[YunJae Trung Văn] Nghịch Lân - Đam Mỹ

Chương 50



Thật sự dám nổ súng sao, cậu đang đùa gì vậy?

Nhìn chằm chằm vào họng súng đang nhắm thẳng vào Yunho của Jaejoong, Kwon Ji Kyu nở nụ cười, Hee Chul dừng tay không tấn công Yunho nữa mà Yunho cũng nhìn Jaejoong mà cười.

“Nếu như không có người của em ở đây, Kim Jaejoong, có lẽ em sẽ tin tưởng lời anh nói, nhưng mà hiện tại, em chỉ cho rằng đây là cớ thoát thân của anh và Yunho hyung thôi.” Kwon Ji Kyu vung tay lên, lập tức bốn phía bị người của cậu ta bao vây.

Tình thế, rõ ràng bất lợi cho Yunho và Jaejoong.

“Cậu tin hay không không quan trọng, tôi chỉ muốn hỏi cậu có cần không?” Nắm chặt súng, trong mắt Jaejoong không hề có ý tứ vui đùa. “Cậu muốn bắn vào tay, chân hay là ngực Jung Yunho, tôi nghĩ tôi đều có thể nhắm chuẩn.” Liếm môi, Jaejoong đang rất kích động.

“Anh sẽ không nổ súng.” Khẳng định, Kwon Ji Kyu thản nhiên giang tay ra. “Anh là người của Yunho hyung, không có lý do gì để tổn thương hyung ấy cả ── Nếu anh dám nổ súng với Yunho hyung, em sẽ để anh đi.” Kwon Ji Kyu không phải đang đánh bạc, mà cậu tự tin, không có người nào lại đi thương tổn người quan trọng của mình.

Nếu như Yunho đủ quan trọng với Jaejoong, cậu sẽ không động thủ.

Ít nhất, trong số những người cậu đã gặp, không có ai sẽ…

“Lời này là cậu nói đấy, đừng có hối hận.” Như bắt được điểm yếu của cậu ta, Jaejoong từng bước đến gần Yunho, trước mặt Kwon Ji Kyu cùng Hee Chul, đặt họng súng lên ngực trái Yunho.

Hai người im lặng nhìn nhau, ngay lúc Yunho cười vui vẻ, một tiếng súng trầm đục vang lên bên tai mọi ngươi, đồng thời, phần vai trái của Yunho bắt đầu chảy ra máu đỏ tươi!

Jaejoong nổ súng, hơn nữa, đã bắn vào Yunho…

Yunho không hề kinh ngạc với việc Jaejoong nổ súng, lại càng không tỏ vẻ thống khổ, nếu muốn miêu tả biểu lộ trên gương mặt hắn thì dùng từ thưởng thức càng phù hợp hơn.

Kinh ngạc mở to mắt, Kwon Ji Kyu hoàn toàn không ngờ Jaejoong sẽ nổ súng, mà ngay cả Hee Chul cũng đang nhíu lông mày.

“Đây xem như là chán ghét tôi sao?” Cười tự giễu, hai mắt Yunho vẫn đang khóa chặt trên người Jaejoong. “Nhưng mà cũng may, vẫn chưa tới hận, nếu không chắc đã bắn thẳng vào tim rồi, đúng không?”

Không trách cứ, ngược lại, giọng điệu mang theo chút hiểu rõ…

Hừ một tiếng, Jaejoong cầm lấy súng, tiến lên, đỡ Yunho.

“Còn sức nói linh tinh, đúng ra tôi phải bắn trực tiếp vào ngực anh, cho anh im miệng mới đúng.”

“Cậu sẽ không làm vậy.” Yunho kiên định nói.

Thấy được sự tin tưởng không cách nào diễn đạt nên lời của Yunho, Jaejoong mím môi, đối với cảm giác lạ lẫm này, cậu chỉ muốn trốn tránh, nhưng vừa mới bước nhanh một chút, người xung quanh Kwon Ji Kyu liền hành động.

“Đây là trò gì vậy?” Jaejoong khó chịu trừng mắt nhìn Kwon Ji Kyu. “Không phải đã nói nếu tôi nổ súng thì sẽ để tôi đi sao?”

“Em nói là thả anh đi, chưa nói để Yunho hyung đi, là anh hiểu lầm ý của em, Kim Jaejoong.” Giọng điệu mang theo xảo trá được di truyền, Kwon Ji Kyu sai Hee Chul tiến lên định đỡ Yunho từ tay Jaejoong.

“Tôi không thích bị người khác trêu chọc!” Gầm nhẹ một tiếng, Jaejoong giơ súng về phía Kwon Ji Kyu, vì bảo vệ Kwon Ji Kyu, Hee Chul liền theo bản năng ôm lấy cậu ta, đám vệ sĩ kia cũng ồn ào định công kích Jaejoong cùng Yunho.

Mắt thấy ít không đánh nổi nhiều, Jaejoong đang nghĩ cách rời khỏi khốn cảnh này thì súng trong tay cậu đã bị Yunho cướp đi, xoay người gọn gàng một cái liền đặt họng súng lên thái dương Kwon Ji Kyu đang được Hee Chul bảo vệ!

“Ji Kyu!” Hee Chul định động thủ với Yunho, lại bị Kwon Ji Kyu ngăn cản.

Những người khác cũng đứng yên, e sợ chỉ nhúc nhích một chút thôi là sẽ khiến cậu chủ bị thương…

“Giết em, Kim Jaejoong cũng không đi nổi đâu, Yunho hyung.” Kwon Ji Kyu hảo tâm nhắc nhở hắn.

Kwon Ji Kyu tin tưởng Yunho so với ai khác đều hiểu rõ, cho dù có là ai đi chăng nữa, Hee Chul cũng sẽ làm cho những kẻ khiến cậu bị thương phải trả giá đắt.

“Cậu yên tâm, giờ tôi chưa giết cậu đâu, Ji Kyu, cậu phải sống, chuyện giữa hai chúng ta vẫn chưa xong.” Giữ chặt Kwon Ji Kyu, Yunho không ngừng bước ra ngoài.

Lúc đi ngang qua người Jaejoong, hai mắt Jaejoong liền dán chặt lên vết thương vẫn đang chảy máu của hắn, Yunho bật cười.

“Cậu lo lắng cho tôi?” Tuy là câu hỏi nhưng nụ cười của Yunho lại vô cùng rực rỡ.

Nhận ra điều này, Jaejoong nghiêm mặt, không chút do dự vỗ lên vết thương của Yunho khiến hắn đau đến cắn chặt răng, lại liếc nhìn Yunho chật vật như vậy, Jaejoong khẽ nhíu mày.

“Còn sức nói nhảm sao không mau đi, tôi phải về thay quần áo!”

Liếc mắt nhìn Jaejoong vì đánh nhau mà quần áo xộc xệch, rách rưới, Yunho nhịn không được nở nụ cười tán thưởng sự can đảm của cậu, thấy Jaejoong cùng Yunho đang mải nói chuyện, Kwon Ji Kyu định thừa cơ giãy dụa trốn lại bị Jaejoong phát hiện, tặng cho một đấm vào bụng!

“Anh sẽ phải hối hận đấy, Kim Jaejoong, ở bên Yunho hyung, anh sẽ không được yên ổn đâu.” Nhịn đau, Kwon Ji Kyu nở nụ cười trào phúng. “Em nhớ, anh còn có ba cùng chị gái…”

“Hai kẻ kia đã sớm không còn quan hệ với tôi rồi, cậu không điều tra rõ ràng à, nhờ tên Jung Yunho này ban tặng mà giờ tôi giống tên kia, đều là cô nhi.” Sa sầm mặt mày, trong mắt Jaejoong đầy tức giận. “Hơn nữa, tôi không phải Kim Junsu, cậu dùng những thủ đoạn kia chỉ khiến cho tôi xem thường cậu…”

Ngắn ngủn mấy câu lại tỏ rõ việc cậu biết chuyện Junsu đã gặp phải, Kwon Ji Kyu giận đến xanh mặt trừng Jaejoong, cậu dường như cảm nhận được trên người Jaejoong bóng dáng Jung Yunho năm đó khi cướp đoạt toàn bộ mọi thứ của cậu và Kwon Ji Hee, từ giọng điệu đến tính cách, gần như không chút khác biệt…

Yunho tới cứu Jaejoong, không phải muốn nhận được cảm kích của cậu.

Jaejoong nổ súng với Yunho, không hề sợ, Yunho sẽ hiểu lầm cậu.

Hai người chỉ đang thăm dò mức độ tin tưởng của nhau…

Bị Yunho lấy làm khiên, trên đường đi, Kwon Ji Kyu cũng không phản kháng mạnh mẽ, thậm chí, lúc Jaejoong cùng Yunho lên xe rời đi, cậu ta còn ngăn không cho Hee Chul đuổi theo.

“Vì sao?” Hee Chul không rõ, Yunho đã bị thương, vì sao Kwon Ji Kyu còn muốn thả hắn đi.

“Bởi vì không cần tôi ra tay, Yunho hyung sớm muộn gì cũng chết, chỉ cần anh ta còn có quan hệ với Kim Jaejoong kia…” Cười nhẹ, hai mắt Kwon Ji Kyu lóe lên tia sáng khác thường.

Yunho hyung, hyung biết không, tin tưởng là thứ cực kì yếu ớt, nếu không chuẩn bị tốt, chỉ dẫn đến lưỡng bại câu thương…

Nắm chặt lấy vô lăng, Jaejoong vừa nhìn kính chiếu hậu kiểm tra xem Kwon Ji Kyu có sai người đuổi theo không, vừa quan sát Yunho suy yếu ngồi bên ghế lái phụ.

“Vừa rồi, sao không tránh phát súng của tôi?” Tăng tốc, Jaejoong chậm rãi mở miệng. “Anh thật sự cho rằng tôi sẽ không giết anh?”

Miễn cưỡng động khóe miệng, ánh mắt Yunho vẫn luôn nhìn chằm chằm Jaejoong không rời.

“Cậu sẽ giết tôi, nếu không phải vì tôi, cậu sẽ không bị cuốn vào trong đống phiền toái này, càng không bị thay đổi cả cuộc sống của mình, nhưng mà, không phải trước mặt Kwon Ji Kyu, đúng không?”

Nếu như hắn là cậu, vậy hắn sẽ không làm theo điều Kwon Ji Kyu muốn, cho dù chỉ trong suy nghĩ, hắn cũng không muốn bị người khác xếp đặt…

Nhíu mày, Jaejoong hoàn toàn không có cách nào bác bỏ lời Yunho nói, bởi vì, Yunho đã nhìn thấu cậu…

“Tôi sẽ không tin anh, Jung Yunho, tôi không tin ai cả.” Jaejoong thấp giọng nói như đang khẳng định điều gì với mình.

“Tôi biết, cậu không cần phải tin tưởng tôi, Jaejoong, là tự tôi không muốn cậu gặp chuyện không may thôi…”

Đây gọi là cái gì?

Là một bên tình nguyện sao?

Jaejoong nhìn chằm chằm vào Yunho mỉm cười rồi từ từ nhắm mắt, thần sắc cậu, tràn ngập phức tạp…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.