[YunJae Trung Văn] Nghịch Lân - Đam Mỹ

Chương 25



Cùng một gương mặt, bầu không khí nguy hiểm lại mang theo cảnh cáo, bao trùm quanh bọn họ.

Sự đáng sợ của Yunho, mặc dù đã sớm nghe Junsu nói qua, nhưng tận mắt nhìn thấy, lại là một chuyện khác.

Là người như thế nào, mới có thể không chút mềm lòng thương tổn người khác?

Người như thế nào, mới có ánh mắt khát máu như vậy?

Để cho tên kia tới gần Jaejoong, là điều mà Yoochun dù thế nào cũng không muốn, ra sức ngăn cản nhưng hôm nay, người đẩy gã ra, lại là Jaejoong…

“Rất rõ ràng rồi, Park Yoochun, Jaejoong không cần cậu.” Một câu nói đơn giản, qua lời Yunho, lại có lực sát thương lớn đến như vậy.

Yoochun nhìn chăm chăm Jaejoong, hi vọng có thể thấy ý phản đối lời Yunho. Nhưng Jaejoong ngoài lạnh lùng ra cũng chỉ còn lạnh lùng.

Thậm chí, nhíu lông mày, không chịu mở mắt…

“OK, tôi đi trước, Jaejoong, có việc thì gọi cho tôi.” Tuy không cam lòng nhưng Yoochun phải thừa nhận, giờ Jaejoong ở cùng Yunho sẽ an toàn.

Ít nhất, đám người vừa rồi sẽ không tìm Jaejoong gây phiền toái nữa.

Nhìn bóng lưng Yoochun rời đi, Carr vẫn đang trầm mặc cũng nhận ra có cái gì không ổn, chẳng hạn như, Yoochun đối xử với Jaejoong rất đặc biệt…

Chỉ sợ, đã không còn đơn thuần là bạn bè nữa rồi.

“Cậu không sao chứ?” Cúi đầu nhìn khóe miệng mang theo vết máu nhàn nhạt, Yunho muốn chạm vào, lại bị Jaejoong cự tuyệt.

Tránh khỏi cái ôm của Yunho, Jaejoong không thèm nhìn hắn lấy một cái đã định đi, mắt thấy có chuyện không ổn, Carr vội vàng ngăn cản cậu.

“Tránh ra.” Lớn tiếng nói, đôi mắt xinh đẹp của Jaejoong trừng Carr, khí thế như vậy, có chút tương tự với Yunho…

Khó xử nhìn Yunho, Carr thật sự muốn làm theo lời cậu, nhưng y biết rõ, nếu không giúp Yunho giữ người lại, khiến Yunho tức giận, y sẽ càng khổ sở.

Tiếp tục mắt điếc tai ngơ đứng tại chỗ, Carr chắn trước mặt Jaejoong, Jaejoong cắn răng định vượt qua Carr, lại bị Yunho lôi lại!

“Đau…” Đột nhiên bị kéo khiến Jaejoong thốt lên, cơ thể vừa bị đánh đau nhức, khiến Jaejoong nhíu lông mày không giãn ra được.

“Sao cậu phải bướng bỉnh như vậy làm gì, mới có vài ngày, cậu đã khiến cho mình bị thương khắp người thế này, cho dù không sợ chết cũng không có nghĩa cậu bất tử đâu!” Không hiểu sao lại phấn nộ khiến cho tay Yunho đang giữ Jaejoong bất giác dùng thêm lực.

“Buông tay, chuyện của tôi tôi tự biết, không cần…”

“Không cần tôi quản, đúng không?” Kéo Jaejoong lại gần, Yunho nhìn thẳng vào mắt của cậu. “Muốn chết phải không? Tôi mang cậu đi, tôi với cậu cùng chết!”

Nói xong, Yunho tóm lấy Jaejoong đi đến xe của hắn, Carr nghe vậy thấy không ổn, muốn tiến lên cản Yunho, lại bị ánh mắt Yunho đuổi đi.

Đành phải trơ mắt nhìn Jaejoong bị mang lên xe, bất lực không biết làm gì.

Dù sao, y không có gan đi trêu chọc Yunho, người dám làm, chắc chỉ có Kim Jaejoong đang lên xe với hắn thôi…

Không cách nào chống lại lực tay của Yunho, Jaejoong chỉ có thể thuận theo ngồi vào trong xe, tùy ý để Yunho khởi động, xe theo tốc độ tăng mà chấn động liên tục, giống hệt ngày hôm ấy bọn họ đua xe, chỉ có điều, Yunho với Jaejoong đang ngồi cùng xe.

Mím môi, thấy Yunho tăng tốc lên mức cao nhất, kim đồng hồ ở ô vận tốc không ngừng chuyện động ở mức ngoài cùng bên phải, chỉ nhìn cảnh vật ngoài cửa xe thôi, Jaejoong có thể biết rõ Yunho đang đi với tốc độ nào.

Nhưng cậu không ngăn cản hắn.

Mặc cho Yunho khống chế tốc độ, đổi hướng liên tục trên đường, chiếc xe rung lên từng đợt khiến người ta cảm nhận được sự điên cuồng của Yunho.

Mỉm cười, mở cửa sổ xe, gió vụt đến như những lưỡi dao sắc bén cứa vào mặt, so với bị đánh, Jaejoong lại thích cảm giác đau này hơn.

Thật sự muốn chết sao?

Có lẽ, có khả năng a…

Vươn tay ra ngoài cửa sổ xe, mang theo ý cười, Jaejoong vươn cả người ra, gió từng đợt thổi tới, làm rối tung mái tóc Jaejoong, tạo thành một vẻ đẹp kỳ lạ…

Kéo áo Jaejoong lại, ánh mắt Yunho vẫn chuyên chú như trước, đối với hành vi nguy hiểm của Jaejoong, Yunho không ngăn cản, chỉ đơn giản là dung túng…

Đột nhiên, Jaejoong xoay người kéo tay Yunho, ảnh hưởng tới tay cầm vô lăng của Yunho, khiến cho xe rung chuyển kịch liệt, đằng sau, rất nhiều xe đang bóp còi liên tục, khiến cho Yunho bị ép đỗ xe vào một bên đường.

Im lặng đưa mắt nhìn đối phương, Yunho chậm rãi nở nụ cười, vuốt môi Jaejoong, cơ hồ đồng thời, Jaejoong từ trước tới nay kiêu ngạo mười phần lại rơi nước mắt.

Cậu không quan tâm chết, từ trước tới nay vẫn vậy.

Bởi vì không có người nào quan tâm cậu sống hay chết, lại càng không có người, sẽ nhớ tới cậu.

Chỉ có Jung Yunho nói sẽ cùng chết với cậu…

Lúc cậu nhìn thấy Yunho vì cậu mà không hề có tình cảm tổn thương Lucas, không thể phủ nhận, lần đầu tiên Jaejoong thấy sợ hãi.

Không phải vì Yunho máu lạnh, mà àạ, lúc Yunho nhìn cậu, trong đôi mắt kia, có hình ảnh của cậu tồn tại.

Đây là lần đầu tiên, có người chính thức nhìn cậu, không phải qua loa hay kỳ vọng lấy được thứ gì từ cậu, chỉ đơn giản là nhìn Kim Jaejoong…

Run rẩy cảm nhận ngón tay Yunho trượt xuống cổ cậu, vuốt ve dấu hôn hắn lưu lại, Jaejoong nhắm mắt lại, như ngầm đồng ý, đồng thời, cũng tháo xuống sự phòng bị của mình.

Không còn gai nhọn hoắt lợi hại, để Kim Jaejoong chân thật nhất, trần trụi hiện ra trước mặt Yunho…

So với lúc làm tình, Yunho cũng phát hiện, hắn tựa hồ đến gần Jaejoong hơn.

Không chỉ riêng thân thể, mà còn cả, trái tim của cậu…

“Kim Jaejoong, cậu có muốn trốn học vài ngày với tôi, đến một nơi này?”

Ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Yunho đưa ra lời mời, trong mắt tràn ngập khó hiểu, nhưng vẫn bất giác gật đầu, sau đó bật cười.

“Anh định ăn tôi sạch sẽ sao?” Jaejoong sẽ không ngốc đến mức không phát hiện dục vọng dưới đáy mắt Yunho.

“Chết, có rất nhiều cách, với tôi thì tôi thích chết trên giường để không bị quấy rầy….” Vuốt ve dấu hôn trên cổ Jaejoong, dường như đã quên mất khiêu khích ban nãy.

Hiểu ám chỉ của Yunho, xoay mặt đi, Jaejoong cười so với những lần trước thật tự nhiên mà rất đẹp.

“Tôi vừa mới bị một đám người đánh, đừng nói với tôi, anh lại muốn làm xằng bậy đấy.” Giọng điệu nhẹ nhàng lại, khiến cho Jaejoong tăng thêm vài phần mị hoặc.

Đầu độc tâm người khác, đồng thời dụ dỗ, tâm Yunho…

“Yên tâm đi, tôi đã nói tôi không mất hết nhân tính như vậy, chỉ bắt cóc cậu một thời gian, đợi khi vết thương của cậu lành thôi…” Hôn lên sau tai Jaejoong, mắt Yunho dần dần lộ ra độ ấm.

Yunho, nếu như anh có cảm tình, tôi nghĩ, hẳn sẽ rất mê người đấy.

Sao lại nói vậy?

Bởi vì, nhiệt tình trong lòng anh, không ai chiếm được.

Lời Junsu nói vang lên thật rõ ràng bên tai Jaejoong, Yunho có linh cảm của riêng mình.

Nhiệt tình trong lòng hắn, không phải ai cũng chiếm được, phải là người, có đủ tư cách…

Kim Jaejoong, cậu có thể ở bên một người mang trên mình tội ác tày trời như tôi không?

Cậu giống với tôi, là phần còn thiếu của tôi sao?

Nếu có thể, hãy nói cho tôi biết, cậu có chấp nhận không…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.