Vương Kỳ dùng sức đứng lên, nhưng vẫn không chịu buông ra, cậu ta kéo Giang Tự Châu vào ngực mình. Giang Tự Châu lảo đảo, giây tiếp theo, một cánh tay từ bên cạnh duỗi ra đỡ lấy cậu, nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với sự thô lỗ của Vương Kỳ.
Một mùi hương quen thuộc ập tới, Giang Tự Châu còn chưa kịp hoàn hồn thì Vương Kỳ đã tức giận la lên: "Phó Thừa! Anh đang làm gì vậy?"
Phó Thừa đậu xe ở bên ngoài biệt thự, vừa vào cửa đã nhìn thấy trò hề này.
Anh cúi đầu liếc nhìn Giang Tự Châu đang được anh bảo vệ trong lòng, trầm giọng hỏi: "Có đụng trúng không?"
Giang Tự Châu lắc đầu, Phó Thừa ngẩng đầu nhìn Vương Kỳ, giọng điệu không mấy thân thiện nói: "Cậu không biết là vết thương của cậu ấy vẫn chưa khỏi hả?"
Vương Kỳ không suy nghĩ nhiều, nghe Phó Thừa hỏi xong liền cười mỉa mai: "Lỗi của ai hả? Nếu không có anh thì Tiểu Châu có bị thương không?"
Vết thương của Giang Tự Châu là chướng ngại mà Phó Thừa không thể nào vượt qua được, Giang Tự Châu vừa nghe Vương Kỳ nói vậy lập tức quay đầu nhìn cậu ta: "Đội trưởng Phó đã tới đây rồi, nếu không có việc gì nữa thì cậu đi về trước đi."
Vương Kỳ trừng mắt nhìn Phó Thừa: "Bình thường không phải đội trưởng Phó rất bận rộn sao? Nghe nói đến cả cuối tuần còn không được nghỉ, sao còn có thời gian rảnh để tới đây nữa?"
"Tôi thì lại cảm thấy thời gian này cậu Vương đây mới là người phải bận rộn đấy." Phó Thừa vô cảm nói.
Vương Kỳ cứng họng không nói được gì nữa. Đúng là ai cũng rất bận rộn nhưng hai việc này hoàn toàn khác nhau.
Phó Thừa không để ý tới Vương Kỳ nữa, hỏi Giang Tự Châu: "Chuẩn bị đồ xong hết chưa?"
Bảo mẫu bỗng nhiên đi tới, trên tay cầm một ly nước nóng: "Đội trưởng Phó đến rồi, đồ đạc của Tiểu Châu đã chuẩn bị xong từ sớm rồi, Tiểu Châu ngồi trong sân chờ cậu rất lâu rồi đó."
Giọng nói của bảo mẫu rất dịu dàng và tràn đầy yêu thương dành cho Giang Tự Châu, vừa nói vừa đưa ly nước trong tay cho Phó Thừa: "Đội trưởng Phó đặc biệt tới đây, vất vả cho cậu rồi, uống chút nước ấm trước đi."
Giang Tự Châu bị nói vậy thì xấu hổ, cậu chỉ cười cười không nói gì, Phó Thừa cảm ơn dì rồi cầm lấy ly nước, tài xế của nhà họ Giang đẩy va li ra ngoài, Phó Thừa đưa tay nhận lấy.
Giọng nói của bảo mẫu mang theo chút trách móc, dì lịch sự nói với Phó Thừa: "Làm phiền cậu chăm sóc Tiểu Châu rồi."
"Chăm sóc cậu ấy là nghĩa vụ của cháu." Phó Thừa hơi cúi người để nói chuyện với bảo mẫu: "Dì yên tâm, toàn đội cứu hỏa đều rất mong chờ cậu ấy đến."
Vương Kỳ đứng ở một bên, đột nhiên bị ngó lơ, trên tay còn cầm một bó hoa lớn như vậy, cậu ta cứ đứng đấy lúng túng như một người dư thừa.
Hiếm lắm Vương Kỳ mới bị xấu hổ như lúc này. Trong suốt thời gian qua, cậu ta đã chịu không biết bao nhiêu tổn thất với sở cứu hỏa và cảnh sát, cậu ta cáu kỉnh đến mức không thèm chào hỏi ai khác, chỉ nói với Giang Tự Châu một tiếng, đặt hoa lên xích đu rồi quay người rời đi.
Phó Thừa bình tĩnh nhìn Giang Tự Châu, cậu nhẹ nhàng thở phào một hơi, liếc nhìn bó hoa lớn trên xích đu, rồi chỉ tay: "Dì ơi, giúp cháu vứt đi nhé."
Bảo mẫu chưa bao giờ có ấn tượng tốt với Vương Kỳ, cảm thấy cậu ta thật thô lỗ, lại không ngay thẳng, dì nghe Giang Tự Châu nói thế thì mỉm cười liếc nhìn Phó Thừa: "Được, lát dì ra ngoài cổng đi vứt."
Đã gần đến giờ rồi, một lát nữa sẽ đến giờ cao điểm buổi tối, Phó Thừa cất vali vào cốp xe, đưa tay mở cửa ghế phó lái cho Giang Tự Châu.
Xe của Phó Thừa có khung gầm cao, khi Giang Tự Châu lên xe, anh đưa tay đỡ Giang Tự Châu rồi cúi xuống thắt dây an toàn cho cậu.
Phó Thừa ngả lưng ghế xuống mức thấp nhất có thể, bảo mẫu đứng ở cửa xe, nhìn Phù Thừa tỉ mỉ chăm sóc Giang Tự Châu thì hơi kinh ngạc, sau đó trên khuôn mặt dì nở một nụ cười vui vẻ.
Từ nhà họ Giang đến làng đại học phải mất bốn mươi phút, khi đèn đỏ ở ngã tư sáng lên, Phó Thừa dừng xe, lấy áo khoác đen ở ghế sau đắp lên đùi Giang Tự Châu.
"Áo sạch đấy, cậu có thể ngủ một lát."
Áo khoác của Phó Thừa thơm mùi bột giặt, Giang Tự Châu đắp áo khoác của anh lên, thấy Phó Thừa không hỏi gì thì đành phải chủ động mở miệng: "Tôi thật sự không biết chuyện hôm nay Vương Kỳ sẽ đến thăm mình."
Phó Thừa vẫn đang nhìn về phía trước, lơ đãng nhìn cậu một cái: "Tôi biết."
Giang Tự Châu mím môi, rõ ràng là Phó Thừa đã nhìn thấy Vương Kỳ cầm hoa tỏ tình với cậu rồi, nhưng anh lại thờ ơ như không nhìn thấy gì, cậu tưởng rằng trước đó mình đã nhìn thấu được suy nghĩ của Phó Thừa nhưng bây giờ thì hình như không phải rồi.
"Ồ." Giang Tự Châu ngơ ngác đáp, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì.
"Nhóc Lưu!"
Ở dưới nhà khách cho gia đình, mấy người lính cứu hỏa cách đó không xa đi tới, tình cờ nhìn thấy Lưu Dương đang cầm chìa khóa liền hỏi: "Giúp đội trưởng Phó mở cửa phòng à?"
Lưu Dương cười nhẹ: "Đúng vậy! Đội trưởng Phó đi đón ông chủ Giang, bảo em sang trải chăn ga gối đệm trước."
"Chăn ga gối đệm đồ đó!" Mấy người nhìn nhau rồi cười đầy ẩn ý.
Lưu Dương còn trẻ, mặt đỏ bừng, lúng túng nhìn mấy người trước mặt, có chút tò mò: "Đội trưởng Phó và ông chủ Giang... thật sự có quan hệ như vậy ạ?"
Lúc bị Triệu Lâm kéo đi họp, cậu ta còn tưởng là nói đùa, nhưng nhìn hành động của mọi người, cậu ta lại không còn nghĩ là nói đùa nữa.
"Đương nhiên rồi!" Một người lính cứu hỏa trợn mắt không biết nói sao: "Cậu chưa nghe chuyện đội trưởng Phó được anh hùng cứu sao? Nói hai người họ là bạn bè bình thường thì ai tin cơ chứ?"
Lưu Dương vẫn hơi mơ màng: "Nhưng lúc mới tới đây, em có nghe nói là đội trưởng Phó với con gái của đội trưởng Đoàn..."
"Bậy bậy bậy! Đừng nói nhảm, cẩn thận đội trưởng Phó nghe thấy sẽ đánh cậu đấy!" Người đối diện lập tức cản cậu ta.
"Nói bậy về đội trưởng Phó có thể không bị đánh, nhưng nếu để ông chủ Giang nghe được lời nói của cậu rồi khiến người ta không vui thì mới là tội nặng."
Một người khác lại vỗ vỗ vai Lưu Dương: "Dù sao đi nữa, khi ông chủ Giang đến đây thì chính là người thân của chúng ta! Nhất định phải để cậu ấy cảm nhận được tình cảm gia đình ấm áp!"
"Ấm áp cái gì." Bỗng phía sau phát ra một giọng nói quen thuộc, mấy người lập tức quay đầu lại: "Đội trưởng Phó!"
Phó Thừa xách vali của Giang Tự Châu trong tay, bình thường anh đều đi bước dài, nhưng hôm nay lại đi chậm hơn rất nhiều, anh dìu Giang Tự Châu đi bên cạnh.
Đây là lần đầu tiên Lưu Dương nhìn thấy Giang Tự Châu, trước đây cậu ta chỉ nghe mọi người nói thôi, khi tận mắt nhìn thấy, cậu ta không khỏi bất ngờ, so với trong lời đồn thì Giang Tự Châu đẹp hơn nhiều, ngũ quan trên khuôn mặt gợi lên cảm giác mong manh, bờ vai cậu khoác áo khoác của Phó Thừa, khí chất rất lạnh lùng, nhưng giữa trán lại tràn đầy sự dịu dàng.
Phó Thừa dừng lại, thấp giọng giới thiệu với Giang Tự Châu đứng bên cạnh: "Đây là người bên đội của Triệu Lâm, bình thường các cậu ta rất nghịch ngợm, mấy ngày nữa cậu sẽ thấy được ngay. Còn đây là Lưu Dương, thông tấn viên của tôi."
Lưu Dương vội vàng chào: "Chào ông chủ Giang, em tên Lưu Dương!"
Giang Tự Châu cười nói: "Đừng gọi tôi là ông chủ Giang, ông chủ Giang mãi thế. Tôi tên là Giang Tự Châu, có lẽ tôi lớn hơn cậu mấy tuổi, cậu có thể gọi tôi là Tiểu Châu, hoặc có thể gọi tôi là anh Châu như mấy người bạn xung quanh tôi."