[YunJae Trung Văn] Nghịch Lân - Đam Mỹ

Chương 31



Giãy dụa muốn ngồi thẳng người lên, đồng thời làm cho phân thân càng đâm sâu hơn, khiến cho Jaejoong hô hấp cũng không thể ổn định, há miệng thở hổn hển, đang lúc cậu vươn lưỡi muốn liếm sạch mồ hôi trên khóe miệng, Yunho liền vươn ngón tay lên chạm vào.

“Ah… Urghh… Urgghh… Đừng… Arghh…”

Vươn lưỡi liếm ngón tay Yunho, nước bọt của Jaejoong theo đó chảy ra, rơi đến vị trí hai người giao hợp, hòa cùng mồ hôi và dịch thể, tản mát ra hương vị khiến người ta say mê, cũng khiến cho Yunho kìm lòng không được thúc eo lên.

Jaejoong theo bản năng động thân, đúng lúc Yunho rút ra một nửa, thấy vậy, Yunho như không muốn rời xa mà ưỡn người lên, Jaejoong không hề phòng bị lại nhận một hồi va chạm mãnh liệt, khiến cho cậu không cách nào chống cự…

“Ah… Không phải đã nói… Ah… Chỗ đó… Còn muốn…”

Hai mắt mông lung khiến khát vọng của người rung động, Jaejoong hạ người, vươn lưỡi liếm cổ Yunho đầy  mồ hôi, khiêu khích mười phần, bên hông đong đưa khiến cho Yunho càng vào sâu hơn.

“Thật thoải mái… Ôi chúa ơi, Kim Jaejoong, cậu thật sự chặt, đói khát như vậy sao…”

“Anh câm miệng… Ah… Không được… Buông… Buông tay ra…”

“Cố nhịn một lát nữa…” Yunho tay nắm chặt phân thân Jaejoong.

“Không được… Anh đừng nắm nữa… Buông tay ra… Jung Yunho… Ah…” Jaejoong bị cầm đến chảy ra nước mắt.

“Nhịn thêm lát nữa, chúng ta cùng nhau, bằng không thì tôi sẽ không cho cậu bắn…”

Cắn lên tai Jaejoong, Yunho càng không quên thẳng lưng, để phân thân sưng lên cực đại đâm sâu vào trong chỗ non mềm của Jaejoong, cảm thụ được Jaejoong co rút càng ngày càng nhiều, Yunho xấu xa dùng ngón tay nhéo phía trước sắp phun trào của Jaejoong, khiến cho cậu trướng đến hồng hồng, thoạt nhìn càng đáng yêu…

“Anh buông tay… Ah… Không được… Thật là khó chịu… Jung Yunho… Ah…” Ánh mắt lâm vào mê loạn, Jaejoong hoàn toàn không cách nào giải thích thân thể muốn cái gì.

Cậu muốn bắn, nhưng Yunho cứ thẳng lưng đâm vào tận sâu trong hậu huyệt của cậu hết lần này đến lần khác.

Chết tiệt…

Chỉ là làm tình mà thôi, cậu sao lại bị làm cho chật vật đến như vậy…

Nhưng mà, cậu muốn…

Bình ổn hô hấp, Jaejoong hai mắt nhìn chằm chằm Yunho, như thể quyết tâm làm việc gì, chậm rãi di chuyển tay đến bên tay Yunho, cùng Yunho nắm tính khí của mình, sau đó, cắn môi, bắt đầu đong đưa eo trên người Yunho.

Không ngại ngùng như vừa rồi, lần này, Jaejoong để lộ sự phóng đãng tham lam của mình, Yunho mỗi lần xâm nhập cùng với sự trợ giúp của Jaejoong mà vào tới tận trong cùng, khiến tiểu huyệt ẩm ướt của Jaejoong càng thêm tắc nghẽn, ôm chặt lấy Yunho, khiến hắn không tự chủ được mà sung huyết phấn khởi lên đến cao nhất.

“Ah… Ah… Nhanh lên… Nhanh…”

“Đây là phản kích của cậu à… Chỉ vì muốn bắn, cậu thật đúng là cố sức…” Cau mày, Yunho liều mạng đè nén khoái cảm Jaejoong mang lại cho hắn.

Cho dù không nói đến chuyện mặt mũi, hắn cũng không muốn buông tha Jaejoong nhanh như vậy…

“Anh nói ít thôi, tập trung vào… Ah… Sao anh không nhanh lên… Ah…” Nhìn phân thân của mình vẫn đang bị Yunho nắm giữ chảy ra chất lỏng màu trắng, Jaejoong đương nhiên biết rõ nếu không phải Yunho ngăn cản, cậu chỉ sợ đã sớm bắn vài lần.

Nhưng tên quái vật này, sao lại không có một dấu hiệu sắp bắn nào cả…

“Cậu có thể cầu tôi, tôi sẽ làm theo lời cậu… Jaejoong…” Dùng ngữ khí mời gọi chỉ có lúc làm tình, Yunho dùng tay kia nâng chân Jaejoong, để cho phân thân của hắn nhồi càng sâu thêm.

“Ah… Anh đi chết đi… Cho dù… Cũng không nói… Ah… Không được… Nhanh lên…” Jaejoong đã sớm không rõ mình muốn cái gì, vẫn kiên trì giữ lấy kiêu ngạo của mình như trước.

“Sao không nói vậy?” Thè lưỡi liếm từng đốt ngón tay Jaejoong, cảm giác thô ráp lại mềm mại khiến Jaejoong toàn thân run lên.

“Không… Không nói… Không bao giờ cầu anh… Để cho tôi bắn…. Jung Yunho…”

Nghe Jaejoong quật cường nói, Yunho cười bất đắc dĩ, buông lỏng tay nắm phân thân Jaejoong, chỉ chốc lát sau, phía trước Jaejoong liền phun ra dịch thể trắng đục thấm ướt phần bụng Yunho, cơ hồ là ngay lập tức, Yunho cũng ngồi dậy đè Jaejoong xuống thảm cỏ, nhấc hai chân Jaejoong đặt lên trên vai ──

“Hiện tại tới phiên tôi…”

Trừng mắt nhìn Yunho cười như bắt được con mồi, Jaejoong đương nhiên hiểu rõ.

Dựa vào kinh nghiệm mấy lần trước, tên này thực sự không có ý định buông tha cậu…

“Thả tôi ra… Jung Yunho… Anh chơi chán rồi…” Jaejoong giãy dụa muốn thoát khỏi khống chế của Yunho, lại bị Yunho nghiêng người một cái, đè chặt cậu xuống thảm cỏ.

“Tôi còn chưa đủ, cậu hẳn phải cảm nhận được mới đúng.” Cười tà, mặc kệ Jaejoong có nguyện ý hay không, Yunho liền hung hăng va chạm phân thân của mình vào vách tường mẫn cảm của Jaejoong.

“Ah… Anh… Buông ra… Tôi không có hứng thú với anh…” Jaejoong đỏ mặt, ngay cả hơi thở cũng bất ổn muốn phản kháng.

“Tôi rất muốn tin lời cậu, nhưng mà thân thể cậu không nói như vậy… Ngoan ngoãn nằm yên đi… Một lát nữa là được rồi…” Xem nhẹ kháng cự của Jaejoong, Yunho nâng mông Jaejoong lên, lại một lần nữa vùi sâu vào.

Một lát nữa… Những lời này, Jaejoong một chút cũng không tin, mỗi lần lên giường, Jung Yunho đều nói như vậy, nhưng không có lần nào đơn giản bỏ qua…

“Ah… Không muốn… Anh… Jung Yunho… Ah…” Jaejoong muốn đẩy Yunho ra, tay vừa mới duỗi, lại bị Yunho nắm chặt.

Dùng răng khẽ cắn ngón tay Jaejoong, kích động dục vọng của cậu, vươn lưỡi liếm đường vân trên ngón tay, thỏa mãn nhìn Jaejoong vì thân thể chấn động mà nhíu lông mày, Yunho càng không kiêng nể đâm cả vật cương cứng sung huyết vào trong Jaejoong…

“Urghh… Ah… Không muốn…”

“Thật sự không muốn? Thân thể của cậu, hình như không nói như vậy… Thật thoải mái… Cậu thật chặt…”

“Anh đi chết… Ah…. Chậm một chút… Ah…”

“Tôi hình như càng ngày càng thích tiếng rên của cậu rồi… Jaejoong… Gọi thử xem nào, Yunho…” Theo động tác thẳng tiến, Yunho nhẹ nhàng hướng dẫn.

“Câm miệng… Jung Yunho… Ah…. Không muốn… Sâu quá… Ah…”

Cắn mu bàn tay, Jaejoong liều mạng ngăn chặn tiếng rên rỉ sắp không khống chế được, chống người ngồi dậy lại càng khiến cho phân thân Yunho đâm sâu vào, chỗ tư mật không ngừng chảy ra dịch thể ướt át, thậm chí còn phát ra tiếng động rất nhỏ…

Kịch liệt va chạm làm Jaejoong hô hấp cũng không khống chế được, hai tay vịn vào Yunho, ngoại trừ thở dốc ra, cái gì cũng không làm được.

“Cậu quả nhiên là người hợp nhất với thân thể tôi… Không chịu thua cũng không sao, tôi vừa ý cậu ở chỗ đấy…” Chinh phục, phải từ từ mới có hương vị..

Đặc biệt là khi chinh phục người giống mình.

Không cho Jaejoong cơ hội phản bác, Yunho hôn cậu thật sâu, lôi toàn bộ tiếng rên rỉ cùng thở dốc Jaejoong cố giấu bên trong, càng thêm điên cuồng đâm vào rút ra, Yunho như thể muốn hủy đi toàn bộ không gian hô hấp cùng suy nghĩ của Jaejoong.

Ngón tay bất lực nắm chặt ngọn cỏ bên cạnh, tùy ý để cỏ chạy nước, pha lẫn với mùi mồ hôi của hai người khi giao hợp cùng dịch vị, khiến cho sân golf càng thêm vẻ dâm uế…

“Ah… Không… Urghh… Ah…”

“Để cho tôi ra, Jaejoong… Nếu không, tôi sẽ xuất bên trong cậu…”

“Không được… Ah… Tôi… Ah…” Bị khoái cảm Yunho mang đến chiếm cứ, Jaejoong hoàn toàn không khống chế được thân thể mình.

Thử đề bản thân làm theo lời Yunho nhưng Jaejoong lại không cách nào thỏa mãn đòi hỏi của Yunho, buông xuôi để tiểu huyệt của mình cắn chặt phân thân Yunho, mặc kệ phía trước Yunho đang chảy ra dịch thể trước khi cao trào…

Ý thức dần dần mơ hồ, lại một lần nữa cao trào đã tước đoạt toàn bộ khí lực cùng quật cường của Jaejoong, cảm thấy nhiệt độ nóng bỏng của Yunho rải đầy trong bí huyệt, lúc phân thân rút ra, dịch thể Yunho cũng theo vậy mà trượt ra ngoài cửa huyệt của Jaejoong…

Nhìn Jaejoong nằm dài trên thảm cỏ bằng phẳng của sân golf mà cố lấy lại hô hấp, Yunho nhẹ nhàng dùng môi ma sát cổ Jaejoong, nhặt máy nghe trộm vì hoan ái kịch liệt mà rơi xuống bên cạnh, cười, nói:

“Kwon Ji Hee, nghe đủ chưa? Hi vọng anh thỏa mãn với màn biểu diễn của tôi và Jaejoong…”

Nhìn Yunho mỉm cười khiêu khích Kwon Ji Hee, trong mắt Jaejoong bỗng nhiên xẹt qua một tia phức tạp…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.